Hốc mắt có điểm xót cay, Hạ Trọng Hiểu quay sang ôm chầm lấy đa đa, nước mắt nước mũi lưng tròng. Hóa ra là vì lo sợ nàng trong mộng sẽ đi theo mẹ nên mới bỏ qua chuyện mặt mũi đem Doraemon bày biện khắp phòng khách.
Dù có thế nào nàng tuyệt đối không bỏ lại đa tỷ các nàng để về với mẹ.
“Đa, cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn cái gì chứ? Bảo bối ngoan, ta chỉ có một mình ngươi là khôn trạch, cho nên ngươi phải ở đây với ta không được đi đâu hết.”
“Ân, ta sẽ không đi, ta còn muốn đa nấu cơm cho ta ăn.”
“Hảo, hảo, ta hôm nay nấu canh cá mà ngươi thích ăn nhất, ngoan ngoãn ngồi đợi một chút ta đi chuẩn bị.”
Hạ Trọng Hiểu luyến tiếc buông tay ra để đa đa đi nấu cơm, còn nàng thì dạo một vòng quanh phòng khách. Bài trí như cũ, chỉ là thay mới giấy dán tường và cho thêm nhiều Doraemon gấu bông, ngay cả thảm cũng đổi thành màu xanh dương.
Thích thú đi tham quan khắp nơi, vừa vặn phát hiện một thùng giấy nằm ngay góc cầu thang.
“Đa, cái thùng này là gì vậy?”
Hạ Vũ Thần ló đầu ra nhìn thử hộp giấy mà Hạ Trọng Hiểu đang nói: “À, là ảnh của ngươi đó, Tề Ngọc, ngươi mau treo ảnh lên đi.”
Bị gọi đến tên Hạ Tề Ngọc bất đắc dĩ rời ghế sofa, lôi thùng giấy ra một góc sáng sủa mở ra trước sự kinh ngạc của đần muội muội. Bên trong là bốn chồng khung ảnh, một chồng trên dưới mười khung đủ kích cỡ kiểu dáng. Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề thật sự nằm ở chỗ tất cả hình đều chụp Hạ Trọng Hiểu mặc váy công chúa trong ngày khai giảng.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Hạ Vũ Thần lo sợ Hạ Tề Ngọc không biết treo ảnh, đành để nồi canh cá qua một bên, chạy ra hướng dẫn nàng treo ở chỗ nào trong nhà.
“Đa!” Hạ Trọng Hiểu đầy mặt xấu hổ đem nắp thùng giấy khép lại: “Không được treo lên, người ta nhìn thấy sẽ cười nhạo ta.”
“Cười nhạo cái gì?” Hạ Vũ Thần kéo tay nàng ra, lấy một chồng khung ảnh đưa cho Hạ Tề Ngọc: “Đa có con gái đáng yêu như vậy phải cho mọi người cùng biết đúng không? Nhìn xem, ngươi mặc váy công chúa có bao nhiêu xinh đẹp, người khác đều ghen tỵ ta có khôn trạch nhi nữ nha.”
Mặc kệ Hạ Trọng Hiểu ngăn cản, Hạ Tề Ngọc vẫn dễ dàng treo tất cả hình lên tường trước sự giám sát và chỉ đạo của đa đa.
“Ở kia nữa, cạnh cầu thang.”
“Treo cao lên một chút! Đúng rồi, chính là ở đó!”
“Bên trái, qua bên trái nữa!”
Quá trình treo ảnh gian khổ kết thúc, phòng khách vừa treo vừa đặt hết khoảng hai mươi mấy khung, số còn lại mang lên trên tiếp tục treo. Hạ Trọng Hiểu nảy sinh ảo giác hình mình là bùa trừ tà, khắp nơi đều có bùa, thật sự dọa chết người a.
Hạ Ly Cơ và Hạ Phượng Vũ cùng lúc trở về, đẩy cửa nhà ra cũng không giống Hạ Trọng Hiểu kinh ngạc, có vẻ như đã biết ngay từ đầu.
“Treo hình Hiểu Hiểu sao? Đáng yêu thật, tấm nàng đeo tai thỏ ở kia là đẹp nhất.”
“Đa đã phóng to lên rồi, thấy thế nào?”
Hai vị tỷ tỷ nghiêm túc gật đầu, thống nhất đặt ở bàn trà, chỉ cần ra vào đều sẽ nhìn thấy. Riêng Hạ Trọng Hiểu lại cảm thấy giống như đang xem phim kinh dị, ra vào cửa đều thấy ma, nhịn không được rùng mình một cái.
Thiên a!!!
Ăn cơm trong tinh thần hoảng loạn, nhìn khắp nơi đều là hình mình, thật sự thấy quỷ rồi. Bất quá đa đa và tỷ tỷ đều rất thích, hơn nữa còn tính rửa thêm mấy tấm hình, Hạ Trọng Hiểu liều mạng khuyên can mới không tiếp tục rửa hình treo lên.
Nhiêu đây đủ dọa chết người rồi a!
“Lớp ta bàn tán về Hiểu Hiểu rất nhiều, nhiều người muốn làm quen với nàng.”
Hạ Ly Cơ đột nhiên nói một câu, bầu không khí liền chùn xuống, giống như vừa nghe xong tin tức tận thế sắp xảy ra.
