Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp So Sánh


trước sau

Giờ ra chơi đáng mong đợi cũng đến, đồng học tản ra ai làm việc nấy, vài người ngồi tại chỗ nghỉ ngơi nói chuyện phiếm với nhau. Phần lớn đều nói về Hạ Trọng Hiểu hai ngày trước gây ồn ào khắp cao trung Nhất Phương, hình ảnh trong lễ khai giảng của nàng một tấm bán mười tệ, chỉ trong vòng một tiếng đã bán sạch một ngàn hai trăm tấm.

Hạ Trọng Hiểu vẫn một mực giả điếc, ngồi cùng ba người Uy Tử Cầm, Lạc Uyển và Kim Nhuận Ngọc trong canteen. Do có cận vệ đi theo giám sát nên chỉ có Hạ Trọng Hiểu cùng Kim Nhuận Ngọc ngồi ăn sáng, còn hai người xuất thân hoàng gia Thổ Áo kia đành oán hận liếc nhìn cận vệ.

Ăn chưa đến một nửa thì thấy Hạ Tề Ngọc từ xa đi tới, dáng vẻ đặc biệt gấp gáp tiến về phía nàng. Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng nhả thìa ra, kéo ghế cho Hạ Tề Ngọc, nhưng đối phương không ngồi, đem cánh tay thon dài chống xuống mặt bàn nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng.

“Chị hai có việc trong lớp, chị ba phải học ở lớp vật lí, buổi sáng ngươi ăn uống cẩn thận, ta còn phải quay về lớp an bài một số chuyện.”

Hạ Trọng Hiểu bắt lấy cánh tay của nàng: “Đi đâu mà gấp vậy?”

“Ta là ban trưởng.”

Hạ Trọng Hiểu cuối cùng cũng hiểu tại sao Hạ Tề Ngọc dạo gần đây bận rộn như vậy, hôm qua lại còn xin nghỉ ở nhà chăm sóc nàng, sang hôm nay công việc hẳn đã chất cao quá đầu.

“Vậy ngươi đi đi.”

Theo thói quen xoa đầu Hạ Trọng Hiểu một cái mới chịu rời đi, không quên liếc mắt hướng ba càn nguyên ngồi xung quanh ấu muội buông ra lời cảnh cáo. Sát khí bùng nổ bốn phía nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện, ngồi nhìn theo xấu xa tỷ tỷ một lúc nữa mới chịu thu hồi tầm mắt.

“Thanh mai trúc mã của ngươi đúng là đáng sợ.” Kim Nhuận Ngọc nhả đầu ống hút ra, chẹp chẹp miệng than vãn: “Nàng hôm qua cản bọn ta ngoài cửa hơn mười phút, còn bảo bọn ta lăn đi, người gì lại mất lịch sự như vậy chứ.”

Hạ Trọng Hiểu cười gượng hai tiếng, tiếp tục gắp mì cho vào miệng: “Nàng tính tình có chút không tốt, nhưng rất lương thiện, hôm kia đổ bệnh cũng là nàng chiếu cố ta cả đêm.”

“Tình cảm tốt như vậy thảo nào ngươi lại cự tuyệt đánh phấn càn nguyên lớp năm.”

“Cái gì mà đánh phấn càn nguyên?”

Lạc Uyển ở bên cạnh giải thích thay cho Uy Tử Cầm: “Mặt của Tô đồng học quá trắng, hình như là có đánh phấn.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Tại sao ngươi lại có ác cảm với càn nguyên đánh phấn như vậy chứ?

“Ăn nói lung tung!” Hạ Trọng Hiểu quắc mắt đe dọa: “Ta với nàng không có chuyện gì cả, với lại đừng nhắc Tô Vỹ Vỹ nữa, phiền chết đi được.”

Uy Tử Cầm động lỗ tai, chồm người qua, đặc biệt hiếu kỳ xen lẫn hy vọng hỏi: “Ngươi thấy mặt đánh phấn phiền?”

“Tất nhiên, ta dù sao cũng là càn nguyên, bị một càn nguyên bày tỏ sao lại không thấy phiền?” Hạ Trọng Hiểu nâng đũa chỉ vào mặt Uy Tử Cầm: “Cả ngươi nữa, ăn nói lung tung thì qua bên kia đổi chỗ với Ngọc Ngọc.”

Kim Nhuận Ngọc thừa nước đục thả câu, liên tục thúc giục nàng: “Hắc, Tử Cầm, ngươi mau nói gì đi, ta muốn ngồi cạnh Hiểu Hiểu nha.”

Uy Tử Cầm tức giận đá nâng chân dài đá vào ghế Kim Nhuận Ngọc, ghế nhựa nhỏ không chịu nổi sức đá lớn như vậy, phát ra tiếng lạch cạch rồi trong hai giây tiếp theo Kim đồng học đáng thương mông đập mạnh xuống đất.

“Nya!”

Ôm mông bị cạnh ghế đâm đau, Kim Nhuận Ngọc phì phì thở bằng miệng, đau đến mặt mũi trắng bệt.

“Uy Tử Cầm! Ngươi hại chết cái mông ta rồi!!”

Hạ Trọng Hiểu cùng Lạc Uyển không hẹn cùng bật cười, thấy bạn hoạn nạn lẽ ra không nên cười nhạo nhưng dáng vẻ ôm mông chạy loạn của Kim Nhuận Ngọc quá buồn cười không thể nhịn nổi nữa.

Đồng học xung quanh đưa mắt nhìn, sau đó lại cúi đầu ăn bữa sáng hoặc cùng bạn bè trò chuyện, chẳng buồn để tâm đến Kim Nhuận Ngọc ngã đau ra sao.

“Ngươi!” Kim Nhuận Ngọc nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào mặt Uy Tử Cầm mà mắng: “Ta hôm nay liều chết với ngươi!”

Uy Tử Cầm liếm đôi môi có hơi khô, híp mắt cười: “Ngươi động vào ta thì bọn họ sẽ không đứng yên.”

Nói xong còn hàm hồ chỉ về phía cận vệ hoàng gia đang đứng cách đó 1m.

Cơn thịnh nộ tức thì xẹp xuống, Kim Nhuận Ngọc oán hận trừng mắt, đành đi tìm một cái ghế khác để ngồi. Kẻ thủ ác ám hại bằng hữu Uy Tử Cầm lại nhởn nhơ như không có việc gì xảy ra, chân trái vắt lên chân phải, hơi ngả lưng ra sau, mớ tóc kim sắc miễn cưỡng cột gọn lần nữa hỗn loạn rơi ra khỏi dây chun.

Hạ Trọng Hiểu nghiêm túc đánh giá, bạch kim mao cận vệ lớn lên bộ dáng rất đẹp, nhưng có tính cách quá mức phóng túng ấu trĩ, khiến nàng liên tưởng đến xấu xa tỷ tỷ ở nhà. Càn nguyên lớn lên đẹp mắt là chuyện tốt nhưng phải đi kèm với tính tình tốt nữa mới hoàn mỹ, còn kiểu người trẻ con như Uy Tử Cầm nàng thật sự nuốt không nổi nha.

Tốt nhất là tính cách giống đại tỷ, tính tình đặc biệt ôn nhu, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, thập toàn thập mỹ không có gì đáng để chê trách. Hạ Trọng Hiểu trong lòng sớm đã hạ quyết tâm lấy đại tỷ và đa đa làm chuẩn mực chọn chồng, nếu không tìm thấy vậy thì dứt khoát ở nhà để đa tỷ nuôi.

Đi lòng vòng cuối cùng Kim Nhuận Ngọc cũng mang được ghế về, dùng sức đập mạnh xuống sàn, không quên ném cho Uy Tử Cầm một cái trừng mắt.

