Lưu Hân và Lưu Sương nhìn nhau, đồng loạt che miệng cười nghiêng ngả, khóe mắt còn ẩn nước.
“Ngươi quỷ nghèo có một vạn tệ để mua Doraemon vậy thì thế giới này làm gì có người nghèo? Bộ váy ngươi mặc miễn cưỡng dễ xem một chút cũng chỉ vài trăm tệ, ở đâu ra một vạn tệ đây nha? Ngươi có biết tại sao ta mua hết Doraemon không, chính bởi vì không thích dáng vẻ quỷ nghèo còn giả vờ thanh cao của ngươi, buồn nôn muốn chết rồi.”
Hạ Trọng Hiểu hít một ngụm lãnh khí, dứt khoát bước qua lấy một hộp gối Doraemon rồi rời đi. Tiền nàng cũng đã trả, gối nhất định phải mang về.
“Ngươi dám cướp đồ của ta?” Lưu Sương rú lên một tiếng, vươn móng tay dài nhọn hòng giành lại hộp gối Doraemon: “Mau trả lại ta, có tin ta báo bảo vệ không?”
“Tiền ta trả rồi lý gì ta không được mang đồ về?”
“Ngươi trả thì mặc ngươi, cái này là của ta!”
Hạ Trọng Hiểu bị hai tỷ muội họ Lưu bao vây, dùng sức giành lại hộp gối, cố tình bấm móng tay vào da thịt mềm mại như sương như tuyết. Mặc dù đau đến chảy nước mắt Hạ Trọng Hiểu vẫn kiên quyết không thả tay, là Doraemon nàng tuyệt đối không nhân nhượng.
“Ây, Hạ tiểu thư đừng mà!”
Lão bản và nhân viên kéo Hạ Trọng Hiểu ra, món đồ trên tay cũng bị lấy đi mất: “Lưu tổng là quản lý trực tiếp của khu thương mại, bọn ta còn phải làm ăn nha.”
“Các ngươi…”
Hạ Trọng Hiểu tức giận đỏ cả mắt, há miệng muốn tranh cãi thì Ngô Mao đem nàng kéo ra khỏi tiệm Doraemon, người giàu có không nên đụng vào rất phiền phức.
“Đó là Doraemon của ta! Ta đã đợi một tháng rồi!!”
“Ngươi đợi một tháng thì có thể đợi thêm một tháng mà.”
“Rõ ràng bọn họ không nói đạo lý!” Hạ Trọng Hiểu uất ức phát khóc, chỉ tay vào trong tiệm nói: “Doraemon ta đều mua ở đây, bọn họ thấy ta niềm niềm nở nở nhưng vừa thấy người giàu có hơn ta liền trở mặt. Bộ dáng ta giống thiếu tiền sao? Hai ngàn tệ thôi mà, gia gia của ta có cả xưởng dệt mấy trăm vạn tệ, lẽ nào không đủ tiền mua Doraemon sao?”
“Hảo, hảo tiểu phú bà, ta biết gia gia ngươi có tiền, nhưng đây là địa bàn của ngươi ta chúng ta đừng nên tranh chấp làm gì.”
Ngô Mao dùng hết sức kéo Hạ Trọng Hiểu đang muốn liều chết giành lại Doraemon, thật là, biết vậy từ đầu đã không gọi tiểu phú bà này cùng đi trung tâm mua sắm.
“Hiểu Hiểu?”
Hạ Trọng Hiểu hai mắt đỏ bừng nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa vặn bắt gặp Uy Tử Cầm ở trên cầu thang cuốn đang tiến về phía nàng. Theo sau là công chúa Lạc Uyển, cận vệ dẫn theo so với bình thường nhiều hơn bốn người, bên hông giắt súng sẵn sàng thủ tiêu kẻ dám quấy rầy công chúa Thổ Áo.
Khí thế lớn như vậy mọi người đều tự động tách ra nhường đường.
“Ngươi khóc?” Uy Tử Cầm thấy mặt bánh bao của bạn cùng bàn đều xụ xuống, hai mắt đỏ bừng ươn ướt nước: “Ai ức hiếp ngươi sao?”
