“Lễ phục, lễ phục…”
Bớt tung cả vali cũng chẳng có nổi một bộ lễ phục, Hạ Trọng Hiểu suy sụp ngồi bệt xuống sàn, lẽ nào nàng phải mặc áo thun quần bò tham gia dạ tiệc?
Đang yên đang lành lại đòi tổ chức dạ tiệc, hại nàng không có đồ để mặc, nhất định là Uy Tử Cầm cố tình gây sự với nàng.
“Thật là!”
Ném hết đồ trên sàn vào lại vali, bất lực ngã lưng nằm xuống sàn nhà, không có lễ phục thì không tham gia. Bất quá lại lo Uy Tử Cầm sẽ giở trò phút cuối hủy tiệc, đến lúc đó nàng sẽ trở thành tội nhân của đài truyền hình.
Lồm cồm bò dậy, với tay ấn nút trên tường. Theo lối nhà tắm đến phòng của Uy Tử Cầm, không ngờ đối phương đang ở trong phòng, thấy nàng đến cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc.
“Tìm ta?”
“Ân.” Hạ Trọng Hiểu luống cuống kéo xuống tay áo xắn đến bắp tay, xấu hổ hắng giọng mấy tiếng: “Ta không có lễ phục nên tối nay không tham gia dạ tiệc.”
“Chỗ ta có.”
Uy Tử Cầm đứng lên đi về phía tủ quần áo, dùng sức đẩy cánh cửa tủ qua hai bên, liếc mắt ý bảo nàng đến mà lựa.
“Không cần, ta không đi cũng được.”
“Ngươi không chọn thì ta chọn.”
Quét mắt nhìn một lượt lễ phục trong tủ, Uy Tử Cầm vươn tay lấy một bộ bạch sắc. Thoáng qua họa tiết đặc biệt đơn giản, chân váy vừa vặn đến mắt cá chân, đường xẻ vừa đủ dễ dàng di chuyển.
Thuận tiện đem bộ váy đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Cầm lấy.”
Hạ Trọng Hiểu vạn bất đắc dĩ tiếp nhận: “Ta không đi cũng được mà.”
“Ngươi tại sao không đi?”
“Ta không biết khiêu vũ, cũng không thích đến nơi ồn ào.”
“Ừ.”
Đợi mãi không nghe Uy Tử Cầm nói gì, Hạ Trọng Hiểu bất lực thả lỏng hai vai: “Được rồi, đi thì đi, lễ phục này dùng xong ta sẽ giặt sạch sẽ trả ngươi.”
Đi được nửa đường, Hạ Trọng Hiểu quay đầu lại nhìn Uy Tử Cầm: “Có phải ngươi đang tính toán chuyện gì không?”
Uy Tử Cầm nhàn nhã thả người ngồi xuống ghế, cầm lấy chén hồng trà trên bàn uống một ngụm: “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta không biết, nhưng ngươi…”
Nói một nửa thì khựng lại, yếu ớt lắc đầu, xoay người trở về phòng của mình. Dù sao Uy Tử Cầm tính toán gì cũng chẳng liên quan đến nàng, hà tất phải truy cùng hỏi tận để làm gì.
“Ngươi còn nhớ từng nói gì với ta không?”
“Từng nói?”
Uy Tử Cầm ngước mắt nhìn, đáy mắt phảng phất tia thất vọng: “Xem ra ngươi thật sự quên rồi.”
Bàn tay đặt trên nắm cửa không có sức để vặn, Hạ Trọng Hiểu đứng ngẩn ra rất lâu vẫn không biết bản thân từng nói gì với Uy Tử Cầm. Yêu nhau vỏn vẻn chỉ hơn một năm sau đó lại chịu xa cách dày vò, nàng căn bản không cách nào nhớ hết những gì từng nói.
“Ta đợi ngươi nhớ ra.”
Trái tim trong ngực lần nữa thình thịch đập vang khi đối diện nữ nhân này, hít thở có chút gian nan, mọi thứ trước mắt đều không chân thật. Lời này là có ý gì? Là muốn nói gì? Có phải giống như những gì nàng đang suy nghĩ?
Để lại một câu tối nghĩa, Uy Tử Cầm tiếp tục thưởng trà, ánh mắt chuyên chú dán vào quyển tạp chí trên bàn. Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, dùng sức vặn nắm cửa đi vào phòng tắm, mong là nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Trên tay vẫn còn cầm bộ lễ phục của Uy Tử Cầm, hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến nàng dù cho lo lắng cũng chẳng có ích gì. Quá khứ chìm vào dĩ vãng, nếu tương lai mang đến cơ hội tái kiến nàng muốn dũng cảm tiến lên một bước để xem thử kết cục của cả hai sẽ như thế nào.
Đã đến tận Thổ Áo rồi nàng còn sợ cái gì nữa?
…
Dạ tiệc hoàng gia tổ chức trong sảnh chính hoàng cung, ban đầu cho rằng chỉ có người trong đài truyền hình tham gia. Nào ngờ bữa tiệc tối hôm nay đích thân nữ hoàng chuẩn bị cho cháu gái của mình – Công chúa Freya, mời tất cả thân bằng quyến thuộc và doanh nhân giàu có trong nước cùng tham dự. Mục đích chính là để tìm bạn phối ngẫu cho trữ quân tương lai, chỉ cần công chúa chọn trúng người nào thì tương lai một bước từ gà rừng thành phượng hoàng.
Các tiểu thư công tử đến dự xúng xính váy áo, trang điểm rực rỡ đẹp mắt, mong có thể lọt vào mắt xanh của công chúa trở thành công nương.
Hạ Trọng Hiểu đến không sớm không muộn, lúc này trong sảnh đã có rất nhiều người đi lại náo nhiệt, mỗi người trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đủ màu sắc. Đến cửa thì bị cận vệ khoát tay ngăn cản, thuận tay đưa cho nàng một chiếc mặt nạ bạch sắc.
“Tiểu thư bước vào sảnh phải đeo mặt nạ.”
Na Na đi theo bên cạnh nho nhỏ nói với cận vệ bằng tiếng Thổ Áo bập bẹ của mình: “Có thể cho ta chọn kiểu khác không?”
Cận vệ dứt khoát lắc đầu.
Hạ Trọng Hiểu đưa tay tiếp nhận mặt nạ đeo lên, tính cùng Na Na tiến vào sảnh lại bị cận vệ ngăn cản.
“Tiểu thư, đợi một chút.”
Nói xong liền làm động tác lật ngược cổ tay ra trước, Hạ Trọng Hiểu và Na Na đồng loạt làm theo. Cận vệ trái phải giúp các nàng đeo vào chuỗi vòng tay kết hạt, ở giữa treo một khối gỗ nhỏ mài tròn viết số bên trên. Của Hạ Trọng Hiểu là hai mươi bốn, còn Na Na là hai mươi tám.
“Đừng làm rơi chúng.”
Lúc này cận vệ mới tách sang hai bên nhường đường cho nàng và Na Na tiến vào sảnh. Mặc dù không biết ý nghĩa của chiếc vòng này nhưng nếu đoán không sai hẳn sẽ có màn bốc thăm lựa chọn ngẫu nhiên để thực hiện yêu cầu nào đó.
Trong lòng nổi lên dự cảm bất an, hy vọng những gì nàng suy đoán đều sai.
Na Na không kiềm nổi phấn khích ra sức lay cánh tay nàng: “Hiểu Hiểu ngươi có quen biết những người này không?”
“Ta chỉ quen biết công chúa và cận vệ Iva thôi.”
“Cận vệ Iva chính là người vừa cao vừa đẹp kia sao?” Na Na che miệng phát ra tiếng khúc khích: “Hiểu Hiểu, ngươi mau giới thiệu cận vệ cho ta đi, nha nha?”
Hạ Trọng Hiểu ai oán nhìn trời: “Ngươi đánh giá ta cao quá rồi, bọn ta chỉ quen biết đơn thuần chứ không đến mức thâm sâu để giới thiệu cho ngươi đâu.”
Quả nhiên Na Na thất vọng rút tay trở về, hừ hừ hai tiếng bất mãn: “Ngươi keo kiệt thì có, ở đài truyền hình làm việc bao nhiêu năm cũng chưa nghe ngươi hé răng nói nửa chữ về công chúa. Lần này ngươi lại muốn giữ riêng công chúa cho mình, rõ ràng là ngươi không xem bọn ta là bạn.”
Thế các ngươi có xem ta là bạn bao giờ chưa?
Lời này Hạ Trọng Hiểu chỉ nghĩ trong lòng, đến cả Na Na cũng không chịu nói chuyện với nàng thì trong đài truyền hình sẽ tẻ nhạt chết mất.
Mọi người đều đeo mặt nạ khó lòng phân biệt được ai với ai, càn nguyên sẽ đi loanh quanh tìm gặp những cô gái có vóc dáng nóng bỏng tranh thủ làm quen. Bắt đầu chia thành nhiều nhóm nhỏ vui vẻ nói cười, bầu không khí cũng nhờ vậy mà náo nhiệt hơn hẳn.
Cùng Na Na tiến vào đám đông đồng sự đang đứng, mọi người còn đang lao nhao bàn tán về công chúa. Không biết kẻ nào nhận được tin đêm nay công chúa sẽ chọn công nương bằng cách chọn người cùng khiêu vũ, ai nấy đều mong có thể may mắn được nhảy với công chúa một điệu. Hạ Trọng Hiểu nghe tin này trong lòng không có tư vị, xem ra nàng đúng là đã nghĩ nhiều thật rồi. Đêm nay Uy Tử Cầm chọn công nương cùng khiêu vũ ngầm nhắc nhở nàng cả hai không còn bất kì cơ hội nào nữa.
Nháy mắt tâm tình liền tuột dốc không phanh, từ đầu đến cuối âu chỉ do nàng tự mình đa tình mà ra. Tâm tư dự tiệc không còn nữa, lặng lẽ thoát khỏi đám đông đồng sự đang bàn tán xôn xao, chọn cho mình một góc yên tĩnh mà ngồi. Ánh sáng không thể chiếu đến, bốn phía bớt ồn ào hơn, ngón tay vuốt theo đường viền lễ phục đang mặc trên người. Có lẽ đa đa nói đúng, nàng và Uy Tử Cầm vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, có thể đi được với nhau một đoạn đường đã là kì tích.
Và kì tích thì sẽ không lặp lại nhiều lần.
Chẳng biết ngồi bao lâu mãi đến khi nữ hầu đến gần nhắc nhở: “Tiểu thư, mời ngài