Vạn vạn không ngờ hai người kia nói với nhau bằng tiếng Cáp Á Lợi.
“Công chúa, chuyện đều đã được xử lý xong cả rồi, ngài còn cần gì nữa không?”
“Đừng để cô ta xuất hiện xung quanh Hiểu Hiểu.” Uy Tử Cầm thả quyển sách xuống giường, ánh mắt chuyên chú dán vào chiếc hộp thủy tinh đựng vỏ ốc gai miệng hồng: “Chuyện tin đồn cũng xử lý toàn bộ đi, ta không muốn nghe thấy ai nói Shetty là vị hôn thê của ta nữa.”
“Vốn dĩ chuyện này có thể dễ dàng giải quyết nhưng vì tin tức truyền đi quá nhanh nên khó lòng khống chế. Bất quá công chúa yên tâm, rất nhanh thôi tất cả tin tức này đều rơi vào quên lãng, không một ai nhắc về chuyện này nữa.”
“Ta cho ngươi một tuần.”
Trên mặt quản gia lộ tia quẫn bách nhưng rất nhanh liền trở về lãnh tĩnh, nghiêm túc khom lưng cúi đầu thay cho câu trả lời. Không còn chuyện gì liền đẩy cửa rời đi, bây giờ việc quan trọng nhất phải thu hồi tất cả tin tức về Shetty, còn những chuyện khác từ từ tính sau.
Hạ Trọng Hiểu thấy Uy Tử Cầm quay lại vội vã khép cửa, tay đặt trên ngực phập phồng thở dốc. Đầu óc đình trệ, nói như vậy tin tức nàng nghe được hoàn toàn là giả, Uy Tử Cầm chưa bao giờ hẹn hò với Shetty. Bất quá tại sao lại không muốn Shetty đến gần nàng?
Rụt rè mở cửa ra nhìn thì Uy Tử Cầm đã chẳng còn ở trong phòng, xung quanh một mảng yên ắng đến khó hiểu. Chậm chạp đẩy rộng cửa ra, hồi hộp nhìn thử xung quanh tầm vài phút mới bước vào phòng. Đây là lần đầu nàng tiến vào phòng của Uy Tử Cầm ở Thổ Áo, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
Rèm cửa được vén sang hai bên, ánh sáng chói chang của ngày hạ xuyên qua tấm kính soi sáng khung cảnh trong phòng. Bàn trà phong cách cổ điển bày gọn gàng ở giữa phòng, trái phải đặt hai chiếc ghế tựa, trên bàn còn có nửa chén trà uống dở. Chếch về bên trái là giường ngủ lớn ba người nằm vẫn dư, chăn gối được xếp gọn gàng ngay ngắn, mành che vắt lên phía trên vòng tròn gỗ điêu khắc tỉ mỉ. Cạnh giường đặt chiếc tủ bằng gỗ có kí hiệu đặc biệt của hoàng gia, đầu tủ chỉ có một chiếc đèn ngủ và một chiếc hộp đã khóa kín.
Hạ Trọng Hiểu nhìn trái nhìn phải xác định an toàn mới tiến đến tủ đầu giường, ghé mắt nhìn thử bên trong chiếc hộp có gì. Mặt hộp phủ lớp thủy tinh trong suốt có thể nhìn xuyên vào trong hộp, hai mắt tròn xoe không thèm chớp, đây chẳng phải là vỏ ốc gai nàng tặng cho Uy Tử Cầm sao?
“Ngươi làm gì ở đây?”
Tiếng nói vang lên đột ngột dọa Hạ Trọng Hiểu sợ đến nhảy dựng, luống cuống đặt hộp đựng vỏ ốc ngay ngắn xuống bàn. Do mải mê suy nghĩ nên nàng không phát hiện Uy Tử Cầm đã về, bị bắt gặp trong tình huống này tránh không khỏi có chút chột dạ.
“T-Ta trả sách.”
Uy Tử Cầm nhìn xung quanh nàng, nhướn đôi chân mày thanh tú: “Sách đâu?”
Hạ Trọng Hiểu xuýt cắn đầu lưỡi chính mình: “Ta quên mang rồi, đợi ta quay về phòng lấy đã.”
Trước khi Hạ Trọng Hiểu kịp bỏ trốn Uy Tử Cầm đã lên tiếng: “Số sách đó ngươi cứ giữ lấy không cần trả.”
“Ngươi đưa sách cho ta làm gì? Ta không có nhu cầu học tiếng Thổ Áo.”
“Không dùng có thể vứt.”
Khóe môi kịch liệt co rút một trận: “Ý ta không phải như thế!”
Uy Tử Cầm thản nhiên hỏi ngược lại nàng: “Ý ngươi thế nào?”
Hạ Trọng Hiểu há miệng muốn nói nhưng chẳng biết phải nói cái gì, bất đắc dĩ xoay người quay trở về phòng tắm. Cổ tay dễ dàng bị Uy Tử Cầm bắt lấy, tựa hồ không có được câu trả lời sẽ không để nàng đi.
“Ngươi buông tay!”
“Ngươi đã xem tờ giấy đó rồi?”
Mắt đảo quanh một vòng: “Tờ giấy nào?”
Uy Tử Cầm nheo nheo mắt nhìn, cũng không nói gì nữa, bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng buông lỏng theo. Nhất thời đầu đặc như hồ dán, Hạ Trọng Hiểu nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác Uy Tử Cầm đang cố tình làm như vậy. Lúc gần lúc xa, bất cứ lúc nào cũng giữ khoảng cách với nàng, mọi thứ trước mắt đều không chân thật.
Tâm loạn cào cào nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản, máy móc theo lối phòng tắm quay trở về phòng.
“Ngươi đang hẹn hò?”
Hạ Trọng Hiểu đã đến trước cửa phòng tắm, hồ đồ quay lại nhìn Uy Tử Cầm: “Cái gì?”
“Ngươi có phải đang hẹn hò?”
Mặc dù rất muốn khẩu thị tâm phi mấy câu cho hả giận nhưng chẳng hiểu thế nào nàng lại thành thật lắc đầu: “Không có.”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Hạ Trọng Hiểu cảm thấy Uy Tử Cầm đang cười mặc dù ngoài mặt chẳng hiển lộ nửa tia cảm xúc. Theo thói quen đưa tay sờ đầu, xoay người đi vào phòng tắm, tiện tay đóng chặt cửa lại. Nhất định là nhầm lẫn, làm sao Uy Tử Cầm có thể vui vẻ khi biết nàng đang độc thân chứ, nếu có cũng vì muốn cười nhạo nàng.
Đến trưa nữ hầu lại đứng ngoài cửa phòng nói vọng vào trong: “Hạ tiểu thư, thức ăn đã được chuẩn bị xong.”
Hạ Trọng Hiểu miệng ngậm thun cột tóc, tay vẫn loay hoay chải mớ tóc dài cho gọn gàng, ú ớ mấy tiếng đáp lại nữ hầu. Tranh thủ cột xong tóc rồi chạy ra mở cửa cho nữ hầu, vừa vặn thấy đối phương tay cầm giỏ đồ hướng về phía nàng.
“Tiểu thư, đây là trái cây tươi mát chỉ có mùa hè ở Thổ Áo mới trồng được, mời ngài thưởng thức.”
“Sao lại cho ta trái cây a?” Hạ Trọng Hiểu lúng túng tiếp nhận giỏ trái cây nặng trĩu: “Mọi người đều có đủ phải không?”
“Làm sao có thể, đây là trái cây dành riêng cho tiểu thư giải nhiệt, người khác không có phần. Thời gian không còn sớm, tiểu thư tranh thủ xuống dùng bữa, một lát sẽ nhà bếp sẽ chuẩn bị món tráng miệng cho ngài.”
Hạ Trọng Hiểu lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, đặt lại giỏ trái cây lên bàn rồi cùng nữ hầu suốt phòng ăn. Suốt đường đi mải mê suy nghĩ, có khi nào Uy Tử Cầm nhún tay vào chuyện này hay không?
“Tiểu thư mời ngồi.”
Máy móc ngồi xuống chỗ nữ hầu hướng dẫn, Hạ Trọng Hiểu nhìn quanh thì đồng sự vẫn đang chuyên chú ăn cơm, thấy nàng thì gật đầu chào hỏi. Trong lòng hòa hoãn một chút, chí ít mọi người vẫn không cảm thấy ở nàng có gì bất thường.
“Tiểu thư, thức ăn của ngài.”
Vừa nói nữ hầu vừa đặt đĩa thức ăn xuống bàn, nháy mắt mặt Hạ Trọng Hiểu biến thành trắng bệch: “Ta phải ăn cái này?”
“Đây là thịt viên đặc biệt của hoàng gia, tiểu thư nên dùng thử.”
Thịt viên ác mộng thì có!!
Những lời này Hạ Trọng Hiểu chỉ dám nghĩ trong lòng, miễn cưỡng xúc một miếng cho vào miệng. Vị đạo miễn cưỡng xem là ngon, còn để ăn hết thì nàng không có năng lực nghịch thiên đó.
Đồng sự đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, dùng ánh mắt khó hiểu quan sát nàng từ trên xuống dưới. Nhất là Na Na, bắt đầu dời ghế qua ngồi bên cạnh nàng, tò mò quan sát đĩa thịt viên trên bàn.
“Hiểu Hiểu, người ta cũng muốn ăn thử thịt viên hoàng gia~”
Hạ Trọng Hiểu chỉ chờ có thể vội vã đẩy dĩa thịt viên về phía Na Na, ý bảo nàng có thể tùy ý hưởng dụng. Đáng tiếc Na Na vừa cầm thìa chưa kịp xúc vào thịt viên thì nữ hầu đã thô lỗ rút lại thìa trên tay nàng, dùng ánh mắt cực kỳ không vui mà quan sát.
Na Na rùng mình mấy cái, lặng lẽ kéo ghế quay trở về chỗ ngồi của mình.
“Không thể cho người khác ăn sao?”
Nữ hầu không trả lời, đặt lại thìa xuống bàn, đưa tay ra hiệu nàng có thể tiếp tục dùng bữa. Hạ Trọng Hiểu nuốt không trôi thịt viên trong miệng, đột nhiên nhận được ưu ái đặc biệt thưởng thức thịt viên hoàng gia, không sợ người ta ghen tị chết sao?
Khổ sở nuốt xuống từng miếng thịt viên địa ngục, đồng sự xung quanh to nhỏ thì thầm. Chẳng biết bọn họ nói cái gì nhưng cảm giác bị cách ly chẳng tốt chút nào, nhất là bên cạnh còn có nữ hầu chằm chằm giám sát.
Xung quanh trở về yên ắng đáng sợ, Hạ Trọng Hiểu theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bộ lễ phục hoàng gia cùng với cổ tay trắng tuyết đưa đến trước mặt. Hốt hoảng rụt cổ lại, bàn tay thẳng đến tóc nàng tháo xuống kẹp tóc Doraemon, đối phương tựa hồ rất không thích nàng kẹp món trang sức này. Hạ Trọng Hiểu đứng