Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 682: Anh cũng không phải là thần


trước sau

Nếu diệt trừ hai trợ lức lớn này, thế lực của Cảnh Dật Thần sẽ yếu bớt không ít, đặc biệt nếu không có Mộc gia và bệnh viện Mộc thị, liền không chiếm được sự chữa trị tốt nhất, như vậy muốn hắn ta chết sẽ rất dễ dàng.

Dương Mộc Yên thật sâu nhìn Mộc Thanh liếc mắt một cái, sau đó cầm lấy túi của mình đi ra ngoài.

Mạng của Mộc Thanh cô ta sẽ giữ lại, nếu cô ta không có được người đàn ông này thì sẽ không cam lòng! Mà những người khác của Mộc gia đều phải chết!

Dương Mộc Yên vừa đi, bốn người đàn ông trong phòng đều rơi vào yên lặng.

Qua một hồi lâu, Mộc Thanh bỗng nhiên nhớ tới việc Dương Mộc Yên còn cầm chìa khóa chung cư của hắn, hắn không khỏi hỏi Trịnh Kinh: “Sáng ngày hôm nay, Dương Mộc Yên lấy chìa khóa chung cư ở chỗ An An, cậu vẫn luôn đi theo An An, có phát hiện chỗ nào khả nghi chỗ hay không?”

Trịnh Kinh có chút giật mình, hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Không có chỗ nào khả nghi, lúc trước tớ vẫn luôn đi theo cô ấy, lúc đến chỗ cậu ăn cơm, tớ đã để thuộc hạ đi theo, hắn cũng báo cho tớ biết tất cả đều bình thường. Hôm nay An An không ở bên ngoài mà ngồi xe taxi trực tiếp về Triệu gia, làm sao có thể bị Dương Mộc Yên lấy được chìa khóa?”

Trong lòng hắn nghĩ cũng thấy sợ, Dương Mộc Yên sao lại lợi hại như vậy? Có thể động chân động tay dưới mí mắt hắn?

Cảnh Dật Thần nghe hai người nói, bỗng nhiên mở miệng: “Hẳn là xe taxi kia có vấn đề.”

Trịnh Kinh ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lúc thuộc hạ báo cáo còn nói đùa một câu: “Triệu đại tiểu thư giống như heo, có thể ăn có thể ngủ, lên taxi liền ngủ mất, tới Triệu gia mới mơ mơ màng màng xuống xe.”

“Đúng, chính là xe taxi có vấn đề! An An vừa lên xe taxi đã ngủ mất, chắc là do người của Dương Mộc Yên ra tay.”

Ngày thường, thật ra Triệu An An cũng thường ngủ gật trên xe taxi, nhưng lúc này thực rõ ràng có chút kì lạ.

Trịnh Kinh nói xong, sắc mặt có chút khó coi: “Cái này làm sao bây giờ, chúng ta không có khả năng luôn đi theo bảo vệ Triệu An An.”

Hơn nữa, hiện tại còn thêm Trịnh Luân.

Tuy rằng Trịnh Luân không ham chơi như Triệu An An, đại đa số thời gian cô đều an tĩnh ở trong nhà sẽ không dễ dàng ra cửa, nhưng kể cả ở nhà, cũng sẽ có nguy hiểm.

Tưởng tượng đến Trịnh Luân cũng gặp nguy hiểm, Trịnh Kinh làm sao có thể đi theo Triệu An An a! Hắn hận không thể 24 giờ đều ở nhà bảo vệ Trịnh Luân, mặc kệ Trịnh Luân đi đâu hắn đều phải đi theo!

Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh đều là anh em tốt của Cảnh Dật Thần, hắn khó được mở miệng an ủi bọn họ: “Không cần lo lắng, Dương Mộc yên để tớ đối phó, chỗ Trịnh Luân cùng An An, tớ cũng sẽ phái người đi theo, sự an toàn tạm thời sẽ không có vấn đề quá lớn. Nhưng cũng phải để hai người đó biết chuyện gì đang xảy ra, để có thể bảo vệ mình tốt hơn, miễn cho bị lừa. Trịnh Kinh cậu đi nói với Trịnh Luân đi, chỗ của Triệu An An ……”

“Tớ đi nói!” Mộc Thanh cướp lời.

Cảnh Dật Thần hờ hững nhìn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Cậu có đi được hay không tớ phỉa về hỏi A Ngưng đã, cô ấy nói có thể đi thì mới được đi.”

Mộc Thanh rất muốn trợn trừng mắt, hiện tại Cảnh Dật Thần sao lại nghe lời vợ như vậy a! Hủy hoại hoàn toàn hình tượng lạnh lùng của mình!

Nhưng rất hiển nhiên kể cả hắn có trợn trắng mắt cũng không thay đổi được quyết định của Cảnh Dật Thần, hắn chỉ có thể cầu mong Thượng Quan Ngưng sẽ cho hắn đi tìm Triệu An An, có thể tự mình giải thích với cô ấy chuyện của Dương Mộc Yên.

Nếu Mộc Thanh biết, hắn tự mình đi giải thích với Triệu An An việc của Dương Mộc Yên, sẽ gặp phải tình huống gì có đánh chết hắn cũng sẽ không đi.

Cảnh Dật Thần lại phân phó vệ sĩ đến bảo vệ hai nhà Trịnh gia và Triệu gia nói rõ tình huống với bọn họ, sau đó lại hỏi Mộc Thanh về tình trạng của Cảnh Dật Nhiên, nghe nói hắn ta vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cũng không nói thêm cái gì trực tiếp rời đi.

Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn hắn rất lạnh lùng, trên
thực tế trong lòng hắn cũng rất sốt ruột.

Người Dương Mộc Yên phái đi đối phó Thượng Quan Ngưng là nhiều nhất, hôm nay mục tiêu chính của cô ta là Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ, không phải Triệu An An và Trịnh Luân, hai người đó chỉ là dùng để che mắt thôi.

Tuy rằng Lý Đa đã gửi tin tức cho hắn, nói việc trong nhà bên kia đã được giải quyết tốt, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ đều an toàn, nhưng trong lòng hắn vẫn rất nhớ thương bọn họ.

Nhưng hôm nay hắn lại không thể không tới chỗ Mộc Thanh, nếu hắn thật sự không tới, Dương Mộc Yên thật sự sẽ giết Triệu An An hoặc TrịnhLluân.

Hai người kia không thể chết một ai, hắn chỉ có thể tới đây.

Chẳng qua trước khi tới, hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, đầu tiên hắn phải đảm bảo vợ và con an toàn, mới có thể đi quan tâm người khác.

Ở trong lòng hắn, Triệu An An là em họ, tuy rằng quan trọng, nhưng mười Triệu An An cũng so ra kém một mình Thượng Quan Ngưng.

A Hổ lái xe rất nhanh, hơn mười phút đã về đến tiểu khi Lệ Cảnh.

Lúc Cảnh Dật Thần về đến nhà, Thượng Quan Ngưng đang ngồi trên sô pha phòng khách chờ hắn.

Nhìn thấy hắn trở về, cô lập tức đứng dậy, nhìn toàn thân trân dưới một lần, xác định hắn không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cảnh Dật Thần cởi áo khoác, tùy ý ném lên sô pha, sau đó bế Thượng Quan Ngưng vào phòng ngủ.

“Con đã ngủ?”

“Ừ, vừa mới ngủ, con raát ngoan, nghe tiếng súng lớn như vậy bị doạ tỉnh cũng không khóc, về sau khẳng định là một người đàn ông dũng cảm giống như anh.”

Cảnh Dật Thần ôm cô nằm trên giường, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng mềm mại bóng loáng, như an ủi lại như yêu say đắm.

“A Ngưng, em có sợ không?”

Thượng Quan Ngưng đem mặt chôn trong ngực Cảnh Dật Thần, ăn ngay nói thật: “Sợ, nhưng giờ đã thành thói quen, em biết bên ngoài có người bảo vệ em, em chỉ lo lắng đã trễ thế này anh còn đi ra ngoài sẽ bị thương.”

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng vào trong ngực, sự khó chịu trong lòng không thể diễn tả thành lờn.

Hắn muốn cho Thượng Quan Ngưng sống cuộc sống yên bình nhất, mà không phải giống như bây giờ, làm cô cả ngày lo lắng hãi hùng, còn có Cảnh Duệ, hiện tại bé còn nhỏ, không nên gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy.

Hắn phải có một thời thơ ấu vui vẻ khó quên.

Giọng của Cảnh Dật Thần thấp xuống: “Là anh không chăm sóc tốt cho em và con.”

Thượng Quan Ngưng lại nhoẻn miệng cười, ngón tay ở trước ngực hắn vẽ vòng tròn, nhẹ giọng nói: “Nhưng em lại cảm thấy ở bên anh rất hạnh phúc, em là nguòi phụ nữ hạnh phúc nhất thế gới, có một người chồng tốt, còn có một đứa con đáng yêu nghe lời, em rất thỏa mãn. Anh chăm sóc bọn em rất tốt, có một số người bên ngoài anh không thể khống chế hết được, anh không phải là thần.”

Tâm nguyện lớn nhất của Cảnh Dật Thần là có thể làm Thượng Quan Ngưng hạnh phúc, hiện tại cô lại bộc lộ sự hạnh phúc ra ngoài, trong lòng hắn dễ chịu hơn rất nhiều.

“Trong cuộc sống chắc chắn sẽ có rất nhiều biến cố, có người tới quấy rối, chúng ta mới có thể càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại, em cảm thấy muốn mỗi giây mỗi phút đều ở bên anh không muốn tách ra khỏi anh.”

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu hôn cô, dùng giọng dịu dàng nói: “Được, chúng ta mỗi giây mỗi phút đều không rời xa nhau, vẫn luôn ở bên nhau.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện