Quân Nặc bắt gặp ánh mắt trong veo bình lặng như nước hồ thu của Hàn Ân ở một góc khu nhà hàng đông người.Cô mặc một chiếc áo thun trắng, mang chiếc dép lông màu xanh, tóc búi cao tùy tiện lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Dưới ánh đèn lung linh, cô tựa như một bức tranh sống động đẹp đẽ. "Tổng giám đốc, anh có muốn ăn không ạ?" Trợ lý hỏi anh. "Ăn. Một ít." Quân Nặc vui vẻ đáp. Bước chân nhanh chóng đi đến chỗ của Hàn Ân đang ngồi. "Chào anh." Hàn Ân vui vẻ ngắm nhìn gương mặt đẹp trai như tượng tạc của Quân Nặc, tâm tình không tốt bay đâu mất tiêu. "Chào cô, không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?" "Tất nhiên không rồi." Hàn Ân sao nỡ từ chối người đàn ông này chứ. Quân Nặc tiện tay kéo ghế ngồi đối diện với cô. Gọi một món bít tết cùng ly vang đỏ. Hàn Ân dán mắt vào từng khớp tay rõ ràng thon dài của Quân Nặc. Người đàn ông cực phẩm này đến khi cắt bít tết cũng mê người như vậy. Cô nhướn một bên mày nhìn anh, vừa có mỹ thực, vừa có mỹ nhân trước mặt, Hàn Ân cảm khái ngày hôm nay cũng không quá chán chường. "Cô không ở nhà sao?" Quân Nặc ngẩng đầu hỏi. Hàn Ân găm miếng thịt đưa vào miệng nhai nuốt một lượt, đôi mắt trong veo mơ màng nhìn anh một chút sau đó mới đáp lời. "Nhà? Anh nói đùa gì vậy. Đừng nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của anh đi." Hàn Ân đặt con dao và nĩa bạc xuống đĩa ăn. Hai tay đan lại chống cằm, nhìn anh khẽ cười. "Trùng hợp ghê, không ngờ anh cũng ở đây." Khóe miệng Quân Nặc nở một nụ cười cong cong, anh đầy hứng thú nhìn vào gương mặt hơi ửng hồng của người trước mặt. Trông vẻ ngoài ngây thơ thanh thuần của cô không ăn nhập gì với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, có chút tùy ý lười biếng của mình. "Ừ, trùng hợp thật." Hàn Ân bĩu môi, hiển nhiên cô không hề hài lòng với câu trả lời. Cô tiếp tục ăn dở bữa chiều của mình. Trợ lý của Quân Nặc quay trở lại với tập tài liệu trên tay. Anh ta liếc nhìn cô gật đầu chào một cái, tài liệu liền đưa đến trước mặt cho Quân Nặc. "Khi nào bắt đầu?" Quân Nặc cúi đầu lật tài liệu, gương mặt nghiêm túc vô cùng thu hút người nào đó. "Bảy giờ ba mươi. Còn khoảng hai tiếng nữa." Trợ lý đáp lời. Hàn Ân không nhanh không chậm ăn xong bít tết của mình. Cô rót một ít rượu vang vào ly cho cả hai người trong sự ngạc nhiên của trợ lý. "Chúc mừng cho sự trùng hợp này." Hàn Ân nâng ly, không để ý đến Quân Nặc đang nhìn mình không có động tác nào. Cô nhún vai, chạm ly mình vào ly anh kêu một tiếng sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu. Hơi rượu thơm nồng có chút ngọt vương vấn trong miệng khiến Hàn Ân chép miệng thỏa mãn. "Tạm biệt. Không hẹn gặp lại!" Hàn Ân thoải mái rời đi. Dép lông nổi bật đập vào mắt người nào đó khiến anh cất tiếng cười khẽ. Quân Nặc lắc đầu, nâng ly rượu uống cạn. Trợ lý thầm mắng Hàn Ân hồng nhan họa thủy mê hoặc quân vương, phải biết Quân Nặc trước giờ làm việc sẽ không uống rượu, trừ khi cần phải xã giao trong các buổi tiệc. "Tôi muốn bắt đầu sớm một chút." Quân Nặc cất giọng, trợ lý khó hiểu nhưng cũng ngay lập tức đi sắp xếp. Hàn Ân trở lại phòng khách sạn, hơi men bốc lên đầu khiên cô hơi mơ màng. Nằm trên giường một lúc, cô mới nhớ đến buổi tối còn có tiệc họp lớp, liền vào nhà tắm rửa mặt tỉnh táo lại. Hôm nay cô phải mua một ít đồ để đi tiệc chứ. Hàn Ân xách túi đi ra ngoài, cô ngoái nhìn khu nhà hàng một chút nhưng không thấy bóng dáng của người đó nữa, trong lòng thoáng chút thất vọng. Hàn Ân đi dạo trên đường, thi thoảng ghé vào các cửa hàng lựa váy và giày. Chẳng mấy chốc trên tay đã có hai ba chiếc túi. Nhìn đồng hồ đã sáu giờ hơn. Hàn Ân quay trở lại khách sạn, tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc váy lụa màu đen tôn dáng. Những đường cong trên thân thể lộ ra vô cùng quyến rũ, nước da trắng trẻo mịn màng như trân châu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng như không hề nhạt nhòa, môi đỏ khẽ cong lên câu hồn không biết bao kẻ xa lạ. Bảy giờ ba mươi phút, Hàn Ân đến địa điểm hẹn. Trong sảnh đợi cũng đã có không ít người. Cô nhận ra một vài gương mặt nhưng khó mà nhớ hết tên. Họp lớp tất nhiên sẽ không đủ hết một trăm phần trăm, Tuyết Nhi thấy số lượng người đến cũng vừa đủ bèn mời mọi người vào phòng lớn được đặt riêng. Hai bàn tròn xoay khá lớn đủ cho hai mươi người ngồi ăn, còn có sân khấu trang trọng, bài trí tao nhã, dương cầm đặt bên cạnh mang phong cách châu Âu. Tuyết Nhi kéo Hàn Ân ngồi cùng mình ở chiếc bàn bên phải. Bên cạnh cô còn thừa một chỗ trống, không biết là để cho ai. Mọi người xã giao vài câu, thức ăn dọn lên. Mùi hương và màu sắc vô cùng bắt mắt, nhưng vì lúc chiều cô đã ăn bít tết nên cũng không thấy thèm ăn lắm. Uống non nửa ly nước ngọt, gắp qua mấy đũa, chỗ trống bên cạnh xuất hiện người. "Xin lỗi, mình đến trễ." Hàn Ân có hơi chán ghét khi nghe giọng nói này, cô nhích ghế cách xa một chút, không thèm nhìn lấy người nọ một cái. "Hiệu Ngôn cậu đến rồi thì mau ngồi đi, đến trễ phạt ba ly nha. Úi chà, ai đây?" Giọng nói của Hạ Minh vang vang, cô nàng này năm xưa cũng theo đuổi Hiệu Ngôn nên có chút không thích Hàn Ân. Cô nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn một cái. Bên cạnh người con trai mặc sơ mi màu xanh nhạt, quần âu lịch sự còn có thêm một cái đuôi xinh đẹp động lòng người, Diệp Vi. Hàn Ân cười khẽ, ghế dưới thân càng muốn nhích cách xa hơn. "Bạn gái cậu à, không ngờ nha. Ngồi đi ngồi đi." Tuyết Nhi cười cười nói, cô ấy cũng lén liếc nhìn sắc mặt của Hàn Ân một cái, chỉ thấy cô vẫn nhàn nhạt xa cách như cũ nên có hơi khó xử. "Cái