Cảnh Dật Thần sau khi rời khỏi, Trịnh Kinh liền đưa Mộc Thanh đến Trịnh gia.
Trịnh Luân hiện tại vẫn còn ho khan, hắn còn cho rằng cô là bị cảm, hóa ra là bị Dương Mộc Yên hạ thuốc! Hắn sốt ruột, có người bạn Mộc Thanh làm bác sĩ thì sao hắn có thể buông tha.
Lúc về tới Trịnh gia thì đã là nửa đêm.
Vừa vào cửa, là có thể loáng thoáng nghe được tiếng của một người phụ nữ đang áp lực ho nhẹ.
Trịnh Kinh trong lòng tê rần, nhanh nhanh lôi kéo Mộc Thanh lên tầng hai.
Đương nhiên, hắn không để Mộc Thanh đi vào, mà là tự mình đi vào trước.
Nhỡ đâu Trịnh Luân hiện tại quần áo không nghiêm chỉnh, bị Mộc Thanh thấy được cái không nên thấy, vậy thì thật tai hại!
Trịnh Kinh coi Mộc Thanh như sói mà đề phòng.
Đừng nói đến việc cậu đã có Triệu An An, mà ngay cả hiện tại cậu không có người phụ nữ mà mình thích thì cậu cũng sẽ không mơ ước đến người phụ nữ của anh em tốt đi? Nhân phẩm cậu kém như vậy sao? Cậu yên tâm giao An An cho Trịnh Kinh, kết quả giờ Trịnh Kinh còn không tín nhiệm cậu!
Cậu làm bác sic không tốt sao? Phụ nữ ở trong mắt cậu căn bản là không có bất luận cái gì khác nhau, đều là một khối thịt mà thôi! Trịnh Luân cho dù quốc sắc thiên hương như thế nào, thì cậu cũng không có bất kì ý nghĩ nào không nên có.
Nhìn chính mình không chút khách khí bị nhốt ở ngoài cửa, Mộc Thanh không khỏi mắt trợn trắng.
Được, Trịnh Luân hiện tại cho dù là không ngủ, thì vẫn ăn mặc không được chỉnh tề, cậu trực tiếp đi vào cũng không được tốt.
Chờ xem, trước tiên để Trịnh Kinh và tiểu mỹ nhân nói vài câu lời âu yếm.
Trịnh Luân đã ho một ngày một đêm, hiện tại ho khan căn bản là ngủ không được, chờ đến khi nhìn thấy Trịnh Kinh bỗng nhiên đi đến, cô liền hoảng sợ.
Rồi sau đó, khuôn mặt trắng nõn của cô nhanh chóng đỏ lên, ho khan cũng càng thêm dồn dập.
Hơn nửa đêm, Trịnh Kinh đi vào phòng ngủ của cô làm gì? Hai người bọn họ hiện tại ở nhà tuyệt đối không có bất luận hành vi gì vượt quá, Trịnh Kinh cũng rất ít khi đi vào phòng ngủ cô, hiện tại muốn thế này mà đi vào, Trịnh Luân không tự giác mà hiểu sai.
“Anh…… Khụ khụ khụ……”
Mới nói hai chữ, Trịnh Luân liền lại ho.
Không biết sao lại thế này, tới buổi tối cô còn ho nặng hơn ban ngày, uống thuốc trị cảm để khỏi ho và uống nước đường nhưng nó cũng không có một chút tác dụng nào.
Trịnh Kinh đau lòng không thôi, hắn ngồi ở mép giường Trịnh Luân, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, thấp giọng nói: “Luân Luân, anh gọi Mộc Thanh tới, để cậu ấy giúp em xem tại sao,em lại ho khan như thế, giọng nói không khéo lại hỏng mất."
“Cái gì? Mộc…… bác sĩ Mộc?!”
Trịnh Luân có chút khó có thể tin mở to hai mắt, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mới rạng sáng khoảng ba giờ hai mươi lăm.
Thời gian này, sao anh có thể đưa Mộc Thanh tới!
“Đúng, là cậu ấy, hiện tại anh kêu cậu ấy tiến vào, em……”
Trịnh Kinh nhìn nhìn áo ngủ Trịnh Luân, còn tốt, chỉ lộ ra cánh tay ở bên ngoài, cổ áo tcuxng khá ổn, cũng không có lộ ra bất kì chỗ nào không nên lộ.
Hắn đem chăn kéo lên trên, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Trịnh Luân cảm động đến nỗi nước mắt trong nháy mắt liền tràn đầy toàn bộ hốc mắt.
Anh thế nhưng vì muốn chữa khỏi việc ho khan của cô, nửa đêm liền đưa bác sĩ Mộc Thanh mang về nhà!
Cô hôm nay đã nói, đây là bệnh cảm nhẹ, qua hai ngày thì tốt rồi, nhưng anh trai lại để ở trong lòng như vậy.
Lúc Mộc Thanh đi vào, liền thấy đôi mắt hồng hồng của Trịnh Luân, một bộ dáng như đang muốn khóc.
Cậu có chút không thể hiểu được.
Chẳng lẽ là Trịnh Luân ho khan quá thống khổ?
Hắn căn cứ bác sĩ chức trách, cười nói: “Không có việc gì, luân luân, đừng sợ, ngươi đây là cái ho khan mà thôi, vươn tay tới ta cho ngươi đem bắt mạch.”
Trịnh Luân một mặt ho khan, một mặt bắt tay đưa cho Mộc Thanh.
Mộc Thanh bắt lên cổ tay cô, lại nhìn một chút nàng bựa lưỡi của cô và giọng nói, mày không khỏi nhíu lại.
“Luân luân, giọng nói của cô không thoải mái được mấy ngày rồi?”
Trịnh Luân nhìn Trịnh Kinh liếc mắt một cái, cắn môi nói: “Hai ngày.”
Mộc Thanh thần sắc có chút
nghiêm túc nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Nói thật, nếu cô không nói thật, tôi không có cách nào xác định bệnh của cô rốt cuộc tới mức độ nào, cũng không khả năng trị liệu chuẩn xác. Chẳng lẽ, cô muốn cả đời đều ho khan như vậy, cho đến khi giọng nói hoàn toàn hohỏng rồi mới thôi?”
Trịnh Luân bị bộ dáng nghiêm túc của cậu làm cho hoảng sợ, cô chưa từng thấy qua Mộc Thanh nghiêm túc như vậy.
Có nghiêm trọng như vậy sao? Cô cũng chỉ ho khan nhỏ mà thôi, chỉ là giọng nói nhiễm trùng, uống tí thuốc hạ sốt là sẽ không có việc gì đi?
Cô do dự trong chốc lát, vẫn là nên nói thật: “Tôi ho khan cũng chỉ có hai ngày, nhưng giọng nói của tôi đã một tuần trước là không thoải mái."
Trịnh Luân tính cách đơn thuần, cô cảm thấy Mộc Thanh sẽ không có lừa cô, cho nên khả năng bệnh của cô cũng không nhẹ như cô tưởng.
Cô vẫn là lựa chọn sẽ tin tưởng phán đoán của Mộc Thanh.
“Lúc mới bắt đầu có biểu hiện bệnh trạng gì?”
“Có đôi lúc rất ngứa, có đôi khi mỗi lần ăn đều sẽ có chút đau, nhưng đều không nghiêm trọng, tôi cũng không quá để ở trong lòng, chỉ cho rằng mình không cẩn thận nên bị cảm, kết quả uống thuốc trị cảm cũng vô dụng.”
Trịnh Kinh nghe Mộc Thanh hỏi kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hơn nữa biểu tình nghiêm túc, không khỏi lo lắng nói: “Thế nào, rất nghiêm trọng sao? Có thể trị không?”
Mộc Thanh trừng mắt liếc hắn một cái: “Tôi đang hỏi, cậu đừng nói!"
Trịnh Kinh lập tức câm miệng không nói.
Hắn vẫn tin tưởng y thuật của người anh em tốt. cho dù có chút nghiêm trọng, Mộc Thanh khẳng định cũng có thể trị khỏi cho Trịnh Luân.
“Luân Luân, cô đêm nay có ho ra máu hay không?”
Trịnh Luân lại nhìn thoáng qua Trịnh Kinh, cuối cùng cắn môi gật đầu: “Có.”
Trịnh Kinh nóng nảy: “Có?! Thế mà anh hỏi em thế nào, em còn nói là khá hơn nhiều! Luân Luân, chuyện lớn như vậy, sao em lại gạt anh? Nếu bệnh em nặng lên thì làm sao bây giờ!”
Trịnh Luân có chút chột dạ, không dám đối diện với Trịnh Kinh, cô vừa ho khan, vừa thấp giọng nói đứt quãng: “Anh, em là sợ anh lo lắng, cho nên liền…… Nói dối, em cho rằng, qua hai ngày thì tốt rồi……”
“Lần sau không thoải mái nhất định phải nói cho anh, lần này ho khan căn bản không phải là vấn đề nhỏ, là có người……”
Trịnh Kinh nói đến một nửa nhi, bỗng nhiên ngừng lại.
“Chốc lát anh sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ với em, tóm lại, về sau mặc kệ thân thể có chỗ nào không thoải mái, đều phải nói cho anh, không được một mình tiếp nhận, có nghe hay không?”
Trịnh Luân ngoan ngoãn gật gật đầu: “Được, em từ nay về sau đều sẽ nói cho anh."
Một màn này, đã làm cho Mộc Thanh hâm mộ cực kì.
Nhìn không ra, Trịnh Kinh thế nhưng đem Trịnh Luân dạy dỗ tốt như vậy, thật nghe lời!
Chẳng giống Triệu An An tí nào, căn bản là không nghe lời cậu.
Cậu nói gì với Triệu An An thì Triệu An An cũng không đáp ứng.
Ai, nếu Triệu An An cũng có thể nghe lời giống như Trịnh Luân, thì sao cậu cần phải vất vả như vậy sao.
Bất quá, Triệu An An nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời, thì cô ấy cũng không phải Triệu An An.
Cái cậu thích ở Triệu An An chính là sự hoạt bát tinh nghịch.