“Hiểu Hiểu nhà chúng ta đáng yêu như vậy, đám càn nguyên đó sao không muốn tiếp cận nàng.” Hạ Phượng Vũ trong lòng đặc biệt lo lắng, quay sang ấu muội nói: “Ngươi trong lớp vẫn ổn chứ?”
“Tất nhiên, ta không có vấn đề.”
Ánh mắt của bốn người gắt gao dán chặt khiến Hạ Trọng Hiểu lời nói dối đến môi vô thố nuốt xuống: “Thật ra vẫn có người đến làm phiền, nhưng ta chỉ cần lấy hiệu trưởng đe dọa, bọn họ liền an phận quay về lớp.”
“Đa đã nói Nhất Phương không có cái gì tốt ngươi lại không chịu nghe lời.” Hạ Vũ Thần gấp gáp muốn thay nhi nữ rút học bạ: “Nếu gặp chuyện thì thế nào? Ngươi có chuyện gì bảo đa làm sao tiếp tục sống?”
“Đa a, ta không sao cả, mỗi lần gặp chuyện ta có thể tìm đến Thổ Áo bọn họ. Trong tay Tử Cầm có quốc lệnh, lần trước cũng nhờ nàng giúp đuổi đám càn nguyên quấy rầy, ta hoàn toàn không tổn hao chút lông tóc nào.”
“Quốc lệnh?” Gương mặt Hạ Phượng Vũ nháy mắt trắng bệt: “Cận vệ hoàng gia có cả quốc lệnh sao?”
“Ân, các ngươi yên tâm đi, bằng hữu của ta bọn họ đều rất tốt nha.”
Hạ Tề Ngọc liếc mắt, gắp một đũa cơm cho vào miệng: “Ngươi từ khi nào lại dựa dẫm vào bạch kim mao cận vệ kia rồi?”
“Ta không có dựa dẫm vào nàng!”
“Thật sự?”
“Ý tứ gì?” Hạ Trọng Hiểu khoanh tay trước ngực, bĩu môi nói: “Cũng không biết lúc đó các ngươi đang làm gì, em gái bé nhỏ xinh đẹp của các ngươi đang bị bao vây lại không thấy ai xuất hiện cứu ta.”
Hạ Phượng Vũ đau lòng xoa đầu ấu muội: “Là lỗi của bọn ta, lần sau sẽ chú ý hơn có được không?”
Hạ Tề Ngọc chột dạ cũng không tra hỏi Hạ Trọng Hiểu nữa, ngay cả Hạ Ly Cơ cũng cúi đầu ăn cho xong bữa tối.
Theo lịch hôm nay sẽ là nhị tỷ rửa chén, mọi người tản ra ai về phòng nấy, Hạ Trọng Hiểu dự định giải thêm một số bài tập toán. Ngồi xuống bàn học, mở đèn Doraemon bên cạnh, tìm quyển vở bài tập và sách giáo khoa, bắt đầu lật đến trang đã học.
Tập trung chưa đến mười phút, Hạ Trọng Hiểu liếc mắt nhìn điện thoại, đắn đo rất lâu mới mở ra gửi tin nhắn cho Uy Tử Cầm. Dù sao cũng chưa biết ai đúng ai sai, cứ hỏi nguyên do trước, nếu là do nàng nhất định sẽ hảo hảo tạ lỗi với bạn cùng bàn.
[Này, Tử Cầm, bài tập toán này ta làm không được.]
Gửi xong tin này liền chụp bài tập của mình gửi qua cho Uy Tử Cầm.
Rất nhanh bên kia liền hồi đáp: [Bảo Hạ Tề Ngọc dạy ngươi làm.]
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Gì đây? Sao nàng lại nghe mùi giấm chua nồng nặc như vậy?
[Ngươi tức giận sao? Lẽ ra người nên tức giận phải là ta.]
[Ta có quyền tức giận sao?]
Mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, tức giận cũng cần có quyền, sao chuyện này nàng không biết nhỉ?
Hạ Trọng Hiểu mím môi suy nghĩ lại xem mình chọc giận gì Uy Tử Cầm, đột nhiên nhớ đến lời cuối cùng nói trong lớp học.
Vậy mà ngươi oán trách ta tính hướng có vấn đề, rõ ràng trong lòng ngươi để ý đến càn nguyên khác.
Lời này có ý nghĩa sâu xa hay không chưa xét tới nhưng có thể nhận ra Uy Tử Cầm bất mãn nàng luôn lấy tính hướng ra làm vấn đề trêu cợt tình cảm của đối phương. Nhưng rõ ràng trên lớp các nàng giống nhau đều là càn nguyên, ý nghĩ quá phận kia thật sự không thích hợp, nàng cũng chỉ đang giúp đỡ Uy Tử Cầm mà thôi. Còn về phần xấu xa tỷ tỷ đáng thương bị lôi vào cuộc, nàng tạm không nhắc tới, dù sao thì hiểu lầm cũng đã hiểu lầm rồi có giải thích cũng chẳng ích lợi gì.
[Tử Cầm, ngươi thật sự muốn làm bạn với ta thì đừng nuôi dưỡng suy nghĩ kia nữa, đối với chúng ta đây không phải là một quyết định sáng suốt. Ngươi là hoàng gia cận vệ Thổ Áo, tương lai vô cùng tươi sáng, đừng tự hủy hoại chính mình như thế.]
Gửi tin nhắn này đi, Hạ Trọng Hiểu ôm quyết