Quân Nặc ngồi sau xe cùng Hàn Ân, anh không biết nói gì thêm nhưng vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của người con gái kề bên. Anh thấy cô lần mò trong túi áo ra một chiếc bật lửa, loại zippo cũ màu bạc. Hàn Ân cầm nó trên tay xoay xoay liên tục, anh nhìn chiếc bật lửa có khắc họa tiết của một con bọ cạp cách điệu vô cùng thu hút."Đẹp không?" Hàn Ân đột nhiên hỏi anh một câu không đầu không đuôi. Quân Nặc cười khẽ, anh nhìn vào cô với khóe môi hơi cong lên, con ngươi lấp lánh khiến người khác động tâm. "Đẹp." Lỗ tai của Hàn Ân bất giác đỏ ửng, cô muốn hỏi anh cái bật lửa này có đẹp không, anh lại nhìn cô mà đáp khiến cho nai con trong lòng cô chạy loạn không ngừng. Người đàn ông này thật biết trêu chọc người khác. Hàn Ân xì một tiếng không quan tâm, sau đó cô từ trong túi áo rút ra một hộp thuốc lá, nhãn hiệu dành cho phụ nữ, có hột bấm ở đầu lọc mang lại hương vị bạc hà thoang thoảng. Hàn Ân nhìn sang Quân Nặc vẫn đang chăm chú nhìn mình, đuôi mày của cô hơi nhếch lên, môi đỏ mị hoặc cười một cái vô cùng mê người. "Muốn một điếu không?" "Cảm ơn, nhưng tôi không thèm lắm." Ánh mắt Quân Nặc toát lên vẻ hứng thú. "Tôi cũng không tiện." Hàn Ân nhún vai cho bao thuốc vào trong túi áo, trên tay vẫn cầm bật lửa mà xoay xoay đùa nghịch không biết chán. Quân Nặc không hiểu sao lại có chút hài lòng với câu hỏi của cô. Anh vui vẻ hơi tựa người về sau, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì bèn móc trong túi quần ra chiếc điện thoại màu đen. "Vì cô không gọi điện thoại cho tôi nên tôi chưa có số của cô, có thể không?" Quân Nặc rất phong độ hỏi. Hàn Ân nghe vậy liền nhìn anh bằng anh mắt hiếu kì. "Anh trai, tôi cũng đã đi bệnh viện, tiền thuốc men anh cũng trả rồi. Thiết nghĩ không cần phải thêm số điện thoại đâu nhỉ?" Hàn Ân cười cười ngoài mặt nhưng trên người toát ra một vẻ lạnh lùng không muốn người khác đến gần. Quân Nặc nhìn con mèo nhỏ đang xù lông khi anh có ý định tiến vào vùng an toàn của bản thân khiến anh có chút khổ sở. "Sau này còn gặp lại đấy, luật sư Hàn Ân." Quân Nặc tỏ vẻ như đã nắm được tất cả mọi điều về cô trong tay. Hàn Ân điềm nhiên như không đối diện với anh, cũng không có chút gấp gáp khi người đàn ông xa lạ này biết được thân phận nghề nghiệp của cô. Ánh mắt phẳng lặng như hồ thu lạnh giá của cô va chạm với ánh mắt lão luyện thương trường cứng rắn của Quân Nặc. "Tôi thất nghiệp rồi. Không cần phải gặp lại anh đâu, Tổng giám đốc." Hàn Ân cũng không ngại ngùng vạch trần thân phận của người đàn ông trước mặt. Từ lúc bước lên xe, cô liền thấy cậu tài xế kia có chút quen mắt. Mãi một vài phút khi cả hai chuẩn bị đến bệnh viện cô mới nhớ ra người nọ là thư ký bên cạnh vị Tổng giám đốc thần bí của tập đoàn xuyên quốc gia Phoenix Legend. Anh ta từng xuất hiện trên truyền thông với tư cách trợ lý của Tổng giám đốc, vẻ ngoài gọn gàng chỉn chu nhưng lại là một mũi tên ngầm sắc bén. Cách đây một năm, công ty của Hàn Ân từng đàm phán qua một vài thương phụ với tập đoàn Phoenix Legend. Mà trùng hợp thay, cô cũng có mặt trong buổi đàm phán cấp cao đó. Cậu tài xế kiêm thư ký đang ngồi phía trước đột nhiên cảm nhận được một khí thế sát phạt đấu đá từ phía sau lưng. Anh vội nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy được ông chủ nhà anh cùng cô gái "đặc biệt" kia đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau "đắm đuối". "Cái đó... Đã đến nơi rồi ạ." Anh quay đầu cười ngượng ngùng thông báo. Chiếc xe hơi màu đen dừng trong khu nhà kiểu cổ theo kiến trúc Pháp những năm 65. Hàn Ân lạnh lùng nhếch một bên mày đắc ý, cô mở cửa bước xuống xe. Quân Nặc cũng thu lại khí thế của mình, cùng cậu thư ký đem hành lý xuống cùng cho cô. "Tới đây thôi, cảm ơn hai người. Không hẹn gặp lại." Hàn Ân phóng khoáng