Hạ Trọng Hiểu ăn nốt đũa mì còn lại, thoải mãi duỗi thẳng lưng, xoay người lục tìm trong balo khăn giấy lau miệng. Trước mặt xuất hiện một tờ giấy, nghi hoặc nhìn sang, là công chúa điện hạ đưa cho nàng.

“Cho ngươi.”

“Cảm ơn.”

Đưa tay tiếp nhận khăn giấy, Hạ Trọng Hiểu liếm môi, ngại ở trước mặt mọi người lau miệng mà quay sang một bên chà chà lau lau. Quả nhiên chỉ có công chúa tri kỉ, đổi lại Uy Tử Cầm chưa chắc đã biết nàng cần lau miệng mà đổi thành trêu chọc nàng ăn miệng dính bẩn.

Phát giác ánh mắt của bạn cùng bàn có chút không đúng, giống như đang đánh giá nàng, nhưng xem ra không phải là đánh giá tốt. Đôi khi hướng nàng chau mày bĩu môi rồi lại đảo mắt nhìn sang Lạc Uyển bên cạnh, tựa hồ hài lòng hơn so với nàng.

Uy Tử Cầm xù lông lên, gì đây, Hạ Trọng Hiểu là đang so sánh nàng với Lạc Uyển?

“Này.”

Hạ Trọng Hiểu nhàm chán liếc nhìn: “Ta có tên.”

“Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?”

Uy Tử Cầm không muốn bị bạn cùng bàn đánh giá thấp, liên tục suy nghĩ xem bản thân có ưu thế gì nổi trội hơi Lạc Uyển.

“Ý gì là ý gì?” Hạ Trọng Hiểu đảo mắt qua lại, giả vờ như không biết Uy Tử Cầm đang hỏi vấn đề gì: “Ta nhìn ngươi cũng không được sao? Vậy ra đường trùm kín mặt lại để người khác khỏi phải nhìn ngươi.”

“Sao có thể được, ngươi rõ ràng rất muốn nhìn ta, nếu ta che lại vậy thì phụ lòng ngươi rồi.”

Phụ lòng cái P!

“Ha hả, ta thì không có tâm tình, ngươi tốt nhất nên che thật kĩ.”

“Thật sao?” Uy Tử Cầm ngước mặt lên một chút, nheo mắt, đặc biệt đắc ý nói: “Ngươi vừa nãy nhìn ta rất lâu, có phải hay không bị mỹ mạo của ta thu hút?”

“…” Hạ Trọng Hiểu lắc đầu ngán ngẩm: “Nói ngươi có bệnh ngươi lại không tin.”

Uy Tử Cầm: “…”

Lạc Uyển bất đắc dĩ mở miệng khuyên giải: “Tử Cầm, đừng nói linh tinh.”

“Đúng là có bệnh.”

Không để lời của Lạc Uyển vào tai, Uy Tử Cầm đột nhiên chống tay lên bàn chồm người về phía Hạ Trọng Hiểu, đôi hắc mâu lóe lên tia kim sắc mê hoặc. Hạ Trọng Hiểu tròn xoe mắt hạnh, kinh ngạc nói không nên lời, trừng mắt

chống lại ánh nhìn kì lạ của người phía trên. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt muốn phỏng, mờ mịt cảm giác khóe môi kia đang kéo lên, giống như nắm bắt được tất cả suy nghĩ của nàng mà cười nhạo.

“N-Ngươi làm gì?”

Uy Tử Cầm hơi nghiêng đầu, ở bên vành tai Hạ Trọng Hiểu thì thầm: “Ta có bệnh, ngươi chữa được không?”

Căng thẳng nhích người ra một chút, đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn: “Bệnh gì?”

“Gặp ngươi ta liền không khống chế được, tính hướng bị ngươi ảnh hưởng, chữa được không?”

Hạ Trọng Hiểu sợ đến trợn mắt, hoảng hốt đẩy Uy Tử Cầm ra xa một chút, trái tim trong lồng ngực kịch liệt phát ra âm thanh như sấm dội. Hơi thở Uy Tử Cầm rất nóng, thổi đến tai nàng đều đỏ hết cả lên, khẩn trương tìm nước uống để hòa hoãn tâm tình.

Nhận được phản ứng kịch liệt này của bạn cùng bạn, Uy Tử Cầm đặc biệt hài lòng mà gác chân lên ghế, nheo nheo mắt cười, nếu sau mông có đuôi nhất định sẽ vẫy vẫy mấy cái.

“Cười cái gì? Đầu óc có bệnh!”

Hạ Trọng Hiểu thẹn quá hóa giận đứng dậy vác balo chạy vào trong sân trước, trong lòng chua xót, nàng sau này còn lấy mặt mũi gì nhìn người nữa a!?

-----------------------------

“Hiểu Hiểu.”

Hạ Trọng Hiểu tay vẫn bận rộn nhét đồ vào trong balo, suốt tiết học buổi chiều không hề nói chuyện với Uy Tử Cầm. Vốn định yên lặng đến khi về nhà, nào ngờ bạn cùng bàn không chịu nổi tịch mịch mà phải chủ động lên tiếng trước.

“Ngươi còn tức giận à?”

“Không có.”

“Rõ ràng có.” Uy Tử Cầm ngăn cản Hạ Trọng Hiểu tiếp tục thu dọn đồ đạc, bày ra vẻ mặt hối lỗi đáng thương: “Ta biết sai rồi, sẽ không trêu chọc ngươi nữa, đừng bỏ mặc ta có được không?”

Hạ Trọng Hiểu gỡ từng ngón tay Uy Tử Cầm ra, buồn bực nhét bóp viết vào balo.

“Đừng mà!”

Lần thứ hai chụp lấy cánh tay Hạ Trọng Hiểu, Uy Tử Cầm đáng thương hề hề mở miệng: “Ta phạt mình hai ngày không ăn bánh quy là được rồi, ngươi đừng tức giận nữa.”

Đường đường là hoàng gia cận vệ lại hướng nàng xin lỗi còn tự phạt để cầu xin tha thứ, Hạ Trọng Hiểu cũng không thể phủi hết mặt mũi của Uy Tử Cầm, đành thở dài hạ xuống lửa giận.

“Được rồi, ngươi buông tay trước đã.”

Uy Tử Cầm thả lỏng cánh tay, cảm khái một trận, làn da của bạn cùng bạn mềm mại thật!

“Ngươi không được trêu chọc ta như vậy nữa có biết không?”

“Ân, đã biết.”

Hạ Trọng Hiểu khoanh tay trước ngực, giống như đang giáo huấn hài tử mà khiển trách Uy Tử Cầm: “Loại chuyện kia tuyệt đối không được nhắc đến nữa, ngươi và ta đều giống mọi người bình thường, hảo hảo chấn chỉnh lại bản thân đừng vì một màn hóa trang mà lầm lạc.”

Uy Tử Cầm ngẩn người một chốc, nói tiếp: “Ta đang cố gắng, nhưng khí hậu Cáp Á Lợi thật sự không tốt, tính hướng không thể trở về nữa.”

“…” Hạ Trọng Hiểu lườm nàng một cái: “Nói linh tinh, ngươi có thể trở về bình thường, tin tưởng ta.”

Đáp lại cho có lệ, Uy Tử Cầm thật không biết bản thân có thể quay về giống như trước đây hay không nữa.

“Được rồi, chuyện phạt hai ngày thì không cần nữa, ta về nhà trước đây.”

“Ngươi đi bộ về?”

“Không có.” Hạ Trọng Hiểu đeo balo lên vai, thuận miệng trả lời: “Ta thanh mai trúc mã sẽ đón ta về, ngươi cũng…”

Còn chưa nói hết câu đã phát hiện sắc mặt Uy Tử Cầm không tốt, hướng nàng oán hận lẩm bẩm: “Vậy mà ngươi oán trách ta tính hướng có vấn đề, rõ ràng trong lòng ngươi để ý đến càn nguyên khác.”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu!”

Uy Tử Cầm hít một hơi thật sâu, vác balo rời khỏi phòng học.

“Này, Uy Tử Cầm!”

Đuổi theo vài bước thì Uy Tử Cầm đã theo đoàn cận vệ ra khỏi cửa lớp, Hạ Trọng Hiểu trong lòng khẩn trương, người này sao nói giận là giận như vậy chứ?

Mang theo tâm trạng rối bời ra khỏi lớp, vừa vặn thấy Hạ Tề Ngọc đứng ở hành lang chờ sẵn, hướng nàng đưa tay muốn nhận lấy balo. Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn tháo balo xuống đưa cho xấu xa tỷ tỷ, cùng nàng rời khỏi phòng học.

Suốt đoạn đường về nhà tâm trí đều đặt trên mây, quẩn quanh trong đầu duy nhất một suy nghĩ, rốt cuộc Uy Tử Cầm tức giận cái gì chứ?

“Hiểu Hiểu.”

“A?!”

Hạ Trọng Hiểu bị tiếng gọi kéo trở về thực tại: “Có chuyện gì?”

“Ngươi thất thần, đang nghĩ cái gì sao?”

“Cũng không có gì, bài tập hôm nay quá khó hiểu, ta vẫn đang suy nghĩ về nó.”

“Có khó khăn gì thì tìm ta và chị ba.”

“Ta biết rồi.”

Rất nhanh cũng trở về nhà, Hạ Trọng Hiểu đem cửa đẩy ra, nhìn thấy bóng lưng đa đa bận rộn đi lại trong phòng khách.

“Đa.”

“A, Hiểu Hiểu bảo bối về rồi sao?”

Hạ Vũ Thần tìm remote tăng nhiệt độ của máy sưởi lên, hướng nhi nữ vẫy tay: “Lại đây ngồi đi, rất ấm áp.”

Hạ Trọng Hiểu nhanh nhẹn ngồi lên ghế sofa, đa liền kéo chăn được ủ ấm đắp lên cho nàng. Thỏa mãn thở ra một hơi, nghiêng người nằm xuống, với tay kéo Doraemon vào lòng.

Khoan đã, Doraemon sao lại ở ngoài phòng khách?

Dùng sức bật người ngồi dậy nhìn khắp phòng khách, chẳng biết từ khi nào giấy dán tường đã đổi thành Doraemon. Đồng hồ treo tường, chậu hoa, bàn ghế, gối trên sofa, toàn bộ đều là Doraemon, không những thế, trên đầu tủ hay là mặt bàn đều đặt rất nhiều tượng và gấu bông Doraemon.

Trước đây vì phòng khách là nơi tiếp khách thường xuyên nên mới không đặt Doraemon ở đây, nhưng sao hôm nay đột nhiên lại trang trí giống y hệt phòng ngủ của nàng?

“Đa, sao nhà chúng ta có nhiều Doraemon như vậy?”

Hạ Vũ Thần nhìn theo nhi nữ, cong mắt cười: “Thế nào? Có thích không?”

“Thích thì thích, chỉ là ta không hiểu.”

Hạ Tề Ngọc đặt balo lên sofa, thả người ngồi xuống, tiện tay cầm remote mở TV lên xem tin tức: “Ngươi ngủ quên ở phòng khách vì không có Doraemon nên mới nằm mộng, ta cùng đa tỷ liền mua thêm một số đồ để trong phòng khách tránh ngươi ngủ quên lại nằm mộng.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện