Nào ngờ Uy Tử Cầm vẫn chưa tắm xong, mặc áo choàng tắm ngồi trên thành bồn, dùng ánh mắt thiếu đòn quan sát nàng.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Ngươi rốt cuộc muốn tắm đến bao giờ?
“Muốn nhìn ta tắm đến vậy à?”
Hạ Trọng Hiểu đi vòng qua bên kia phòng tắm, điên cuồng nhấn nút rồi lại trốn về phòng mình. Được rồi, xem ra Uy Tử Cầm không muốn cho nàng đi tắm, tối nay xem ra phải chịu bẩn leo lên giường ngủ.
Bức tường lần nữa mở ra, Hạ Trọng Hiểu đang dựa lưng vào tường bị dọa sợ lùi lại mấy chục bước, kinh hãi nhìn chằm chằm Uy Tử Cầm đang đứng trước mặt.
“N-Ngươi ở đây làm gì?”
Uy Tử Cầm liếc nhìn nàng từ trên xuống: “Đi tắm đi, không được ngâm mình.”
Để lại một câu không đầu không đuôi, Uy Tử Cầm quay vào phòng tắm rồi đẩy cửa về phòng mình. Hạ Trọng Hiểu ngơ ngác ngồi trên sàn một lúc lâu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Đầu óc đình trệ vài giây, đến lúc hiểu ra mọi chuyện thì Uy Tử Cầm cũng đã đi mất, từ trong phòng tắm truyền ra hơi nóng phả rát cả mặt.
Uy Tử Cầm làm vậy là có ý gì?
Ôm một bụng nghi hoặc đi vào phòng tắm, Hạ Trọng Hiểu cẩn thận hé cửa ra nhìn thử bên ngoài. Thoáng thấy Uy Tử Cầm đứng trước gương chỉnh trang quần áo đang mặc trên người, sau đó thì tắt đèn quay về giường ngủ. Bên ngoài một mảng tối om chẳng nhìn thấy gì, đầu to thành cái đấu, nếu đoán không sai Uy Tử Cầm đang cố ý tìm nàng nói những lời này.
Lắc đầu mấy cái xua tan suy nghĩ không an phận, Uy Tử Cầm đã có vị hôn thê không thể nào quan tâm nàng được.
“Chỉ là khách khí, chỉ là khách khí…”
Lẩm bẩm mấy câu trong miệng, miễn cưỡng đem cửa đóng chặt lại.
Sau cánh cửa, không gian tối om không một điểm sáng. Uy Tử Cầm ngồi trên giường, mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngón tay vân vê chiếc nhẫn không biết chán. Ánh sáng từ viên đá quý phát ra nhàn nhạt tạo thành một quầng sáng nhỏ, loại nhẫn này không phải ai cũng có thể sở hữu.
“Đã đến lúc rồi.”
-----------------------------
“Công chúa vẫn chưa đến sao?”
Nhân viên đoàn phim đưa mắt nhìn nhau, không ai nói ai chậm rãi lắc đầu.
Hạ Trọng Hiểu đưa tay đỡ trán, lần nào cũng vậy, đã hẹn 7h sáng có mặt để ghi hình nhưng bây giờ gần 8h vẫn chưa thấy mặt mũi công chúa đâu. Bắt đầu hoài nghi Uy Tử Cầm cố tình gây rối để nàng không thể hoàn thành tốt công việc.
“Ta đi tìm công chúa, các ngươi ở đây tiếp tục làm việc đi.”
Mặc dù không chắc Uy Tử Cầm có ở trong phòng hay không nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn thử đi một lần. Tốt nhất là túm được bằng chứng đại công chúa mưu mô xảo quyệt kia cố tình trốn việc để nàng còn có lý do ứng phó với trưởng phòng.
Mỗi ngày đều khốn khổ leo lên lầu năm, nếu nàng là Uy Tử Cầm nhất định sẽ bắt lắp thang máy, đi như vậy không mệt chết cũng ngã lầu chết. Trùng hợp nhìn thấy một người đang đứng trước cửa phòng Uy Tử Cầm không ngừng lớn tiếng, đối phương nói tiếng Thổ Áo nàng nghe chẳng hiểu được câu nào. Hạ Trọng Hiểu kiên dè không dám đến gần, đành nép sang một bên đợi cô gái kia đi rồi mới đến tìm gặp Uy Tử Cầm.
Từ xa quan sát cảm thấy cô gái kia có chút quen mắt dường như đã từng gặp ở đâu đó. Mớ tóc hoàng kim phủ kín tấm lưng gầy, quần áo mặc trên người đặc biệt sặc sỡ, đi đôi giày cao gót mười hai phân vẫn đứng vững như thạch trụ. Bóng lưng này có vẻ giống với tiểu thư nhà Shetty, bạn gái và cũng là vị hôn thê của Uy Tử Cầm.
Mất tầm ba bốn phút sau cửa phòng mới được mở ra, Uy Tử Cầm xa cách đứng phía sau cánh cửa dùng tiếng Thổ Áo nói chuyện với Shetty: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Làm đúng bổn phận của ta thôi, chúng ta không phải là người yêu sao?”
“Hoang tưởng.”
Uy Tử Cầm thô lỗ vươn tay muốn đóng cửa thì Shetty một dáng liều chết chen vào khe cửa, hung dữ túm lấy cổ tay công chúa không cho nàng đóng.
“Chúng ta nói chuyện một chút không được sao? Một khi chúng ta kết hôn cả hai dòng họ Shetty và Navarro đều vui mừng, đến cả mẹ ngươi cũng nói ta là một cô gái tốt.”
“Ngươi cầm thẻ người tốt xong thì lăn nhanh đi, đừng lúc nào cũng xuất hiện làm phiền ta.”
Dứt câu Uy Tử Cầm liền đẩy mạnh Shetty ra khỏi khe cửa, lưu loát đóng chặt cửa lại. Shetty ngơ ngác nhìn cánh cửa, vung tay đánh mạnh mấy cái nhưng người bên trong vẫn kiên quyết từ chối không gặp.
“Freya Navarro ngươi mở cửa cho ta! Mau mở cửa!!”
Chỉ đợi lúc này, quản gia nghiêm mình bước lên ngăn cản hành vi thô lỗ của tiểu thư Shetty, lặng lẽ dùng lực đem nàng kéo ra xa cửa phòng công chúa.
“Tiểu thư đừng làm xấu mặt mình nữa, ngài nên trở về rồi.”
Shetty cắn chặt hàm răng, hừ hừ hai tiếng rồi xoay người rời đi. Vô tình bắt gặp một cô gái khác đứng gần đó, đôi mắt hạnh linh lung to tròn, gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh khiến bề ngoài trẻ hơn tuổi thật. Đặc biệt cô gái này toát ra mùi hương rất lạ, Shetty không phải càn nguyên để cảm nhận được vị ngọt từ tin tức tố nhưng có thể khẳng định cô gái kia không phải cùng nghi giống nàng.
“N-Ngươi là khôn trạch?”
Hạ Trọng Hiểu nghe không hiểu Shetty nói gì, chớp đôi mắt hạnh, ngọng nghịu dùng tiếng Thổ Áo đáp lại: “Xin lỗi, ta không biết tiếng Thổ Áo.”
Shetty cảnh giác quan sát Hạ Trọng Hiểu từ trên xuống dưới, rồi lại ngoái đầu nhìn cửa phòng Freya, hai chân mày tức thì nhảy dựng lên.
“Là ngươi? Chính ngươi là cô gái mà Freya thích!” Không nói không rằng, Shetty thô lỗ nhào đến túm lấy hai vai Hạ Trọng Hiểu: “Chính ngươi, vỏ ốc của ngươi, chiếc nhẫn của ngươi! Là tiện nhân ngươi câu dẫn mất Freya của ta!”
Phát hiện động tĩnh phía trước, quản gia luống cuống chạy đến gỡ cánh tay của Shetty: “Ngài đừng động tay động chân, để công chúa biết sẽ không hay đâu.”
“Ta thì như thế nào?” Shetty mặc dù giận dữ đến mặt mũi đều vặn vẹo nhưng chưa từng động tay đánh người: “Ngươi nói lại với Freya sao? Cô gái này là ai, có quan hệ gì với nàng, ta toàn bộ đều không quản đến. Nhưng dòng họ Shetty cần mặt mũi, hơn nữa nếu Navarro dám trở mặt khẳng định cả hai bên chẳng ai hãnh diện hơn đâu.”
“Tiểu thư nên trở về rồi, đừng để công chúa không vui.”
“Hôm nay ta nhất định phải nói rõ một lần!”
Hạ Trọng Hiểu nghe Shetty cùng quản gia ta một câu ngươi một câu nói liên tục không ngừng mà hoa mắt chóng mặt, trong lòng nổi lên nho nhỏ hổ thẹn, biết thế từ đầu nàng đã chăm chỉ học tiếng Thổ Áo. Bầu không khí có phần gượng gạo, Hạ Trọng Hiểu quyết định lén bỏ về trước sau đó mới vòng lại tìm Uy Tử Cầm.
Nào ngờ chưa đi được hai bước cổ tay đã bị Shetty nắm lấy: “Ngươi đi đâu? Ở lại đây nói rõ đi!”
“…” Hạ Trọng Hiểu vạn bất đắc dĩ mở miệng: “Tiểu thư, ta không biết tiếng Thổ Áo.”
“Ngươi lừa ta! Ngươi là bạn gái của Freya làm sao không biết tiếng Thổ Áo?”
Quản gia tiếp tục gỡ tay của Shetty ra, hướng Hạ Trọng Hiểu nhắc nhở: “Hạ tiểu thư không còn việc gì có thể đi được rồi.”
“A, hảo.”
“Ta còn chuyện cần nói!”
Shetty giống như keo chó dính chặt không buông, dễ dàng giãy khỏi tay quản gia rồi túm lấy cổ tay Hạ Trọng Hiểu kéo trở về. Bản thân Hạ Trọng Hiểu không có bước đi, bị kéo đành bất lực nhìn quản gia, nàng cũng không thể làm gì khác được.
“Buông ra.”
Tiếng nói thanh lãnh cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa hai bên, Hạ Trọng Hiểu nghe hiểu được hai từ này, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Uy Tử Cầm tóc dài lộn xộn vén ngược hết ra sau, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ rõ vẻ bất mãn, tựa hồ không vui khi thấy các nàng ồn ào trên hành lang.
Shetty rùng mình một cái, bất đắc dĩ thả tay Hạ Trọng Hiểu ra: “Ngươi cũng chịu ra đây gặp ta rồi?”
“Ta cho ngươi mười lăm phút, ngươi và cả dòng họ Shetty lập tức lăn ra khỏi hoàng cung.”
Hai mắt Shetty trừng lớn, không tin Freya lại tuyệt tình đến như vậy: “Ta là bạn gái của ngươi! Freya, báo chí đều đã đưa tin chúng ta sắp kết hôn, ngươi không nể mặt ta cũng phải nể mặt đa ta, hắn…”
“Shetty từ lâu đã không thuộc hoàng gia nữa rồi.” Uy Tử Cầm vân đạm phong khinh đánh gãy lời nàng: “Ngươi còn mười phút.”
Shetty siết chặt nắm tay, phẫn nộ xoay người rời đi, không quên ném cho Hạ Trọng Hiểu ánh mắt căm ghét. Hạ Trọng Hiểu giống như thầy tu sờ không thấy tóc, còn chưa kịp hiểu gì thì Shetty đã bỏ đi mất.
Đi được nửa đường Shetty đột nhiên quay lại giơ điện thoại về phía nàng, trên màn hình hiển thị một dòng chữ Thổ Áo được dịch qua tiếng Cáp Á Lợi.
[Ta là bạn gái của công chúa, ngươi thông minh thì nên tránh xa.]
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Tốn nhiều công phu như vậy chỉ để cho nàng thấy dòng