“Ta đặt mua Doraemon một tháng trước, nhưng bị người ta không nói đạo lý lấy hết rồi, còn đuổi ta ra khỏi tiệm.”
Uy Tử Cầm vốn cũng định vào tiệm Doraemon này mua đồ tặng cho Hạ Trọng Hiểu, nghe nàng nói xong hai chân mày liền nhíu chặt.
“Theo ta vào.”
Nói xong liền nắm lấy tay của Hạ Trọng Hiểu dẫn nàng vào trong tiệm, Lạc Uyển vừa vặn đuổi tới, trông thấy cảnh tượng này trong lòng có chút không rõ ý vị. Ba người tiến vào tiệm Doraemon, cận vệ hoàng gia đứng chờ bên ngoài, người trong tiệm tự giác rời đi qua chỗ khác mua sắm.
Lão bản lúc này đang cười nói xoa dịu tỷ muội Lưu gia, bất chợt nghe thấy tiếng nói khác xen vào: “Lão bản, chỗ kia gối ta lấy hết.”
Hạ Trọng Hiểu trợn mắt, hoảng hốt ngăn cản Uy Tử Cầm: “Cái gì lấy hết a? Ta không có nhiều tiền như vậy đâu.”
“Uy, lại một quỷ nghèo đến nữa sao?”
Lưu Sương Lưu Hân đồng loạt đứng dậy, không ngờ lần này tiểu quỷ nghèo dẫn đến là một càn nguyên ngoại quốc dáng người cao ráo, hơn nữa mặt cũng đẹp đến mức đủ câu dẫn tất cả cùng nghi. Cố tình vén tóc ưỡn ngực bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, không tin lại thua kém một nữ sinh cao trung ngực còn chưa phát triển hết.
“Lấy hết mang về lót sàn.”
Nghe được câu trả lời này không biết nên vui hay nên buồn: “Không cần, ta chỉ cần lấy đúng một cái mình đã trả tiền thôi.”
Uy Tử Cầm gật đầu xem như đã hiểu, thẳng tay đi lấy một cái đưa cho Hạ Trọng Hiểu: “Của ngươi, còn cần gì không?”
“Ta mới không mua ở chỗ này nữa.”
“Này, cái này bọn ta mua rồi.”
Lưu Sương từ bỏ tạo dáng mà vung tay lấy lại hộp gối thì bị một lực đánh văng ra, thống khổ ôm lấy cổ tay sưng to của mình.
“Ngươi là càn nguyên sao có thể thô lỗ với cùng nghi như vậy? Phong độ đâu hết rồi hả?”
“Ta cần gì phải phong độ với ngươi?”
Uy Tử Cầm xoay người kéo Hạ Trọng Hiểu cùng đi, phất tay, đội cận vệ đồng loạt tiến vào ngăn cản Lưu Sương và Lưu Hân đuổi theo. Xác định càn nguyên ban nãy là người của Thổ Áo hoàng gia, Lưu Sương và Lưu Hân đồng loạt ngậm miệng lại, tự giác lùi về sau mấy bước.
“Lưu tiểu thư, của ngươi 11 hộp hết ba vạn tám trăm tệ, thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt.”
“Cái gì ba vạn tệ? Các ngươi dám tính tiền với ta sao?”
“Tiểu thư thỉnh thanh toán, chúng ta làm ăn không cho nợ.”
“Nợ cái đầu ngươi! Có tin ta bảo ba ta đuổi hết các ngươi đi không?”
Hạ Trọng Hiểu hiếu kì quay đầu lại, hóa ra hai ma nữ kia không có mang theo tiền.
“Sao vậy?” Uy Tử Cầm cũng theo nàng nhìn lại: “Muốn mua thêm à?”
“Không có, chúng ta đi.”
Chủ động nắm tay Uy Tử Cầm ra khỏi cửa hàng Doraemon, Hạ Trọng Hiểu tay kia gian nan giữ hộp gối, còn đang định rút tay kia trở về thì bạn cùng bàn nhanh hơn một bước giúp nàng cầm.
“Ngươi cứ nắm tay ta là được rồi.”
Mặt nhỏ tức thì đỏ bừng lên, xấu hổ muốn rút tay ra nhưng Uy Tử Cầm lại dùng sức kiềm chặt, đành phải ngoan ngoãn để bạch kim cận vệ dẫn đi khu mua sắm.
“Người khác đang nhìn.” Hạ Trọng Hiểu lúng túng kéo tóc che mặt lại, đè thấp giọng nhắc nhở bạn cùng bàn: “Thả tay ra đi, hai càn nguyên…”
“Càn nguyên?”
“…” Hạ Trọng Hiểu trừng trừng mắt: “Ta tiêm thuốc rồi, hiện tại là càn nguyên.”
“Ồ.”
Uy Tử Cầm cũng chỉ thốt một chữ này, tiếp tục giả điếc kéo tay Hạ Trọng Hiểu đi dạo. Bàn tay của bạn cùng bàn rất mềm mại, giống như nắm một đoàn bột, quyến luyến không nỡ buông ra.
Lạc Uyển đi phía sau, đảo mắt nhìn sang nơi khác để không thấy hai người kia tay trong tay dạo khu mua sắm.
“Công chúa điện hạ.”
Nhìn thấy công chúa điện hạ phất phất tay, cận vệ hiểu ý lui xuống đi cách các nàng khoảng chừng 4m. Ngô Mao tranh thủ lúc này chạy đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu, dùng ánh mắt dò xét nàng một phen.
“Hiểu Hiểu không tính giới thiệu sao?”
Uy Tử Cầm cảnh giác nhìn Ngô Mao, không đầu không đuôi nói: “Nàng là của ta.”
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ giẫm vào chân Uy Tử Cầm: “Ai là của ngươi? Bệnh thần kinh!”
“Ta là bạn cũ của Hiểu Hiểu ở sơ trung, gọi Ngô Mao, yên tâm ta là cùng nghi.”
Ánh mắt Uy Tử Cầm mất đi hai phần đe dọa, cũng không nhìn Ngô Mao nữa, dỏng tai chờ nghe Hạ Trọng Hiểu nói ra quan hệ giữa hai người.
“Đây là bạn học ở cao trung của ta, Uy Tử Cầm, cận vệ hoàng gia.”
“Ây u, cận vệ hoàng gia sao? Vậy hẳn rất lợi hại đi!” Ngô Mao dời mắt nhìn đến thắt lưng của Uy Tử Cầm, đột ngột ré lên: “Nàng có mang súng kìa.”
Hạ Trọng Hiểu nương theo tầm mắt Ngô Mao mà nhìn, hai mắt tức thì sáng lên, thật sự là có súng nha.
“Đồ chơi thôi, mang theo để dọa người không hiểu biết.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Người không hiểu biết!?
Ý ngươi là nói ta đi? Cái đồ càn nguyên cận vệ xấu xa!!
“Buông tay!” Hạ Trọng Hiểu giống như cá chạch liều mạng giãy dụa: “Ai cho ngươi nắm? Buông ra, đừng để ta la lên.”
Uy Tử Cầm ghé mắt nhìn xuống, nhếch khóe môi: “Ta có súng, ngươi la lên xem ai dám cứu ngươi.”
Giận đến thở phì phò ra khói, Hạ Trọng Hiểu liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Đi đến một cửa hàng trò chơi gắp thú, mắt thấy Doraemon cao 200cm bên trong, mắt Hạ Trọng Hiểu tức thì sáng lên. Không chút do dự kéo Uy Tử Cầm đi vào xem thử, bên trong cửa hàng có rất nhiều ngươi đang chơi, máy trống tầm khoảng năm sáu cái.
Lão bản bước ra cười nói: “5 tệ một lượt, mười lượt thì 45 tệ, năm mươi lượt thì 200 tệ. Gắp được năm mươi con sẽ đổi được Doraemon 100cm, một trăm con thì đổi Doraemon 200cm ở ngoài