Bắt đầu thời gian sao Thủy nghịch hành, công việc của Hàn Ân cứ thế bị gián đoạn không ngừng. Ngày qua ngày, đi rồi lại về, trong căn phòng nhỏ trên áp mái nhìn ra mấy toàn cao ốc to lớn chọc giữa trời thu xanh ngát. Cảm giác buồn buồn man mác cứ thế xâm chiếm khi tâm hồn cô rệu rã. Từ cái "buồn buồn man mác" ấy cô sẽ lại cảm thấy xung quanh quá đỗi cô đơn. Hai mươi sáu năm sống với những giới hạn mà chính mình đặt ra, nhìn từ cuộc sống đau khổ của kẻ khác mà tự viết nên những nguyên tắc đắt giá cho bản thân mình. Cô dường như luôn kiểm soát được chính mình, hiểu rõ mình cần và muốn gì.Nhưng có lẽ cũng chính vì thế mà những cảm xúc hiếm hoi như tình yêu khó có thể mà xuất hiện trong cuộc đời cô. Bạn thân của Hàn Ân từng nói rằng, cô vốn dĩ không được ông trời ưu ái, cuộc sống của cô quá suôn sẻ khiến cho bản thân cô phải tự mình học lấy những bài học cuộc đời từ người khác, tự mình tạo ra những giới hạn để phòng vệ bản thân. Còn cô ấy thì được may mắn hơn, dù cho có va vấp nhiều nhưng thực chất cô ấy vẫn luôn được trải nghiệm tất cả những điều vui buồn, những cảm xúc muôn màu trong cuộc sống. Hàn Ân trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, trong căn phòng không bật đèn lờ mờ ánh sáng hắt vào bởi đèn điện đường ngoài cửa sổ, cô ngã nhoài lên chiếc giường êm ái đắt tiền mà cô dành hết số tiền đi làm trong một tháng đầu tiên để mua nó. Đầu tư cho một giấc ngủ là một điều đáng giá đối với cô gái nhỏ này. Điện thoại rè rè trên giường cắt ngang những suy nghĩ miên man của cô về cuộc sống này. Hàn Ân phát hiện ra là một số điện thoại lạ. Cô chần chờ một lúc, sau đó mới nhận điện thoại. "Alo? Ai vậy?" Hàn Ân phát hiện ra giọng mình hơi khàn. "Hàn Ân hả? Dạo này có khỏe không, tớ là Tuyết Nhi nè. Sao giọng có vẻ như bị cảm thế?" Hàn Ân hơi ngây ra một chút để lục tìm trong trí nhớ xem Tuyết Nhi nằm ở đâu. Ba giây sau cô mỉm cười đáp lời. "Lớp trưởng hả? Có chuyện gì sao?" Tuyết Nhi là lớp trưởng lớp cấp ba của cô. Một cô gái nổi bật, xinh đẹp, gia cảnh giàu có, tài năng vừa đủ để nổi bật trong trường. "Cô chủ nhiệm tụi mình ốm nặng, tớ muốn gọi mọi người đi cùng thăm cô." Tuyết Nhi có vẻ nghẹn ngào. Thú thật cũng khá lâu rồi kể từ khi cô không còn liên lạc với lớp cấp ba cũ. Gần nhất là vào năm cô mười chín tuổi, đến bây giờ cũng đã bảy năm. Hàn Ân có chút ngượng ngùng nhưng nghe cô chủ nhiệm bị ốm liền có chút nôn nao, lo lắng. "Ừm được, khi nào?" "Chủ nhật tuần này, thời gian và địa điểm cụ thể tớ sẽ báo sau." Tuyết Nhi vui vẻ đáp lời. Hàn Ân chào tạm biệt rồi cúp máy, cô nhìn lịch trong điện thoại, chủ nhật là ngày kia. Hàn Ân đặt vé máy bay, sau đó viết một lá thư xin nghỉ phép. Cô lại nằm nhoài trên giường nghĩ miên man. Hai năm qua công việc ở công ty có chút ngột ngạt, suôn sẻ cũng có, trở ngại lại không thiếu. Nhưng có chút quá ổn định, cảm giác lơ lửng này khiến cô có chút không chịu được. Điện thoại lại run lên. Trưởng phòng khó tính gọi cho cô, chắc là vì việc cô xin nghỉ phép. "Thứ bảy cô rảnh lắm sao? Tôi không cho phép nghỉ.