"Chào ông ngoại. Chào dì Ba." Hàn Ân mở lời.Người phụ nữ cô gặp ở bệnh viện đêm đó không ngờ cũng xuất hiện ở nhà cổ. Cũng may hôm nay mẹ cô không có ở đây. Nếu không mọi chuyện chẳng thể dễ chịu như thế này đâu. "Chị Hàn Ân." Một cô gái trẻ xinh đẹp ngọt ngào từ trong phòng bếp đi ra, tay bê đồ ăn cùng dì Hoa giúp việc. "Chào em." "Lâu quá mới được gặp chị." Hàn Ân khẽ cười không đáp. Quả thật kể từ ngày cô rời khỏi thành phố này, rời khỏi thị phi dối trá trong ngôi nhà này cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Cô gái nhỏ kia tên Diệp Vi, là con của dì Ba, mà dì Ba là em gái cùng cha khác mẹ với mẹ cô. Dì Ba lén lút leo lên giường với ba cô, con của dì cũng lăn đến bên cạnh người yêu cũ Hiệu Ngôn của cô. Mẹ nào con nấy quả nhiên cực phẩm. "Ân này, đêm qua có gặp phải vấn đề gì mà phải đi bệnh viện thế. Còn có cậu con trai đó là bạn trai con sao?" Dì Ba dịu dàng hỏi nhưng trong lời nói cất đầy dao nhọn. "Con gặp tai nạn, người đó đưa đi giúp. Bị bong gân thôi." Hàn Ân chỉ vào cái chân đang băng bó của mình, tự nhiên đáp không hề nhìn ra biểu hiện nói dối gì. Thì đúng là Quân Nặc gây tai nạn cho cô, đêm đó cũng là anh giúp cô bào bệnh viện kiểm tra thôi. Ánh mắt bình thản như không của Hàn Ân đối diện ánh mắt như cười mà không cười của dì Ba, ông ngoại ngoái đầu nhìn chằm chằm Hàn Ân. "Là con gái chưa chồng, vẫn nên để ý một chút. Rót trà đi." Ông ngoại nói. Hàn Ân ngồi xuống ghế, cẩn thận mà rót trà cho ông ngoại, động tác thành thục tao nhã khiến đáy mắt ông dâng lên vẻ hài lòng. "Ông ngoại này, cơm canh sắp nguội rồi đấy. Chúng ta mau ra ăn cơm đi." Diệp Vi cười ngọt ngào kéo kéo tay ông ngoại. Ông ngoại chỉ hơi gỡ tay cô bé ra, ánh mắt thì nhu hòa đứng dậy đi vào phòng ăn. Hàn Ân vờ như không thấy, cô ngồi vào chỗ, lặng lẽ ăn cơm. "Diệp Vi, nghe nói bạn trai con đã được thăng làm phó cục trưởng rồi hả?" Dì Ba bất chợt hỏi. Diệp Vi cười híp mắt, khuôn mặt bẽn lẽn nhưng không giấu khỏi niềm vui. Ông ngoại nghe đến liền ngẩng đầu nhìn cô ta, tay gắp thức ăn bỏ xuống. "Diệp Vi, bạn trai con là người trong quân đội hả?" "Dạ ông ngoại, anh ấy làm ở cục cảnh sát tỉnh, chức vụ nhỏ thôi ạ." Diệp Vi ngại ngùng trả lời, ánh mắt thoáng liếc qua Hàn Ân ngồi ở đối diện. "Ồ, nó tên gì?" Ông ngoại có chút hài lòng, liền hỏi tiếp. "Dạ anh ấy là Hiệu Ngôn, nhà họ Thương." Hàn Ân mỉm cười, cô cũng không để chút chuyện này làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mình. Bỏ qua ánh mắt ông ngoại đang sắc bén liếc đến mình, Hàn Ân chỉ cười dịu dàng gắp một miếng cá hồi bỏ vào chén ông ngoại. "Ông ngoại ăn đi ạ, bổ sung vitamin cho mắt." Hàn Ân quả thật sắm vai một cô cháu gái nhỏ nhu thuận thật như vàng, lời nói chân thành không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. "Em Vi, ăn thêm miếng cải xanh, tốt cho cơ thể." Hàn Ân dùng việc gắp thức ăn mắng người một phen, một người thì không có mắt nhìn, một kẻ nhai lại như bò ăn cỏ. Còn người còn lại, vốn dĩ không cô không đặt vào mắt. "Con ăn xong rồi. Mọi người cứ tiếp tục nhé." Hàn Ân khoan thai đứng dậy, từ đầu đến chân đều rất tiêu sái. "Hừ." Ông ngoại hơi nổi giận nhưng cũng không nói gì. "Thằng nhóc đó khi nào rảnh thì dắt đến đây." Bỏ lại một câu cho Diệp Vi, ông ngoại lau tay và miệng cũng đứng dậy. "Hàn Ân theo ta vào thư phòng." Mẹ con dì Ba cười hiền lành, trong lòng vô cùng đắc ý và hài lòng với kết quả ngày hôm nay. "Thằng nhóc Hiệu Ngôn kia không phải là thanh mai trúc mã của con sao?" Ông ngoại ngồi trên ghế mây, nhận lấy chung trà Hàn Ân rót đưa đến, cau mày hỏi. "Vâng. Nhưng bọn con sớm không còn liên hệ gì rồi." "Ngu xuẩn. Thằng nhóc nhà họ Thương đó tư chất rất tốt, tướng mạo tài năng xuất chúng..." "Vâng ạ, rất xứng đôi với em Vi." Hàn Ân cúi đầu, lại cười nhàn nhạt. "Ông vốn định cho hai con