Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Hóa Trang


trước sau

“Đồng học nhặt rác tại chỗ, đem ghế đặt lên bàn.”

Hạ Trọng Hiểu quải balo lên vai trước, khom người nắm chân ghế đặt lên bàn, phủi phủi tay cho bớt bụi bẩn. Chốc lát nhóm trực nhật sẽ dọn dẹp, các nàng chỉ việc đặt ghế lên bàn, buổi chiều vào lớp thì hạ ghế xuống.

Thổ Áo công chúa ra dáng ban trưởng đi từng khu vực kiểm tra, hướng dẫn đồng học xoay ghế về đúng phía, xong xuôi mới cho mọi người rời khỏi lớp.

“Hiểu Hiểu, ngươi có ở lại chiều nay không?”

“Có nha, làm sao vậy?”

Kim Nhuận Ngọc ngả lưng ra sau, đung đưa chân dài, nhe răng cười: “Cùng nhau đi ăn, cơm canteen nuốt không nổi rồi.”

“Ta có hẹn rồi, xin lỗi ngươi vậy.”

“Hả? Thật sao? Là thanh mai trúc mã kia sao?”

Hạ Trọng Hiểu đảo mắt, cười trừ hai tiếng, nói lời tạm biệt trước khi Kim Nhuận Ngọc hỏi thêm. Đi ra khỏi lớp học, đưa tay chỉnh lại cổ áo có hơi lệch, tiếp tục đi nhanh về phía cổng trường.

Rất nhanh liền thấy Hạ Tề Ngọc đứng chờ, cùng nàng ra ngoài ăn cơm, đại tỷ nhị tỷ đã đi trước một bước rồi.

“Chúng ta đi đâu ăn a?”

“Công viên gần trường rất mát mẻ, chúng ta ăn xong thì về phòng ngủ một giấc.”

Hạ Trọng Hiểu hào hứng bước theo sau Hạ Tề Ngọc, đến công viên hai bên trồng đầy cây xanh, không khí vô cùng mát mẻ khác hẳn với đoạn đường đến trường ban nãy.

Thoáng thấy đại tỷ hai người, Hạ Trọng Hiểu nhanh chân bước lại, tháo balo ném sang bên cạnh. Vươn tay định cầm đũa thì bị Hạ Ly Cơ đánh một cái, dứt khoát đưa cho nàng một bịch khăn giấy.

“Rửa tay.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, nhận khăn lau sạch hai tay, bắt đầu cầm đũa ăn mì. Ban đầu cho rằng thức ăn trưa để lâu sẽ không còn nóng nữa, nhưng vừa cầm bát lên hai tay suýt phỏng, vội vàng đặt lại xuống bàn.

“Làm sao vậy?”

Hạ Phượng Vũ bắt lấy bàn tay của nàng, bị vết đỏ bên trong dọa sợ, nhét thêm hai ba tờ khăn giấy ra sức lau chùi.

“Nóng quá đi mất, ta tưởng nguội rồi mới cầm.”

“Ngươi chẳng bao giờ chịu để ý.” Hạ Tề Ngọc lục lọi trong túi một tuýp kem trị phỏng đưa cho đại tỷ, liếc mắt muốn cháy cả mặt: “Phỏng chết ngươi đi.

Hạ Trọng Hiểu phẩy phẩy tay hai cái cho đỡ rát, cũng may nàng kịp thả bát mì xuống nếu không bàn tay cũng bị nấu chín.

“Có đá lạnh, cầm lấy đi.”

Tiếp nhận túi đá từ nhị tỷ, Hạ Trọng Hiểu hồ đồ nhìn bát mì nghi ngút khói: “Sao vẫn nóng vậy? Để liên tục năm tiết học rồi mà.”

“Kế bên trường có cửa hàng tiện lợi.”

Hạ Trọng Hiểu ‘ồ’ lên một tiếng, hiểu được lý do thức ăn trưa vẫn nóng hổi, đợi tay đỡ rát rồi mới tiếp tục ăn mì. Cảm giác đau rát lùi xa nhường chỗ cho cơn thèm ăn, một mạch ăn hết bát mì của mình, còn trộm hai miếng thịt từ trong bát của Hạ Tề Ngọc.

Bốn người ăn xong thì quay về trường, đi không tới năm phút. Đối nhân viên nói ra số phòng, bốn người di chuyển lên phòng, nhờ đăng kí sớm mà giữ được phòng rộng nhất tốt nhất.

Chiếm dụng giường ngay cửa sổ, Hạ Trọng Hiểu thoải mái nằm lăn ra giường, ban nãy ăn quá nhiều nên buồn ngủ rồi. Ba vị tỷ tỷ cũng tìm giường cho mình, nằm ngả lưng một chút cũng chìm vào mộng đẹp.

Tiết học đầu tiên bắt đầu lúc 1h, nhưng tới 12h50 mới thức dậy rửa mặt, chỉnh trang đồng phục sơ xài rồi đi bộ tới trường. Phòng nghỉ trưa sát bên cạnh trường, đi vài bước là tới, mọi người tản ra ai về lớp nấy, buổi chiều hẹn đi uống trà rồi mới về nhà.

Hạ Trọng Hiểu tới lớp không sớm không muộn, thần thanh khí sảng ngồi vào bàn học, việc làm đầu tiên là nhét đồ ăn vặt vào trong hộc tủ.

“Mọi người chú ý.”

Ban trưởng công chúa di chuyển lên bục giảng, ghi chép hoạt động trong tuần, tiết mục được chú ý nhất chính là chào đón tân học sinh trong buổi lễ khai giảng.

“Lần đầu đến Cáp Á Lợi nên ta không quá rõ hoạt động tập thể của mọi người, nhưng ta sẽ tận lực, các ngươi có đề xuất gì cứ nói với ta. Ở đây ghi rõ, cao nhị sẽ biểu diễn nghệ thuật chào mừng, cao tam tổ chức hội chợ sau khi khai giảng. Do thời gian tương đối gấp rút, cuối tuần sẽ đưa tiết mục cho ban tổ chức, các ngươi muốn thực hiện tiết mục gì?”

Kim Nhuận Ngọc hào hứng giơ tay trước: “Cho ta hỏi ngày hôm đó có khôn trạch tham dự không?”

Xung quanh lập tức xôn xao, mong tiết mục chào đón tân học sinh sẽ có sự xuất hiện của khôn trạch đáng yêu đứng trên đài biểu diễn ca vũ. Hạ Trọng Hiểu khinh bỉ ra mặt, càn nguyên quả nhiên chỉ có như vậy, muốn biết dưới váy khôn trạch có gì khác biệt với mình.

Ban trưởng thành thật lắc đầu: “Không có.”

Tiếng cười nói thay bằng loạt âm thanh thở dài, quả nhiên chỉ có như thế.

Tiêu Yến đằng hắng giọng, nhếch môi cười cười: “Nghe nói mỗi năm đều sẽ có tiết mục hóa trang khôn trạch của học trưởng học tỷ nha.”

Lần nữa lớp học bùng nổ, hào hứng bàn luận về những học trưởng học tỷ năm ngoái hóa trang khôn trạch. Loáng thoáng nghe được hai chữ ‘Ly Cơ’, Hạ Trọng Hiểu hai mắt trợn trừng, quay sang nhìn hai đồng học đang bàn tán.

“Ngươi nói năm ngoái có người tên Ly Cơ hóa trang sao?”

“Phải nha, học tỷ nàng năm ngoái là cao nhất, nhưng vì vẻ ngoài quá đẹp mắt nên phải hóa trang khôn trạch.”

Người bên cạnh hùa vào nói thêm: “Ta còn nghe nói có càn nguyên kia bị mỹ mạo của nàng làm cho mê mệt, phát điên muốn tiêu kí, vừa vén váy đã bị nàng đạp cho nhập viện, hình như là gãy xương sườn và nẹp cổ hai tháng.”

Khóe môi Hạ Trọng Hiểu rút trừu, mỹ mạo của nhị tỷ nàng là người rõ nhất, không ít lần bị xem là khôn trạch mà đối đãi. Bất quá không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá, tuy là mặt đẹp dáng đẹp giọng nói dễ nghe nhưng rất nóng nảy, đụng chuyện đầu tiên chính là dùng nắm đấm.

“Phượng Vũ học tỷ năm ngoái cũng có, nhưng năm nay vào cao tam, không biết nàng có tham gia hay không.”

Khóe mắt giật giật, Hạ Trọng Hiểu nhìn trời, đại tỷ nhà nàng cũng tham gia cái này hay sao?

“Hai người họ đều họ Hạ nha.”

Bất tri bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, Hạ Trọng Hiểu máy móc quay đầu lên, vai đột nhiên bị nắm lấy.

“Trọng Hiểu, ngươi họ Hạ đúng không?”

“Ha ha, ta là Hạ trong thiên hạ nha.”

