Hàn Ân tỉnh giấc, bên cạnh vẫn là người đàn ông ấy, trong chốc lát khi vừa mở mắt thấy người còn bên cạnh, cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác bình yên và an tâm đến lạ."Tỉnh rồi? Tôi có lấy một phần ăn cho cô." Người đàn ông có tông giọng trầm ấm ấy đặt lên bàn nhỏ của cô một hộp bánh kẹp thịt, một chén súp, một chai sữa chua việt quất, một ly nước cam. "Tôi không biết cô thích uống gì nên đã lấy hai thứ." Anh nhìn vào cô, điềm tĩnh và tự nhiên trả lời như thể không hề có khoảng cách nào giữa cả hai. Hàn Ân đưa tay dụi mắt, đầu óc còn ngơ ngẩn không muốn đáp lời. Cô ngồi thừ người nhìn đồ ăn thức uống trên bàn nhỏ. Chốc lát lại đưa cốc nước cam đặt sang bàn của anh. "Không thích." Giọng nói của một cô gái vừa tỉnh giấc mềm mại như một chú mèo con làm nũng khiến trong lòng người đàn ông kia ngứa ngáy, ngón tay trên bàn của anh khẽ nhịp một cái để kìm nén ý muốn nhéo lấy má của người kia. "Đã biết." Anh cười khẽ, thuận tay lau chiếc muỗng nhỏ đưa cho cô. Hàn Ân rất tự nhiên nhận lấy, múc một muỗng súp vẫn còn hơi ấm cho vào miệng, vị của súp loãng vừa ăn khiến cho khẩu vị cô tốt hơn, Hàn Ân ăn rất nhanh đã hết chén súp nhỏ. Cô tấn công đến chiếc bánh kẹp đặt ngay ngắn trong hộp, tháo vỏ bọc thực phẩm ra một nửa, Hàn Ân cắn một miếng lớn ăn trông rất ngon lành. "Ngon chứ?" Tất nhiên điều đó khiến người đàn ông kia dâng lên chút tò mò, không lẽ bánh kẹp ngon đến vậy sao? "Thịt nướng ngon." Hàn Ân nuốt thức ăn xuống rồi mới đáp lời, bộ dạng trông trẻ con không biết để đâu cho hết. "Từ từ mà nhai, kẻo nghẹn." Anh mỉm cười dịu dàng trong vô thức, sau đó cầm lấy chai sữa chua việt quất mở nắp chai đưa đến cho cô. Hàn Ân nhận lấy uống một ngụm, sữa chua dính môi cũng được cô nhanh chóng liếm một cái, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Điều đó càng làm người đàn ông bên cạnh cô cảm thấy thích thú không thôi, đôi môi nhỏ này không biết khi hôn có vị như thế nào nhỉ? Hàn Ân không mảy may biết được ý nghĩ đáng đánh đòn của anh ta, cô ăn uống no nê sau đó mang giày đi vệ sinh. Bộ dạng cà nhắc của cô khiến anh nhíu mày không hài lòng. "Lát nữa xuống máy bay tôi đi bệnh viện với cô." Anh nói. Hàn Ân tròn mắt nhìn người đàn ông này. Đột ngột như vậy khiến cô có chút bất ngờ, trải qua một vài giây định hình tư duy, cô mới trả lời. "Như vậy có làm lỡ công việc của anh không?" Hàn Ân từ đầu đã quan sát rất kỹ người đàn ông này, toàn thân Tây trang lịch lãm nhưng không kém phần nghiêm túc, anh ta từ đầu đến cuối đều đọc thời báo kinh tế, khoảng chừng ba tờ rồi, hơn nữa vẫn luôn nhìn chừng đồng hồ, dưới chân là cặp sách chuyên dùng đựng máy tính. Và một điều nữa khiến cô càng thêm chắc chắc suy đoán nghề nghiệp của mình về anh đó là khí thế sát phạt thương trường ẩn hiện toát ra từ anh. Người có khí thế như vậy thường rất bận bịu với công việc của mình, đặc thù nghề nghiệp về lĩnh vực kinh doanh cũng đòi hỏi sự đầu tư tập trung về thời gian rất lớn. Chuyến bay này chắc hẳn là một chuyến công tác nào đó trong lịch trình của người đàn ông này mà thôi. "Sẽ không, buổi tối không có công việc gì." Anh như đọc được suy nghĩ từ trong đôi mắt phẳng lặng như nước hồ thu kia của cô, đáp lời cắt đứt những băn khoăn của cô. "Vậy được. Tôi là Hàn Ân, rất vui vì được một người đẹp trai như anh đụng phải." Hàn Ân bị khóa chặt trong ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy quan tâm của anh khiến cho tim cô rung rinh, cô mỉm cười trêu chọc để che lấp đi cảm giác rối loạn nơi lồng ngực của mình. "Quân Nặc, rất vui được gặp cô." Anh cười ôn hòa đáp. Quân tử nhất nặc, một lời đã định. Tên của người đàn ông này khiến cô không nhịn được mà âm thầm tán thưởng. Chuyến bay kết thúc, Quân Nặc chủ động chờ cô đi xuống cùng làm thủ tục, sau đó giúp cô đem hành lý ra ngoài cổng sân bay. "Cô chờ một lát, tài xế sắp đến rồi." Quân Nặc nhìn đồng hồ đã chín rưỡi hơn, ngoài trời tối mịt chỉ nhấp nháy những ánh đèn hiệu sân bay và đèn xe hơi ra vào. Qua năm phút, một chiếc xe bảy chỗ màu đen đậu trước mặt hai người. Trên xe một cậu tài xế trẻ tuổi, anh ta vui