"Ngô Ninh Tuệ, dì Ba của cậu?""Ừm. Bà ta dường như bắt đầu rồi. Ngô Ninh Hân vẫn còn ngây thơ như ngày đó lắm, hơn nữa, ông ngoại tớ hiện tại đang phải xử lý một vài vấn đề trong quân đội. Chỉ chờ chú Tư hoàn thành nhiệm vụ trở về mà thôi.""Được, tớ sẽ giúp cậu điều tra. À, còn cái tên hôm nọ đụng cậu thế nào rồi.""Đụng đến lên giường rồi. Nhưng mà, tớ không muốn dây dưa với anh ta." Hàn Ân thở dài. Trước mắt việc cô cần giải quyết là vấn đề liên hôn với Lý gia.Chuyện này nếu muốn Ngô gia yên ổn thì phải chờ chú Tư – Ngô Thiếu Ngôn trở về mới được."Hai người… Đã làm tình rồi hả?" Nghi Tâm lớn tiếng nói, Hàn Ân dùng đầu ngón chân cũng biết được cô nàng đang trợn mắt há mồm vì kinh ngạc."Coi như bị chó cắn mà thôi.""Hàn Ân, chúc mừng cậu. Cuối cùng cậu cũng không phải đóng mạng nhện nữa rồi!" Nghi Tâm cười hắc hắc vô cùng vui sướng."Chó cắn? Ai cắn em?"Một giọng nam vang lên khiến Hàn Ân giật bắn mình đánh rơi điện thoại xuống sàn."Quân Nặc? Làm sao anh vào phòng tôi được?" Hàn Ân ngạc nhiên nói lớn."Alo? Alo? Quân Nặc đang ở đó hả? Tớ có đọc báo rồi, anh ta mà là chó thì cậu là heo đó, đồ không biết hưởng thụ này… Tút."Quân Nặc cười cười nhặt điện thoại của Hàn Ân lên, vừa vặn nghe hết không sót chữ nào từ cô bạn Nghi Tâm của cô. Phen này Hàn Ân đúng là bị bạn mình đào hố rồi."Anh đi ra đi, tôi rất mệt." Hàn Ân nhảy xuống giường giật lấy điện thoại."Hửm? Mệt? Đã bôi thuốc chưa?" Quân Nặc nhướn mày quan sát gương mặt của cô.Hàn Ân thật sự rất hối hận vì đã phát sinh quan hệ với anh ta, tên sói đội lốt cừu này, ăn được cô liền lộ đuôi sói của mình ra. Đáng đánh!"Mặt em bị sưng." Bàn tay thô ráp hơi lạnh bỗng nhiên áp lên mặt Hàn Ân khiến cô giật mình lùi về sau."Em bị ai đánh?" Quân Nặc dùng khí thế sát phạt của mình đè ép khiến cho cô căng thẳng không tự chủ được mà nắm lấy vạt áo của anh ta."Không có chuyện gì cả. Anh ra ngoài đi, tôi tự bôi được." Hàn Ân mím môi đáp, cô quay đầu né tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh."Lúc nãy em bảo em mệt. Tôi rất sẵn lòng giúp em bôi thuốc. Cả trên mặt và bên dưới." Quân Nặc nắm lấy bàn tay nhỏ trên vạt áo mình, cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối."Lưu manh. Anh… Mau đi ra ngoài…" Hàn Ân bị khí thế của anh áp đến mức biến thành một con thỏ nhỏ run rẩy, ngượng ngùng lắp bắp nói."Hửm? Em không biết sao? Tôi còn có thể lưu manh hơn nữa đấy. Nói đi, ai đánh em?" Quân Nặc áp sát mặt mình nhìn thẳng vào mặt cô, hơi thở bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá phả vào chóp mũi khiến người Hàn Ân run lên.Quân Nặc không từ bỏ, những ngón tay vuốt ve lấy một bên mặt bị sưng của cô nhẹ nhàng mơn trớn, sau đó gạt đi những sợi tóc mai lòa xòa ra sau vành tai. Từng động tác mang theo dịu dàng vô hạn."Được rồi, tôi có gặp mẹ tôi. Xảy ra chút mâu thuẫn, giờ anh đã biết ai đánh tôi rồi đấy. Đi ra ngoài đi." Hàn Ân đẩy anh cách xa khỏi người mình, không dám để người đàn ông này đến gần."Ồ. Bác gái nỡ lòng nào đánh cô con gái xinh đẹp đáng thương của mình sao? Em yên tâm, tôi sẽ không làm như thế đâu." Quân Nặc trêu đùa cô.Hàn Ân nhíu mày, cô ghét kẻ khác gọi cô là kẻ đáng thương."Đi ra ngoài đi, Quân Nặc." Hàn Ân lạnh lùng.Quân Nặc ngay lập tức nhận ra sự thay đổi rất nhỏ của người phụ nữ này. Anh bước từng bước lại gần, muốn xem xem con mèo nhỏ đang xù