Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 901: Kiếp sống sát thủ


trước sau

Trên mặt biển Thái Bình Dương rộng lớn, rải rác các hòn đảo không người.

2 chiếc trực thăng đáp xuống một hòn đảo lớn, đưa xuống hàng nghìn đứa trẻ.

Trong cả nghìn đứa trẻ con, có lớn có bé, có đứa ăn mặc tả tơi, có đứa mặc rất sang chảnh, nhưng trên nét mặt của chúng đều hiện lên vẻ: mơ hồ mà sợ hãi.

Đứng trước mặt lũ trẻ, là một người đàn ông gày gò đeo mặt nạ, mặt anh ta đầy âm khí nói:" sát thủ Doanh, 172 đội, lần đầu lựa chọn sẽ bắt đầu từ bây giờ, cho phép sử dụng các phương thức, lợi dunng các ngoại lực, đeo số thứ tự dựa vào số lượng sât thủ, chỉ cần 10 người đầu, sau 10 ngày, trực thăng sẽ đến đón các ngươi.

" giết....giết người!"

"Trong một nghìn người, chỉ cần 10 người?"

Những đứa trẻ gan nhỏ đã bị doạ cho phát khóc rồi.

Vô duyên vô cớ lại bị bắt đến đây, sát thủ doanh rợn cả người, ở đây không có đồ ăn cũng không có nước uống, giống như một cơn ác mộng vậy!

1 đứa gan to lên tiếng:" thế người sau số 10 thì sao?"

Người đanf ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói:" vĩnh viễn ở lại đây, đợi đến mùa mưa, sẽ bị chìm trong đảo."

Do vậy mọi người đến đây đều thấy lạnh người.

Đừng nói hải đảo còn bị ngập trong nước, cho dù không bị chìm thì cũng không thể sống được ở hải đảo này."

Người đàn ông đeo mặt nạ không hề lý giải cho bọn trẻ đang khóc và sợ hãi, anh ta bước lên trực thăng, lạnh lùng tàn nhẫn rời đi.

Một nghìn đứa trẻ, rất nhiều người vốn dĩ không hể tỉnh lại từ những cơn ác mộng, chỉ cảm thấu có chút hi vọng, không kìm lại được muốn tìm bạn đồng hành của mình, kết bạn trong tình hình này có lẽ là thời điểm thích hợp nhất.

Hải đảo này nằm ở vùng nhiệt đới, trên một hòn đảo nhỏ đều là một rừng mưa nhiệt đới, nếu muốn ẩn náu thì có lẽ cũng không phải điều khó.

Nhưng nếu đi trốn, không thể đi giết người, vậy thì số lượng người giết sẽ rất ít, nhưng vẫn bị lưu lại ở hòn đảo này.

Mặc dù không biết đối phương làm cách nào để biết số lượng người giết của bọn họ, nhưng sát thủ Doanh tồn tại được 100 năm, nhất định có thủ đoạn của riêng mình, không có ai dám hờ hững.

10 ngày, trên hòn đảo có vô số các thi thể, máu chảy thành sông.

Chỉ sau một trận mưa, chiếc trực thăng đúng hẹn mà đến.

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn lướt qua 4 đứa trẻ đứng trước mặt, gật đầu mãn nguyện:" đi thôi."

1000 đứa mà chỉ cần 10 đứa, không ai có thể ngờ được, bây giờ vẫn chỉ còn 4 người!""

Mọi người đều muốn được sống, do vậy vẫn bất chấp, đến ngày thứ 10, là ngày giết có cường độ cao nhất, cơ bản vẫn có hơn 100 người vẫn sống, nhưng mọi người thấy vẫn còn rất nhiều người, nên từ từ động thủ. 

Trong 4 đứa trẻ, có 1 đứa toàn thân lạnh toát, gương mặt cũng rất anh tú, cậu ta là đứa cao nhất trong 4 đứa, cũng là đứa chín chắn nhất, 3 người còn lại luôn sợ hại mà mong chờ điều may mắn đến với mình, vì họ không biết sau này cuộc sống của họ sẽ như thế nào.

Năm nay, đã tiến hành loại bỏ 4 lần cả nghìn người.

Năm nay, Cảnh Duệ 13 tuổi, trong việc chém giết, cậu ta học rất nhanh, trở thành sát thủ Doanh đứng đầu châu Á.

Mỗi năm ở một nơi người đầu tiên sẽ được dội sát thủ đưa cho kí hiệu, kí hiệu của Cảnh Duệ là "tia chớp", thể hiện anh ta có tốc độ và khả năng giết người vô cùng đáng sợ.

Bộc lộ hết tài năng trong việc chém giết cả nghìn người, vẫn còn 1 đứa con trai 11 tuổi, anh ta là người đứng đầu châu phi, biệt hiệu:" ma thuật"

Sau 5 năm, qua những sự dạy dỗ của đội sát thủ, do vậy những sát thủ mới sẽ nhận nhiệm vụ giết người theo sự phân chia thống nhất.

Thực ra, từ những người mới vào sát thủ doanh sẽ bât đầu phái đi làm nhiệm vụ, có điều một số nhiệm vụ giết người như vô cùng đơn giản, mà còn sẽ có cấp trên giúp họ thu dọn sạch sẽ.

Nhiệm vụ bây giờ
là nhiệm vụ thật sự, lần đầu làm nhiệm vụ chính thức, nếu nhiệm vụ thất bại, đợi có sát thủ sinh mới, thì chỉ có con đường chết.

Nhưng những sát thủ do đội sát thủ đưa ra dạy dỗ đều là lí do rất tinh anh, mọi người đều sợ bị giết, lần đầu làm nhiệm vụ, mà không được thất bại.

Trong sát thủ doanh lần này, có một tên sát thủ rất nổi tiếng là "ma thuật" rồi, anh ta khôn chỉ tâm địa độc ác, mà còn bữa ăn của anh ta cungc không giống với người khác, ngay cả quần áo cũng có cả chứng năng phòng bị, phần nhiệm vụ cho anh ta đều không phải là đơn giản nhất, mà là có tính nguy hiểm thấp nhất.

Điều làm mọi người kinh ngạc nhất là,ngoài nhiệt tình làm việc, anh ta còn có thể tuỳ ý bước vào trại ngầm ở dưới lòng đất của sát thủ doanh.

Người đứng sau như vậy, không thể dùng từ mạnh nào có thể hình dung được.

Chỉ tiếc rằng, hầu như mọi người mặc dù mỗi ngày đều tập luyện cùng "ma thuật" nhưng không có au biết thân phận thật sự của cậy ra, cũng không ai biết diện mạo thật sự của cậu ta.

Hầu như đội sát thủ đều không thể hiện bộ mặt thật của mình, diện mạo thật sự của bọn họ mỗi năm đều được thu thập lại 1 lần, lưu trữ laj, đều đưa cho sát thủ cấp cao nắm giữ lại diện mạo của bọn bọ, ngoài cấp cao, trong đội sát thủ đều yêu cầu phải giữ kín thân phận của mình, nếu bị lộ ra thì lập tức bị giết ngay.

Ma thuật ngày ngày mang chiếc mặt nạ da, mà còn là loại mặt nạ tốt nhất, không có ai biết anh ta cả.

Trừ Cảnh Duệ.

2 năm trước, hầu như tất cả các sát thủ mới đều được đưa tới sát thủ doanh, tiến hành tập trung tập luyễn bắt đầu học các kiến thức về giết người và hoá trang.

Cảnh Duệ chính là gặp Ma Thuật khi đó.

Trong đội sát thủ, không có bất kì sự giao lưu nào, bình thường ngay cả nói chuyện cũng không được phép, do vậy khi đầu Cảnh Duệ không biết chắc chắn được thân phận của Ma Thuật, nhưng anh ta cảm thấy Ma thuật có một cảm giác rất quen thuộc, quan trọng hơn là anh ta phát hiện Ma thuật dường như có gì đó rất quen thuộc đối với anh ta.

2 người đều đeo mặt nạ da, đều không thấy rõ được bộ mặt của đối phương, nhưng đều có chung một cảm giác thân quen.

Mà, sự đãi ngộ của Ma thuật với những người khác không giống nhau, người này khiến cho Cảnh Duệ thấy rất hoài nghi.

Anh ta tìm cơ hội để lấy được dấy vân tay của Ma thuật, sau đó đưa cho nội gián do Cảnh Dật Thần phái đến trong sát thủ doanh, đưa anh ta đi đối chứng dấu vân tay.

Sau đó, kết quả đối chứng dấu vân tay không phù hợp.

Cảnh Duệ thấy hơi nghi ngờ, nhưng không hề từ bỏ, bởi vì dấu vân tay chỉ là giả tạo, Cảnh Trí nếu được những người kia chú ý, nhất định đã chuẩn bụ sớm các biện pháp phòng hộ rồi.

Anh ta không vội, mà đợi cơ hội.

Cảnh Duệ có một dự cảm mãnh liệt rằng "Ma thuật" chính là Cảnh Trí.

Cậu ta đầy đủ chân tay, mà trông rất thông minh, sự hưởng thụ mạnh hơn anh ta gấp 10 lần, chứng tỏ cậu ta đã từng trải qua khoảng thời gian rất tốt.

Mặc dù ở sát thủ doanh ăn uống cực khổ, nhưng Cảnh Duệ không để tâm, anh ta và Cảnh Trí đều là những người khí phách, ăn khổ chịu nhục cũng không sao cả. Nếu không ở Cảnh gia tập luyện thì cũng phải chịu cực khổ thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện