Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Và Tuyển Chọn Ban Cán Sự


trước sau

Tiếp tục một màn cãi nhau trên bàn ăn, loay hoay xử lý thức ăn sáng để kịp đến trường.

Ra ngoài liền nhảy lên xe đạp của Hạ Tề Ngọc, hướng đa đa đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt, hai mắt cười cong thành cầu vồng nhỏ đáng yêu. Đại tỷ nhị tỷ cũng đạp xe theo sau, đường vắng sẽ đi thành một hàng nói chuyện, cười đùa ồn ào cả con đường. Hạ Trọng Hiểu ôm lấy eo của Hạ Tề Ngọc, trong lòng cảm khái, eo của càn nguyên đều nhỏ như vậy sao?

Tiểu học, sơ trung rồi đến cao trung, Hạ Tề Ngọc mọi thứ đều thay đổi, chỉ có eo nhỏ là vĩnh viễn trường tồn. Đặc biệt ghen tỵ với đối phương, sờ đến eo của mình vẫn có chút mỡ thừa, rõ ràng số cân của nàng nhỏ hơn rất nhiều a.

Bốn người cùng vào bãi giữ xe, Hạ Ly Cơ nhanh tay cầm lấy thực hạp của Hạ Trọng Hiểu: “Cái này ta giữ cho ngươi, tan học thì ra cổng.”

“Còn phòng ngủ trưa thì sao?”

“Ta đã đặt rồi, yên tâm.” Hạ Phượng Vũ ngồi xổm xuống chỉnh lại dây giày cho nàng, như mọi ngày ôn nhu nở nụ cười: “Đi học vui vẻ.”

“Hảo ni!”

Hạ Trọng Hiểu xốc balo lên vai chạy ra khỏi bãi giữ xe, cũng may lúc này không có người lai vãng nên nàng không cần lo lắng hành động ân cần của tỷ tỷ sẽ tạo thành sóng gió. Rẽ qua hành lang tiến vào lớp học, cận vệ hoàng gia hôm nay hai mắt thâm quầng không có tinh thần đứng canh gác, xem chừng là bị Uy Tử Cầm hôm qua đùa giỡn đến mệt chết rồi.

“Hiểu Hiểu!”

Nghe tiếng gọi, Hạ Trọng Hiểu quay đầu lại nhìn, là Kim Nhuận Ngọc ánh mắt đáng thương sờ bụng. Tự khắc biết mang thức ăn sáng tiếp tế, xem bộ dáng nàng bây giờ hẳn tối qua cũng không được ăn ngon.

“Tối qua không ăn cơm sao?”

“Không có, vừa về tới nhà đã nghe muội muội khóc rống, nghe bảo là a di đến thăm.” Kim Nhuận Ngọc lục túi lấy ra một hộp mì, hào hứng bẻ đũa bắt đầu ăn: “A di ta so với mẹ còn muốn khôn trạch hơn, muội muội ta nàng một mực đòi học tiểu học sớm một năm, nói là ở nhà bị mẹ hóa trang thật sự quá thảm.

Hạ Trọng Hiểu không chút nể tình khanh khách cười: “Hắc, thế ngươi tối qua ở trong phòng suốt sao? Đồ ăn ta đưa đều ăn hết rồi?”

“Ăn hết rồi, đang chờ ngươi chu cấp thêm đây.”

“Ngươi giúp ta lau bảng, thế nào?”

Kim Nhuận Ngọc nhíu chặt chân mày, khó hiểu hỏi ngược lại: “Sao lại là lau bảng?”

Hạ Trọng Hiểu hắng giọng, ngoắc ngón tay, hạ thấp âm lượng nói vào tai Kim Nhuận Ngọc: “Ta lau không tới, bảng quá cao.”

Nghe phốc một tiếng, Kim Nhuận Ngọc suýt chút phun mì trong miệng ra, ha hả ôm bụng cười đến không thở nổi. Hạ Trọng Hiểu thẹn quá hóa giận nâng chân đá loạn vào chân Kim Nhuận Ngọc, càn nguyên quả nhiên đều là sinh vật xấu xa!

“Bảng quá cao?”

Tiếng nói bên cạnh thu hút sự chú ý, Hạ Trọng Hiểu liếc mắt, Uy Tử Cầm đang nằm dài trên bàn lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bảng. Nói đi cũng phải nói lại, độ cao của bảng đều được quy định rõ ràng nhằm phù hợp với học sinh cao trung, với không tới chỉ có thể trách Hạ Trọng Hiểu quá thấp bé mà thôi.

Tranh thủ trước khi bị sỉ nhục chiều cao, Hạ Trọng Hiểu rút trong balo một gói bánh quy dúi vào tay Uy Tử Cầm. Quả nhiên có tác dụng, Uy Tử Cầm thật sự dời mắt khỏi bảng chi chít chữ, xé gói bánh quy ra, ung dung cho một cái vào miệng nhai.

“Ngươi tối hôm qua làm càn như vậy có vấn đề không?”

Uy Tử Cầm nhướn mày, gõ gõ xuống mặt bàn: “Nghe không hiểu, viết ra đi để ta tra từ điển.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Bất đắc dĩ cầm bút viết lại vào giấy đưa cho Uy Tử Cầm xem, không ngờ bạch kim cận vệ thật sự lấy điện thoại ra tra từ điển. Có vẻ hiểu được ý tứ trong câu, Uy Tử Cầm ăn thêm một miếng bánh quy, tay chùi vào trong váy ngắn thâm tử sắc.

“Không sao, sát thủ đã bị đuổi đi.”

“…” Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, ngồi gần thêm một chút: “Hôm qua ngươi không có nói như vậy.”

Uy Tử Cầm lén lút nhét tay vào ngăn bàn của Hạ Trọng Hiểu, mặt vẫn dửng dưng như cũ, cười cười nói: “Suỵt, thống lĩnh sẽ phạt ta.”

Cơ thể lập tức căng thẳng, Hạ Trọng Hiểu gật gật đầu, hoàn toàn không phát hiện túi đồ ăn vặt của mình mất một gói bánh quy.

“Ngươi nhắn tin đều dùng từ điển sao?”

“Phải a.” Uy Tử Cầm lại cúi đầu ăn thêm một miếng bánh quy, trên miệng dính lại một ít vụn bánh màu vàng: “Ngươi nhắn nhiều chữ quá, ta tra mệt mỏi, muỗi cắn hỏng chân rồi.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Rõ ràng là do ngươi ngu dốt lại đổ thừa ta nhắn quá nhiều chữ?!

“Tử Cầm, đừng nháo.”

Uy Tử Cầm ngẩng đầu lên, bĩu môi, rồi lại cúi xuống ăn thêm một cái bánh.

Hạ Trọng Hiểu nương theo tầm nhìn, thấy công chúa điện hạ nghiêm khắc giáo huấn Uy Tử Cầm, trong lòng đặc biệt thỏa mãn, càng nhìn càng thấy công chúa thuận mắt.

“Ngươi đừng để ý, Tử Cầm nàng không giỏi ăn nói.”

“Ta không để ý.”

Đối với Thổ Áo công chúa, Hạ Trọng Hiểu vẫn có phần kiên dè, không dám quá phận thân thiết. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt chờ mong của đối phương, có vẻ đang suy nghĩ cách tiếp tục câu chuyện, không muốn sớm như vậy phải quay lên làm bài tập.

“Công chúa, cho ngài cái này.”

Hạ Trọng Hiểu rút một gói bánh quy đưa cho Lạc Uyển, ngón trỏ đặt lên khóe môi, ra dấu ‘suỵt’. Hai mắt Lạc Uyển lấp lánh, kích động đưa tay tiếp nhận, nghiêng đầu quan sát biểu tình của Hạ Trọng Hiểu, giống như muốn tìm tòi nàng có thật sự muốn kết giao bằng hữu.

“Còn không? Còn hay không?”

Uy Tử Cầm gấp gáp kéo túi đồ ăn vặt trong hộc tủ Hạ Trọng Hiểu ra, thấy đồ ăn vơi đi quá nhiều, hai chân mày lập tức chau lại thành một đường.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Hạ Trọng Hiểu gỡ tay Uy Tử Cầm ra khỏi túi đồ ăn, trừng trừng mắt: “Cũng không phải mua cho ngươi, ta muốn cho ai thì cho.”

Uy Tử Cầm thần sắc càng lúc càng khẩn trương, rất sợ đồng học giành bàn sẽ đem đi phân phát hết, vậy thì nàng chẳng còn gì để ăn rồi. Bây giờ chỉ muốn cấp tốc giành lại túi đồ ăn vặt nhét vào balo, như vậy mới đảm bảo không ai chia sẻ đồ ăn với nàng nữa.

Ồn ào một lúc lão sư cũng tiến vào, vỗ mạnh tay lên bảng: “Im lặng, hôm nay ta có chuyện thông báo đến các ngươi.”

Xung quanh tạm thời an tĩnh, lão sư lật giở quyển sổ mình mang theo, có vẻ là danh sách học sinh.

“Mấy ngày học vừa qua chúng ta đều đã làm quen với nhau rồi, hôm nay sẽ phân ban cán sự, các ngươi có đề cử ai hay không?”

Hạ Trọng Hiểu vờ như không thấy ánh mắt khao khát bánh kẹo của Uy Tử Cầm, đè thấp giọng hỏi: “Ngươi có từng làm qua ban trưởng?”

“Chưa từng.” Uy Tử Cầm liếm liếm môi dưới, mắt vẫn nhìn vào túi bánh kẹo: “Công chúa đã làm rồi, còn làm rất tốt.”

Ngồi

yên cũng bị chỉ đến tên, Lạc Uyển tức giận đưa chân ra sau giẫm lên chân mũi giày của Uy Tử Cầm, ý bảo nàng mau ngậm miệng lại.

Ở trên bục, lão sư kiên trì hỏi lại lần nữa: “Lớp chúng ta có ai từng làm ban trưởng?”

Xung quanh một mảng yên lặng, càn nguyên đều như vậy, rất không thích ôm phiền phức vào người. Hạ Trọng Hiểu sợ bị gọi tên, cố gắng nấp sau lưng công chúa, mong lão sư mau chóng chọn ra được ban trưởng.

Lão sư hít một hơi thật sâu, nheo mắt nhìn một lượt học sinh trong lớp, điềm nhiên mở miệng: “Nếu không có vậy thì phiền công chúa điện hạ làm ban trưởng vậy.”

Lạc Uyển nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, còn Uy Tử Cầm và Hạ Trọng Hiểu âm thầm nhe răng cười, thật may có người chết thế.

Được lão sư chỉ đến tên, Lạc Uyển khó lòng thoái thác, miễn cưỡng chấp nhận trọng trách: “Ách, vậy làm phiền mọi người giúp đỡ.”

Tất cả đồng học hào hứng vỗ tay, nô ɭệ của lớp cuối cùng cũng xuất hiện rồi a!

“Học tập ban phó sẽ giao cho học sinh điểm đầu vào cao nhất lớp chúng ta.”

Lão sư lật danh sách, học sinh ở dưới bắt đầu hít thở không thông, nhẩm xem có ai điểm cao nhất lớp. Riêng Hạ Trọng Hiểu lại rất thoải mái, thật may nàng cách điểm chuẩn có 30 điểm, khẳng định không thể được lão sư chọn.

“Công chúa điện hạ điểm cao nhất, 800.”

Hạ Trọng Hiểu biết rõ công chúa đã làm ban trưởng thì sẽ không thể làm ban phó, lập tức quay sang Uy Tử Cầm hỏi: “Ngươi bao nhiêu điểm?”

“800.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Thổ Áo đúng là trọng thể diện, đưa hai cá nhân đến Cáp Á Lợi đều điểm tuyệt đối!

Không ngoài dự đoán, bạch kim cận vệ bị kêu tên: “Uy Tử Cầm, phiền ngươi làm học tập ban phó.”

“Ta làm tổ trưởng có được không?” Uy Tử Cầm đứng lên thương lượng với giáo viên: “Dù sao ta cũng là người Thổ Áo, có vài câu Cáp Á Lợi nghe không hiểu, nếu làm học tập ban phó sợ sẽ kéo thành tích của lớp.”

Lão sư không thể không đáp ứng, lật danh sách lần nữa: “Tiêu Yến, 750 điểm, ngươi làm học tập ban phó. Còn Uy Tử Cầm, Kim Nhuận Ngọc, Hứa Thuận, Phương Mãnh sẽ là tổ trưởng các tổ theo thứ tự.”

Uy Tử Cầm và Kim Nhuận Ngọc liếc nhìn nhau, đồng loạt hô to: “Bọn ta cùng một tổ.”

“Vậy Uy Tử Cầm đổi chỗ với bạn học tổ bên cạnh đi.”

Ngay lập tức mặt Uy Tử Cầm biến trắng, rời khỏi đồng học giành bàn, vậy bánh kẹo của nàng đều mất hết rồi?

“Không cần, ta muốn ngồi ở đây, sẽ không đổi chỗ!”

Lão sư cũng không thể ép buộc Uy Tử Cầm, đành quay sang Kim Nhuận Ngọc nói: “Ngươi chuyển qua bàn bên cạnh đi.”

Kim Nhuận Ngọc bĩu môi, vác balo đứng dậy. Thay vì đi qua chỗ ngồi cuối cùng lại đá đá ghế của đồng học ngang hàng với Hạ Trọng Hiểu, ý bảo hắn đổi chỗ với nàng. Đồng học kia cũng không cùng nàng tranh một chỗ ngồi, chuyển ra phía sau lưng Hạ Trọng Hiểu.

An bài xong cán sự lớp, lão sư ghi chép lại một lần nữa, sinh hoạt tiếp tục nội dung của tuần học.

Uy Tử Cầm đằng hắng một tiếng, bàn tay đặt trên bàn mở ra, nghiêm giọng mở miệng: “Có phải nên hối lộ một chút không?”

Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt: “Phía trên là ban trưởng, có hối lộ cũng hối lộ ban trưởng trước, làm gì đến lượt tổ trưởng chiếm tiên phong?”

Lạc Uyển phốc một tiếng, gian nan che miệng cười, không hỏi cũng biết vẻ mặt của Uy Tử Cầm khó coi đến mức nào.

Kế hoạch thất bại, Uy Tử Cầm ngả lưng ra sau, chân bắt chéo, nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch khác để trấn lột bánh kẹo. Không phát hiện đồng học phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn từng vây quanh công chúa điện hạ hỏi chuyện, kết quả bị cận vệ này đẩy ngã chỏng vó. Trong lòng vẫn còn khiếp sợ, loáng thoáng nghe đối phương đòi hối lộ bạn cùng bàn, không suy nghĩ liền mở ví lấy tiền đưa cho Uy Tử Cầm.

“Cái này, ngươi giữ lấy, thiếu thì nói với ta.”

Uy Tử Cầm nương theo tiếng nói nhìn xuống bàn dưới, thấy một xấp tiền trong tay hắn, hai chân mày lập tức nhíu chặt.

Hạ Trọng Hiểu bị dọa sợ không kém, vội đẩy tay hắn trở về: “Đồng học đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ đùa vui thôi, ngươi đừng xem là thật.”

Nói xong liền kéo Uy Tử Cầm quay mặt về phía bảng, tránh lão sư hiểu nhầm các nàng ức hiếp đồng học đòi tiền.

“Hắn sao lại đưa tiền cho ta?” Uy Tử Cầm giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Ta trông giống thiếu tiền à?”

Hạ Trọng Hiểu gõ đầu bút lên sổ tay, đảo mắt nhìn ra sau lưng, tiếp tục nói: “Hắn là đang sợ ngươi nên mới mua chuộc ngươi trước.”

“Tại sao sợ ta?”

“Vì ngươi là cận vệ Thổ Áo.”

“Cận vệ đáng sợ lắm sao?” Uy Tử Cầm mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Thống lĩnh mới có quyền phạt, cận vệ đều phải chịu phạt, có mua chuộc cũng nên mua chuộc thống lĩnh.”

“Bọn ta chỉ có chính phủ, không có vương thất, cho nên đối với cận vệ hoàng gia được đào tạo bài bản đều khá sợ hãi.”

Có vẻ hiểu được trọng điểm câu chuyện, Uy Tử Cầm nheo mắt, cảnh giác hỏi tiếp: “Vậy ngươi có sợ ta không?”

“Ngược lại, ngươi phải sợ ta.”

“Tại sao?”

Hạ Trọng Hiểu chỉ tay vào ngăn bàn, dõng dạc nói: “Vì ta có thể không mang theo bánh kẹo, ngươi không có đồ để ăn nhất định phải sợ ta.”

Uy Tử Cầm: “…”

Càn nguyên Cáp Á Lợi quả nhiên đáng sợ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện