Vẻ mặt Trịnh Vũ Vi có chút phức tạp.
Thật ra cô cũng thấy áy náy với Cảnh Trí, rốt cuộc năm đó là cô và chị gái hạ thuốc Cảnh Trí sao đó trói hắn đưa cho đám người xấu.
Nhưng do Cảnh Trí bắt nạt chị gái, trong lòng cô vẫn cảm thấy tức giận.
Nhưng mà cô biết, chị gái nguyện ý dùng bất kì cách gì để chuộc tội, chẳng sợ Cảnh trí muốn mạng mình, chị gái cũng không chút do dự cho hắn.
Cô muốn làm chút gì đó cho chị gái, nhưng lại suy sụp phát hiện mình không thể làm gì cả.
Cô ngồi trên xe taxi, yên lặng chờ ở bên ngoài, buối tối nay chị gái chắc chắn sẽ không đến nơi này, chị khẳng định sẽ về nhà, chỉ là không biết, Cảnh Trí có đang ở biệt thự không, có bắt nạt chị gái một lần nữa hay không.
Nửa đêm Trịnh Vũ Lạc đến tìm Cảnh Dật Nhiên, mà Cảnh Dật Nhiên lại không ngủ.
Hắn mặc một bộ quần áo thoải mái, bên ngoài là áo khoác lông vũ, dáng vẻ có thể ra khỏi nhà bất kì khi nào.
Nhìn thấy Trịnh Vũ Lạc, Cảnh Dật Nhiên rõ ràng sửng sốt.
Trịnh Vũ Lạc còn chưa mở miệng nước mắt đã rơi hạ xuống.
“Chú Cảnh, cháu…… Cháu tìm được Cảnh Trí……”
Nước mắt cô càng rơi càng nhanh, khóc lóc nói: “Nhưng cháu lại hại cậu ấy bị người ta bắt đi! Chú mau tìm người đi cứu cậu ấy!”
Cảnh Dật Nhiên thật mạnh thở dài một hơi, vẻ mặt lại không hề ngoài ý muốn: “Ừ, chú biết.”
Trịnh Vũ Lạc ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt: “Chú Cảnh, chú…… Chú đều đã biết?”
Chuyện này cô không nói cho ai hết, tại sao Cảnh Dật Nhiên lại biết?
Hiện tại Cảnh Dật Nhiên không biết có nên trách cứ Trịnh Vũ Lạc hay không, lần này Cảnh Trí bị bắt đi, cô không tránh khỏi cũng có liên quan, nhưng cũng không thể trách cô, chỉ sợ cô là người không muốn Cảnh Trí bị bắt đi nhất.
Lúc mới biết Cảnh Trí bị bắt một lần nữa từ chỗ Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Nhiên cực kỳ phẫn nộ, nhưng qua mấy ngày hắn chỉ cảm thấy đau lòng và vội vàng muốn cứu Cảnh Trí.
Hắn biết, vì Cảnh Trí, Cảnh Duệ lại về nước một lần nữa.
Hắn cực kì năng lực của Cảnh Duệ, chỉ cần Cảnh Duệ ra tay thì sẽ cứu được con trai.
Nhưng con trai lại phải chịu khổ, cho nên hắn thật sự không thích Trịnh Vũ Lạc nổi.
“Vũ Lạc, đã trễ thế này, cháu về nhà đi! Về sau không cần đến đây, cũng không cần đi tìm A Trí, đi thôi!”
“Chú Cảnh!”
Trịnh Vũ Lạc cảm thấy lòng mình lập tức vỡ vụn, cô có thể nghe hiểu được Cảnh Dật Nhiên thật sự bài xích cô!
Cô khóc áp lực mà đau thương, nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên xoay người đi, cô cảm thấy mình không còn tư cách ở lại đây!
Cô ngơ ngác đứng một hồi lâu, trong biệt thự trống rỗng chỉ còn tiếng khóc của một mình cô.
Có người nhẹ nhàng ôm bả vai cô, lau nước mắt cho cô.
“Chị gái, đừng khóc, chúng ta về nhà đi!”
Trịnh Vũ Lạc trừng lớn đôi mắt: “Vi Vi, sao em lại đến đây?”
“Em không yên tâm nên mới đi theo chị. Chị gái, em nghe được hết rồi, chị yên tâm đi, mọi người nhà chú Cảnh sẽ nghĩ cách cứu Cảnh Trí ra. Từ nay về sau, chị phải sống thật tốt cuộc sống của mình, không cần đi tìm hắn nữa, được không?”
Đột nhiên không cho cô tìm kiếm Cảnh Trí, đột nhiên Cảnh Trí xuất hiện, Trịnh Vũ Lạc cảm thấy cuộc sống của mình giống như mất đi mục tiêu và phương hướng, trong lòng trống rỗng lợi hại.
Thật sự có thể như vậy chứ?
Cô không biết, chính mình không tìm kiếm Cảnh Trí thì về sau nên làm cái gì.
……
Vì có thể bảo đảm Cảnh Trí không xảy ra việc ngoài ý muốn, North làm rất nhiều biện pháp phòng vệ.
Chỉ có vài người ít ỏi biết chỗ giấu Cảnh Trí mà thôi.
Ngay cả Peter cùng Thư Âm cũng không biết North giấu người ở đâu.
Tuy bọn họ không biết địa điểm chính xác, nhưng lại biết mẫy chỗ kia chỉ dùng để ngụy trang mà thôi.
Cứ như vậy, tìm Cảnh Duệ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng lúc bắt đầu tìm kiếm, hắn không thể nào bỏ rơi sáu người bên Tử Sam một mình đi chỗ khác tìm người, nếu không sẽ rất khả nghi.
Hắn và một số sát thủ khác
vũ trang đầy đủ đi tới địa điểm thứ nhất.
Cảnh Duệ biết, Thư Âm cũng đang ở trong chỗ này.
North vì làm cho bọn họ tin đây là chỗ giấu Cảnh Trí, cố ý để lại rất nhiều bác sĩ cùng nhân viên nghiên cứu.
Kết quả tìm kiếm làm nhóm sát thủ hoàn toàn thất vọng, mục tiêu căn bản là không ở đây, vì ép hỏi chỗ giấu Cảnh Trí, đám người Tử Sam bắt đầu tiến hàng ép cung.
Lúc đến phiên Thư Âm bị ép cung, Tử Sam cầm súng ngắm vào tay Thư Âm, giọng điệu lạnh lùng mở miệng quát: “Người đang ở đâu? Nếu không nói bàn tay xinh đẹp của cô sẽ bị tàn phế! Về sau cô sẽ không cầm được dao phẫu thuật!”
Mặt nạ của Thư Âm đã bị lấy xuống, cô mặc một chiếc áo blouse trắng quỳ trên mặt đất, tóc đen xõa tung trên vai, tôn lên làn da trắng nõn oánh nhuận của cô.
Loại cảm giác bị ép quỳ rồi chĩa súng vào người quả thật rất tệ.
Rõ ràng là một cô gái đang tiến hành ép cung, Thư Âm biết, người này hẳn là sát thủ mới xếp hạng thứ ba tên là Tử Sam.
Lúc viện nghiên cứu có quan hệ rất tốt với tổ chức sát thủ, người của viện nghiên cứu có hiểu biết rất sâu với người của tổ chức sát thủ, bởi vì ngày thường nếu phải đối phó người khác có thể ủy thác sát thủ đi giết người, hơn nữa bọn họ không cần phải trả bất kì khoản tiền nào, tất cả phí tổn đều có tổ chức sát thủ gánh vác.
Bởi vì viện nghiên cứu cũng cung cấp miễn phí một số lượng lớn virus, đa số virus đều dùng để nâng cao tố chất thân thể của sát thủ, toàn bộ sát thủ chỉ có một người duy nhất không tiêm virus đó là Tử Sam.
Cho nên ấn tượng của Thư Âm đối với Tử Sam rất sâu sắc, cũng từng chú ý một thời gian dài.
Cô không nhìn thấy Tử Sam bao giờ, nhưng có xem qua ảnh chụp, giờ phút này có thể từ thân hình để đoán ra thân phận của Tử Sam.
Ba người đứng đầu trong bảng xếp hạng, Thư Âm đã gặp qua người xếp thứ hai và thứ ba, chỉ chỉ còn người xếp hạng nhất “Tia Chớp”.
Thư Âm an ổn quỳ ở đó, lạnh nhạt trả lời: “Tôi không biết hắn đang ở đâu, kể cả cô có giết tôi cũng vô dụng.”
Kể cả biết thật cô cũng sẽ không nói ra.
Ước chừng là thái độ quá mức lạnh nhạt của Thư Âm đã kích thích Tử Sam, trong mắt cô ta chợt lên sự tàn khốc rồi biến mất, vừa muốn bóp cò giết cô gái trước mắt, súng trong tay đã bị một người đá bay.
Tử Sam đột nhiên quay đầu, tức giận nói: “Tia Chớp, anh làm gì vậy!”
Tia Chớp?
Cả người Thư Âm hơi hơi chấn động, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn đã cứu mình: “Cám ơn!”
Cảnh Duệ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thư Âm.
Quả nhiên, khuôn mặt của cô có chút giống Thư Thành Sơn, chẳng qua, ngũ quan của cô tinh xảo hơn, đôi mắt cũng càng thêm xinh đẹp, có thể là giống mẹ cô.
Nhưng khiến Cảnh Duệ ngạc nhiên không phải là khuôn mặt xuất chúng của cô, mà là thần thái thong dong của cô.
Cảnh Duệ thu hồi ánh mắt rất nhanh, nhìn Tử Sam lạnh giọng mở miệng: “Người này giao cho tôi, cô có thể đi rồi.”