Hai đồng học dè bĩu, chỉ vào tấm giấy dán trên bảng tin: “Danh sách tên học sinh ở trên đó.”

Hạ Trọng Hiểu đổ một đầu mồ hôi lạnh, cười cười, trong lòng thầm than không ổn.

Đồng học ngồi phía sau cư nhiên đổ thêm dầu vào lửa: “Hay là lớp chúng ta cũng cử người hóa trang khôn trạch đi, tiết mục này rất được ưa chuộng, đồng thời mở trà quán kiếm một ít quỹ lớp để cuối năm liên hoan.”

Ban trưởng Lạc Uyển gật đầu, hỏi tiếp: “Bao nhiêu người đồng ý?”

Cả lớp đưa tay, trừ một mình Hạ Trọng Hiểu. Bắt gặp ánh mắt của mọi người, Hạ Trọng Hiểu miễn cưỡng giơ tay lên, trong lòng khóc ròng một phen. Toàn bộ cao trung đều là càn nguyên thô kệch, nếu xuất hiện một bông hoa hồng lả lướt, cả trường không phát điên lên mới là lạ.

Lạc Uyển hài lòng mỉm cười, ghi lên bảng hai chữ ‘tuyệt đối’.

“Vậy mọi người đề cử ai hóa trang khôn trạch?”

“Các ngươi đều nghe truyền thuyết Song Hạ của trường chúng ta rồi đi, năm nay có thêm Tam Hạ, nhất định chấn động toàn bộ Nhất Phương!”

Hạ Trọng Hiểu cấp bách nghĩ xem trong lớp còn ai họ Hạ không, đáng thương chỉ có duy nhất một mình nàng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng chờ mong gật đầu.

“Ta, ách, cái này, ta không biết giả khôn trạch nha.”

Vạn vạn không ngờ Kim Nhuận Ngọc lại hào hứng đứng lên nói: “Được nha, Hiểu Hiểu lớp chúng ta dáng người nhỏ nhắn, mặt lại đáng yêu, nhất định không thua Song Hạ!”

“Năm nay truyền thuyết Tam Hạ sẽ bắt đầu từ cao nhất lớp sáu chúng ta!”

“Hạ Trọng Hiểu không thích hợp còn ai thích hợp? Ta bỏ một phiếu, các ngươi mau mau bỏ theo ta đi!”

Cả lớp ồn như vỡ chợ, tiếng đập bàn xen lẫn tiếng hò reo đinh tai nhức óc. Hạ Trọng Hiểu hoảng hồn khiếp vía che tai, trong lòng lộp bộp, rồi xong, lần này chạy không thoát rồi. Chỉ trách nàng thân thể nhỏ bé không bằng càn nguyên trong lớp, nhìn qua một lượt cũng chỉ có nàng thích hợp giả khôn trạch nhất.

Toàn trường một đám càn nguyên, sợ là nghẹn sắp chết rồi!

Hoảng hốt tìm kiếm một đồng minh, phát hiện Uy Tử Cầm đang nghịch vở bài tập, Hạ Trọng Hiểu liền thúc khuỷu tay nàng.

“Ngươi mau nói một câu đi.”

Thuận tiện ném cho Uy Tử Cầm một ánh mắt ‘ngươi phải nói giúp ta, ta cho ngươi tất cả bánh quy’. Người tính không bằng trời tính, Uy đồng học Uy Tử Cầm hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không nhìn qua mắt của Hạ Trọng Hiểu.

“Các ngươi quyết đi, ta thuận theo.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Thuận theo cái P!

Trước sức ép khủng khiếp của cả lớp, Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ đáp ứng. Ban đầu còn tính kéo Uy Tử Cầm và Kim Nhuận Ngọc cùng chết chung, nhưng mỗi lớp chỉ cần một người

hóa trang là đủ, số còn lại sẽ chịu trách nhiệm trang trí và kinh doanh trà quán.

“Ta sẽ hóa trang cùng với Hạ đồng học.”

Vốn đang suy sụp muốn chết, nghe thấy tiếng nói của ban trưởng, Hạ Trọng Hiểu uông uông mắt nước cảm động. Công chúa điện hạ cũng đưa mắt nhìn sang, cong mắt mỉm cười, xung quanh đều tỏa ra hào quang chiếu đau cả mắt.

Chỉ có công chúa điện hạ là tốt nhất!

Tan học, Hạ Trọng Hiểu cầm điện thoại đến chỗ hai đồng học yêu cầu nàng hóa trang, kéo khóe môi thân thiện mỉm cười.

“Đồng học, ta có chút việc nhờ các ngươi.”



Hôm nay thân muội muội rất kỳ quái, suốt giờ cơm cứ tủm tỉm cười không ngớt, còn hay đảo mắt nhìn các nàng rồi lại cúi đầu trộm phát ra tiếng khúc khích. Ngay cả Hạ Vũ Thần cũng bị nàng làm cho hồ đồ, gắp một miếng thịt sốt tương vào chén nàng.

“Bảo bối, ngươi có chuyện gì vui vậy? Kể đa đa nghe có được không?”

Hạ Trọng Hiểu mím mím môi nhẫn cười: “Chị hai, chị ba, các ngươi có biết khai giảng đầu năm sẽ có tiết mục hóa trang khôn trạch không?”

Hạ Ly Cơ đạm nhiên gắp rau cho vào miệng, lắc đầu: “Không biết.”

Hạ Phượng Vũ múc canh, hướng nàng mỉm cười: “Lớp ngươi có tiết mục này sao?”

Thừa biết hai người đang giả vờ, Hạ Trọng Hiểu lấy điện thoại trong túi ra, nhẫn cười đến đổ mồ hôi lạnh, chậm rãi đưa ra trước mặt mọi người.

“Ta thấy cái này, hình như là chị hai chị ba.”

Màn hình điện thoại phát sáng, hiện lên một tấm hình chụp hội trường của Nhất Phương. Chất lượng ảnh tương đối tốt, dù chụp xa vẫn thấy rõ nét, là Hạ Phượng Vũ cùng Hạ Ly Cơ mặc váy công chúa phồng to, tóc uốn xoăn nhuộm màu, khoanh tay kiêu ngạo ngồi trên ghế bành.

Hạ Tề Ngọc phốc một tiếng, vội vàng rút khăn giấy lau miệng.

Hạ Vũ Thần nghiêng đầu nhìn nhi nữ rồi nhìn vào tấm hình: “Ây u, Vũ Vũ, Ly Cơ, các ngươi tham gia hóa trang sao? Nhìn không tồi, Ly Cơ, ngươi mặc như vậy rất giống khôn trạch.”

Thấy sắc mặt đại tỷ nhị tỷ đều nghẹn đến đỏ bừng, Hạ Trọng Hiểu không nhịn cười nổi nữa, thu điện thoại về túi khanh khách ôm bụng cười. Hạ Tề Ngọc mím môi uống nước, khóe mắt đều co giật, nhưng vì ngủ cùng phòng với hai tỷ tỷ nên không dám cười quá nhiều.

Hạ Phượng Vũ ngày thường ôn nhu điềm đạm, trời có sập xuống mặt cũng không biến hóa lại giận đến mắt trợn ngược: “Ngươi ở đâu có mấy tấm hình này?”

“Bằng hữu của ta gửi cho ta xem, hắc hắc, hắn nói truyền thuyết Song Hạ rất nổi tiếng ở Nhất Phương.”

Hạ Tề Ngọc lần nữa phốc một tiếng bật cười, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, lén lút lấy tay chùi bớt đi.

Hạ Ly Cơ siết tay phát ra tiếng khanh khách: “Xóa, lập tức xóa!”

“Không xóa, đây là bảo bối của ta!” Hạ Trọng Hiểu ôm chặt điện thoại, thè lưỡi trêu chọc: “Các ngươi chọc giận ta thì số hình này sẽ xuất hiện trên diễn đàn trường.”

“Hạ Trọng Hiểu!”

“Các ngươi dám hung dữ với ta?”

Mặc dù miệng cứng nhưng đã chui ra sau lưng đa đa, hất hất cằm, ta đây mới không sợ các ngươi!

Hạ Phượng Vũ hít liền mấy ngụm lãnh khí, hướng tiểu muội muội cười đến ôn nhu như thủy, chìa cánh tay trắng nõn về phía nàng.

“Hiểu Hiểu, nghe lời chị hai, đưa điện thoại qua đây.”

“Sẽ không!”

Khó khăn lắm mới có được tấm hình này, nàng có điên mới xóa đi. Đồng học kia cũng nói đây là hình chụp lén, vì Song Hạ không cho phép chụp hình, tấm hình này chỉ được phép lưu hành nội bộ.

Hạ Ly Cơ đập mạnh tay xuống bàn, đi thẳng vào phòng Hạ Trọng Hiểu, lát sau mang tất cả Doraemon của nàng sang phòng của mình. Phát giác âm mưu, Hạ Trọng Hiểu hét thảm một tiếng, vội vàng chạy đi ngăn cản, nhưng chưa đi được một bước vai đã bị đại tỷ chế trụ, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu đến lạnh sống lưng.

“Đừng mà! Đừng! Chị ba, ta biết sai rồi, đừng lấy Doraemon của ta mà!!”

Hạ Trọng Hiểu uông uông hai mắt, thê lương chụp lấy cánh tay của đại tỷ: “Chị hai, ngươi thương ta nhất mà, đừng để chị ba lấy hết bảo bối của ta!”

Hạ Phượng Vũ nhẹ nhàng áp lấy hai gò má của nàng: “Hiểu Hiểu, ngoan, mau xóa tấm ảnh đó, chị hai liền bảo Ly Cơ ngừng lại.”

Mặt nhỏ quẩn bách đến trắng bệt, Hạ Trọng Hiểu nhìn chị ba một lần lại một lần mang tất cả bảo bối nàng tích góp xuống bao nhiêu năm. Không xong rồi, chỉ còn năm con, bốn con, một con, không thể nào!

“Chị! Chị a!”

Hạ Vũ Thần dở khóc dở cười, lên tiếng khuyên nhủ tiểu nha đầu: “Ngươi xóa đi, ngươi chị không thích tấm hình đó.”

Hạ Trọng Hiểu như cá chạch giãy khỏi tay chị hai, liều chết xông đến cửa, kết quả lại bị chị ba chặn lại. Cảm giác như trời đất đều sụp đổ, Hạ Trọng Hiểu ngồi bệt xuống cửa phòng ô a gào khóc, gương mặt bánh bao đều vặn vẹo đến đáng thương.

“Chị ba, ngươi trả Doraemon cho ta! Trả Doraemon cho ta!!”

“Ngươi xóa hình ta liền mở cửa cho ngươi lấy.”

“Không muốn, chị, ngươi là chị của ta mà!” Hạ Trọng Hiểu ôm chặt lấy chân của Hạ Ly Cơ, ngửa đầu tru như heo bị cắt tiết: “Chị ba, ta là em gái của ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Ô ô, chị ba, mau trả Doraemon cho ta đi mà!”

Lần này lại không dễ dàng vượt ải, Hạ Ly Cơ khoanh tay từ trên nhìn xuống, hoàn toàn không có ý tứ thỏa hiệp. Mặt nhỏ của Hạ Trọng Hiểu khóc đến đỏ bừng, khư khư ôm chân của Hạ Ly Cơ, ai có nói thế nào cũng không nghe.

“Ngươi còn khóc ta sẽ đem bán hết Doraemon của ngươi.”

“Đừng mà!” Hạ Trọng Hiểu lau nước mắt vào ống quần của Hạ Ly Cơ, đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt: “Chị ba, ta không khóc, mau trả Doraemon cho ta.”

“Xóa hình.”

“Bảo bối, nghe lời đi.” Hạ Vũ Thần ngồi xổm xuống bên cạnh, đỡ lấy hai má bánh bao chảy xệ của nàng: “Nghe lời, chị ba ngươi không dễ thương lượng như đa đâu.”

Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu, mặt lạnh chị ba vẫn dửng dưng không quan tâm. Buồn bực khịt mũi, luyến tiếc lấy điện thoại ra, đưa về phía nàng. Hạ Ly Cơ tiếp nhận điện thoại nhưng không xem mà đưa qua cho đại tỷ.

Đối với mấy món đồ điện tử, đại tỷ am hiểu hơn các nàng, nha đầu này có âm thầm copy ra hai trăm tấm cũng vô dụng. Hạ Phượng Vũ xóa xong trong album lại tìm lòng vòng trong máy, tầm năm phút sau mới hài lòng trả máy cho tiểu muội muội, còn giúp nàng chà lau nước mắt nước mũi tèm lem.

“Ngoan, không khóc, ngươi sớm đưa ra không phải tốt hơn sao?”

Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, đánh thùm thụp vào ống chân Hạ Ly Cơ: “Mở cửa!”

Hạ Ly Cơ dùng sức gạt tay nắm, cửa liền mở ra.

Phủi bớt bụi trên quần đùi, Hạ Trọng Hiểu chạy nhanh vào phòng, còn hung hăng quay lại trừng mắt: “Ta không có chị! Cũng không có đa!!”

Nói xong liền đóng sầm cửa lại, khóa ở bên trong.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện