"Cậu nghỉ việc rồi á?" Nghi Tâm trợn mắt với cô trong xe, cô ấy không dám tin Hàn Ân sẽ nghỉ việc. Công ty của Hàn Ân là một nơi có mức lương khá ổn so với mặt bằng chung, một mức lương mà nhiều người ao ước."Tớ chỉ không muốn phải điên cuồng làm việc một cách vô nghĩa nữa..." Hàn Ân tựa người bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Nghi Tâm thở dài, cô cảm nhận được sự mệt mỏi và bất lực từ trên gương mặt xinh đẹp của cô bạn. "Thế định làm gì? Lại về làm tác giả mạng hay về nhà làm tiểu thư hào môn?" Nghi Tâm buồn cười trêu chọc. "Về thăm cô chủ nhiệm một chuyến, sau đó tính sau." Hàn Ân đáp qua loa, cô buồn ngủ khép mi. Trong giấc ngủ mơ màn trên xe ô tô, gương mặt người đàn ông xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của cô lại hiện lên. Từng chút từng chút chậm rãi như một thước phim, đường nét của anh ta quả thật khiến cô có chút không quên được. Nghi Tâm gọi cô tỉnh dậy, Hàn Ân xoa mi mắt đang căng ra. Cô khẽ mỉm cười, có lẽ đây chỉ là một bước đệm nhẹ nhàng trong đời sau đó lại biến mất mà thôi. "Cười gì đấy. Nhớ gọi điện đòi tiền thuốc." "Đẹp trai quá, không nỡ đòi." Hàn Ân nghe bạn mình nói vậy bỗng nhiên có chút luyến tiếc, người đẹp như vậy rất nhanh sẽ không còn quan hệ gì với cô. "Ồ, người đẹp như thế nào mới có thể khiến một vị thần tiên không nhiễm bụi trần thanh tâm quả dục như cậu động tâm thế." Nghi Tâm cười gian hỏi. "Ngô Diệc Phàm." "Đẹp giống Ngô Diệc Phàm á?" Cô nàng trợn mắt. "Hoắc Kiến Hoa." "Giống Hoắc Kiến Hoa hả?" Nghi Tâm lại nheo chân mày lại nghi hoặc. "Ji Chang Wook và Sehun." "Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc là ai hả?" Nghi Tâm nhìn Hàn Ân như một kẻ điên. "Kết hợp tất cả những người đó lại." "Hả?" "Ngủ ngon." Hàn Ân cười cười, đứng ở cửa chào tạm biệt rồi đi cà nhắc vào trong nhà, Nghi Tâm vẫn còn ngây ngốc trong xe chưa rời đi. Đợi đến lúc cô hồi tỉnh thì liền gọi điện cho Hàn Ân, mắng một trận. "Cậu đúng là đồ điên, dám đùa cợt tớ." *** Như đã hẹn, Hàn Ân gọi một chiếc taxi chở mình ra sân bay vào lúc bảy giờ sáng. Thủ tục mất khoảng một tiếng hơn. Hàn Ân mệt mỏi tựa người vào hàng ghế chờ ở sân bay rộng lớn. Điện thoại từ hôm cô nghỉ việc cứ réo rắt vang lên những cuộc gọi, tin nhắn hỏi thăm từ đồng nghiệp. Hàn Ân tự nhận mình không phải là kiểu người quá tốt bụng, có thể đối đãi chu toàn hết với tất cả mọi người xung quanh, thậm chí Nghi Tâm còn cho rằng cô có tính cách quá lạnh lùng. Hàn Ân chỉ trả lời một vài cuộc gọi, giải thích rõ lý do sau đó khóa máy, ngủ suốt một ngày rồi online trên diễn đàn cày truyện cho đến hôm nay có chuyến bay. Hàn Ân cầm điện thoại trong tay hơi siết lại mấy giây rồi mới quyết định mở máy. Trên màn hình hiện lên tin nhắn từ nhóm chat của công ty, Hàn Ân nhanh chóng rời nhóm, không tiếp tục online nữa. Lướt danh bạ dừng lại ngay cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc, cô do dự không biết có nên bấm nút gọi hay không. Hàn Ân ngẩng nhìn bầu trời ngoài cửa kính lớn trong suốt ở sân bay, cô chạm khẽ lên màn hình, cuộc gọi ngay lập tức kết nối. Khoảng chừng ba mươi giây chuông reo, bên đầu dây có người bắt máy. "Alo?" "Mẹ, tối nay con về nhà." "..." Bên đầu dây mãi không đáp lời, Hàn Ân mỉm cười nhạt nhẽo toan cúp máy. "Khi nào về đến, có cần chú Hoàng ra đón không?" Mẹ cô vẫn điềm tĩnh trả lời không mặn không nhạt. "Khoảng bảy giờ tối. Không cần phiền chú Hoàng, con tự bắt taxi về cũng được ạ." "Ừm." Mẹ cô đáp. "Con sắp lên máy bay, không tiện nói chuyện. Tạm biệt mẹ." Hàn Ân vất vả hoàn thành cuộc hội thoại không mấy nồng nhiệt tình cảm như người bình thường vẫn thế. Cô tắt máy, ngồi lặng yên nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Trên loa phát thanh của sân bay phát thông báo sắp đến giờ cất cánh. Hàn Ân nhét điện thoại vào túi áo khoác ngoài, xách túi xách bước đi hơi khập khiễng đến quầy check in lên máy bay. Mắt cá chân bong gân lúc nào cũng lâu khỏi nhất, điều này khiến cho việc di chuyển của cô có chút trở ngại, nhưng cơ bản Hàn Ân không thích đến bệnh viện một mình, cũng không thích nhờ cậy ai, mấy năm qua cô vẫn luôn tự chăm sóc tốt bản thân đến mức chẳng mấy khi nào ốm nặng đến mức phải nhập viện cả. Lần đụng xe kia có lẽ cũng chẳng nhằm nhò gì với cô. Hàn Ân ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có một chỗ trống, có lẽ vị khách nào đó chưa đến. Đeo headphone, bật một bản nhạc lofi, tháo chiếc giày xăng đan của mình ra, sau đó cô với lấy