Cửa phòng bị gõ liên tục, Uy Tử Cầm đang trốn trong phòng ăn bánh quy tức tốc nhét tang vật xuống gầm giường, đưa tay phủi phủi vụn bánh trên miệng rồi mới đi ra mở cửa.
Là công chúa điện hạ.
Lạc Uyển hai chân mày khẽ nhíu, rất không hài lòng khi Uy Tử Cầm mở cửa chậm trễ: “Ngươi làm gì lâu như vậy mới mở cửa cho ta?”
Uy Tử Cầm không trả lời, trực tiếp kéo Lạc Uyển vào phòng rồi đóng cửa lại, sợ mùi bánh quy bay ra ngoài sẽ bị quản gia phát hiện. Đại khái hiểu được hành động này của bạch kim cận vệ là có ý nghĩa gì, Lạc Uyển liếc trắng mắt, chủ động kéo một cái ghế ngồi xuống.
“Ngươi có nhiều bánh quy vậy sao?”
“Hiểu Hiểu vừa cho ta thêm một hộp.” Uy Tử Cầm hoàn toàn không có ý định san sẻ bánh quy của mình, kéo ghế ngồi đối diện với công chúa điện hạ: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Tầm mắt Lạc Uyển rơi trên bàn, chẳng biết từ lúc nào trong phòng Uy Tử Cầm có một tượng Doraemon cao tầm 5-6cm. Đột nhiên nhớ đến Hạ Trọng Hiểu rất thích con chồn xanh này, đừng nói là mua tặng cho Hạ đồng học đi?
Phát hiện ánh mắt của Lạc Uyển, Uy Tử Cầm nhanh chóng cất Doraemon vào balo, duy trì điệu cười xấu xa đặc trưng của mình.
“Lúc trưa ngươi đi đâu? Đột nhiên bỏ đội cận vệ chạy mất, còn cho người đến nói chuyện với một nhóm học sinh cao tam, bọn họ gây sự với ngươi sao?”
“Cũng không phải.”
Lạc Uyển trầm mặc, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt lạnh đi mấy phần: “Ngươi dám che giấu ta lập tức gọi về cho ngoại mẫu ngươi, đến lúc đó ngươi tự biết kết cục.”
Nghe hai chữ ‘ngoại mẫu’ Uy Tử Cầm nhịn không được rùng mình, nghĩ đến ngoại mẫu giận dữ hướng nàng vừa đánh vừa mắng liền sợ đến không dám giấu diếm gì nữa. Ai không biết ngoại mẫu nàng tính tình không tốt lại còn rất nghiêm khắc, muốn sống yên ổn tốt nhất không nên chọc giận bà.
“Được rồi, ta nói là được chứ gì.”
Uy Tử Cầm liếm đôi môi khô khốc, thành thành thật thật mà khai báo: “Hiểu Hiểu gặp chuyện cho nên ta đến cứu nàng.”
“Hiểu Hiểu?” Lạc Uyển kinh ngạc không kém, nhìn ra ngoài cửa rồi đè thấp giọng nói: “Làm sao lại gặp chuyện? Ta tưởng là ngươi đã xử lý xong Tô Vỹ Vỹ đó rồi chứ.”
“Cái gì Tô Vỹ Vỹ?”
“Không phải đang nói Tô Vỹ Vỹ à?”
Uy Tử Cầm dở khóc dở cười, lắc đầu thay cho câu trả lời.
Lạc Uyển càng thêm nghi hoặc, nếu không phải Tô Vỹ Vỹ đến gây sự thì là ai đây?
“Ta nói ra chuyện này ngươi nhất định phải bảo mật, lần này ta đã rất thành thật rồi cho nên ngươi đừng báo lại với ngoại mẫu biết chuyện ta làm.”
“Dù ngươi không nói ta cũng tự mình đi điều tra.”
Ngón tay thon dài gõ hai nhịp trên bàn, Uy Tử Cầm đắn đo rất lâu mới đem chuyện trong phòng thí nghiệm nói ra, đổi lại Lạc Uyển không được điều tra thêm về chuyện của Hạ Trọng Hiểu. Hiện tại an nguy của Hạ Trọng Hiểu quan trọng nhất, càng hạn chế người biết càng tốt, nàng còn muốn mượn tay công chúa khống chế tin tức trong trường. Chỉ cần Thổ Áo công chúa ra mặt sẽ không ai dám đến gần quấy rầy Hạ Trọng Hiểu nữa, kế hoạch này xem như vẹn toàn nhất.
Trong lúc nghe Uy Tử Cầm nói chuyện, Lạc Uyển mắt cũng không buồn chớp, thật sự không dám nghĩ đến Hạ Trọng Hiểu lại là khôn trạch. Các nàng học chung một lớp bao nhiêu lâu, nửa điểm khí tức cũng không phát hiện mà Uy Tử Cầm chỉ nửa tháng đã tìm ra được chân tướng. Hóa ra tính hướng của nàng không có vấn đề mà là Hạ đồng học thật sự là khôn trạch, phản ứng bản năng càn nguyên chưa từng sai qua làm sao có thể vì một càn nguyên mà phát cuồng đến mức này.
“Ta có thể đưa Hiểu Hiểu về Thổ Áo rồi.”
Lạc Uyển mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt tươi cười đắc ý của Uy Tử Cầm: “Đưa về Thổ Áo?”
“Phải, ta nói với Hiểu Hiểu rồi, ta sẽ đưa nàng về Thổ Áo.”
Phút chốc cảm giác như tất cả không khí đều biến mất, lồng ngực đau quặn một trận, kiên trì nhìn chằm chằm Uy Tử Cầm vẫn đang vui vẻ nói về việc đưa Hạ Trọng Hiểu về Thổ Áo.
Hai người này từ khi nào tiến triển nhanh như vậy?
“Ngươi thích Hiểu Hiểu sao?”
Uy Tử Cầm ngẩng đầu cười lộ rõ răng nanh, đôi gò má lúm đồng tiền nâng cao một đoạn: “Phải, ta tưởng ngươi đã biết.”
“Ha, ta cho rằng Hiểu Hiểu là càn nguyên.”
Lúng túng đảo mắt nhìn sang nơi khác hòa hoãn tâm tình, Lạc Uyển duy trì trên môi điệu cười ôn hòa nhưng trong mắt sớm đã không giấu được ghen tị.
“Ngươi và Hiểu Hiểu rất thân thiết, chắc là sớm muộn thôi.”
“A Uyển, ta nhất định sẽ mang Hiểu Hiểu về Thổ Áo gặp ngoại mẫu.”
Lạc Uyển vỗ vai nàng hai cái, chậm rãi đứng dậy: “Ta về phòng đây, ngươi cũng ngủ sớm đi.”
Đem cửa đóng lại cẩn thận, Lạc Uyển vẫn đứng nguyên tại chỗ, lưng dựa vào cửa ngẩng đầu nhìn trần nhà hoa lệ. Cảm giác đó, biết rõ không thể thắng vẫn cố gắng đấu tranh, kết quả cuối cùng chỉ có bản thân bị thương.
Có một loại người vừa sinh ra đã định sẵn sẽ vĩnh viễn thua cuộc.
=================
Tối thứ sáu Hạ Trọng Hiểu nhận được một tin nhắn, là bạn cũ sơ trung nhắn hẹn nàng ngày mai cùng nhau đi trung tâm mua sắm. Phần lớn bạn bè của nàng đều là nữ tính cùng nghi, bình thường cũng hay đi chơi với nhau, nhận được lời hẹn này không chút do dự đáp ứng.
Trước khi đi vẫn phải xin kinh phí đã.
Bây giờ mới hơn 9h ba vị tỷ tỷ hẳn vẫn chưa ngủ, Hạ Trọng Hiểu lén lút đi đến trước cửa phòng gõ mấy tiếng.
“Chị ơi, các ngươi ngủ chưa?”
Cạch một tiếng cửa được đẩy ra, đại tỷ hiền lành cong mắt cười: “Có chuyện gì sao?”
“Hì, cho ta vào trong phòng đã.”
Hạ Phượng Vũ lập tức mở rộng cửa ra cho ấu muội đi vào, cũng tò mò muốn biết nha đầu này có chuyện gì mà tìm đến phòng.
Thẳng thắn nhảy lên giường, Hạ Trọng Hiểu gác chân lên gối ôm, thoải mái hưởng thụ khí tức càn nguyên trong phòng. Khôn trạch hay là cùng nghi đều có một đặc điểm chính là dễ bị thu hút bởi khí tức của càn nguyên. Trong cơ thể càn nguyên sản sinh một loại hoocmon đặc biệt khiến bất kì giới nào tiếp xúc đều cảm thấy an tâm, cho nên mỗi lần ở chung với tỷ tỷ Hạ Trọng Hiểu dễ dàng buông lỏng phòng bị.
Hạ Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn ấu muội một cái, nheo nheo mắt hỏi: “Muốn xin tiền sao?”
Kinh ngạc tròn xoe mắt hạnh, nàng rõ ràng còn chưa mở miệng nói gì: “Sao ngươi biết nha?”
“Nhìn mặt ngươi là biết, mỗi lần muốn xin tiền là mắt chớp liên tục.”
Hạ Trọng Hiểu hì hì cười, cố gắng không chớp mắt nữa, nũng nịu lôi kéo cánh tay đại tỷ: “Ta bạn sơ trung rủ đi trung tâm mua sắm nhưng mà tiền tiêu vặt của ta chẳng có bao nhiêu, chị à, hay là…”
“Bạn cũ nào?”
“Là Ngô Mao, các ngươi biết nàng mà.”
Bạn học Ngô này với Hạ Trọng Hiểu tương đối thân thiết, còn từng đến nhà các nàng ăn cơm, cho nên ba người không chút do dự gật đầu đồng ý cho nàng đi chơi. Hạ Phượng Vũ mở điện thoại chuyển khoản cho Hạ Trọng Hiểu một ngàn tệ, Hạ Ly Cơ và Hạ Tề Ngọc cũng chuyển thêm một ít để nàng thoải mái mua sắm.
“Nếu thiếu tiền cứ nhắn tin, chị hai chuyển thêm cho ngươi.”
“Hắc, cảm ơn chị hai.”
Đu bám đại tỷ một hồi nữa mới chịu về phòng, Hạ Trọng Hiểu tài khoản bây giờ có khoản bốn ngàn tệ, tích góp từ tiền tiêu vặt và xin xỏ tỷ tỷ. Số tiền này ít khi nàng dùng đến, một phần là nàng cần gì đều có đa tỷ bỏ tiền mua cho, phần khác là nàng hiếm đi chơi với bạn bè nên chẳng dùng bao nhiêu tiền. Ngày mai đến trung tâm thương mại cũng chỉ định tiêu khoảng vài trăm tệ mua đồ ăn và Doraemon, số còn lại tiếp tục để dành.
10h sáng rời giường rửa mặt thay đồ, mặc bộ váy đa đa mua cho, đi đôi giày của đại tỷ tặng lúc sinh nhật, tóc cột đuôi ngựa sau đầu. Bất quá cảm thấy mặc váy cột tóc đuôi ngựa không quá thích hợp, đành phải tháo xuống thun cột tóc rồi dùng lược chải ngay ngắn mớ tóc dài.
Dời mắt nhìn đồng hồ trên bàn, phát hiện không còn sớm vội cầm túi xách Doraemon chạy đi.
“Đa, tỷ!”
Hạ Vũ Thần nhìn lên cầu thang thấy tiểu nhi nữ liền nhắc nhở: “Từ từ thôi không trễ đâu.”
Hạ Trọng Hiểu chạy thẳng ra ngoài cửa, tay lúng túng chỉnh sửa tóc dài rồi nói: “Có lẽ chiều ta mới về, đa đa đừng chờ cơm nha.”
“Đứng lại.”
Hạ Ly Cơ sải chân dài lôi nàng vào trong nhà: “Sao lại xõa tóc rồi hả? Cột gọn gàng lên, không sợ bị càn nguyên ngoài đường để mắt sao?”
“Không được, ta đang mặc váy mà.” Nhanh thoăn thoắt giãy khỏi kiềm hãm của nhị tỷ, Hạ Trọng Hiểu kéo