“Ta sớm biết nhất định có quỷ!”
Rẽ qua đoạn hành lang không người qua lại, Hạ Tề Ngọc tức giận quay phắt lại chỉ tay về phía phòng Hạ Mỹ Mỹ: “Nữ nhân đó vốn không biết giới hạn, bày đủ trò gây sự với chúng ta, chị hai ngươi xem xử lý thế nào đi!”
“Gia gia vẫn rất xem trọng tiểu cô, chúng ta không có cách nào khác ngoài nhẫn nhịn mặc nàng bày trò.”
“Sao có thể?” Hạ Ly Cơ hít một ngụm lại một ngụm không khí nhằm hòa hoãn tâm tình: “Năm ngoái nàng nháo lớn như vậy gia gia chỉ đuổi nàng về, bây giờ nàng còn dẫn người về xem mắt Hiểu Hiểu còn không đủ lớn sao?”
“Nói thế nào Trần Húc kia cũng tính là môn đăng hộ đối, gia gia không thích hắn ngu dốt những vẫn rất xem trọng Trần tổng.” Hạ Trọng Hiểu khoanh tay trước ngực, chẹp chẹp miệng: “Tiểu cô tốn nhiều công phu an bài chuyện này xem chừng là nhận không ít tiền từ chỗ Trần Húc, chúng ta không có bằng chứng càng không thể trở mặt với nàng. Trước mắt cứ ứng xử bình thường với Trần Húc, Tề Ngọc ngươi không được giống hôm nay nói lời hỗn xược với tiểu cô, ngươi xem nàng không cắn ngươi ngược lại cắn đa đa đấy.”
Hạ Tề Ngọc chột dạ dời mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng cũng không trách được. Bản thân nàng còn rất trẻ lại là càn nguyên dễ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nóng giận, một khi không thể chịu được nữa sẽ bùng nổ.
“Ta vào nhà vệ sinh một chút rồi quay lại.”
Tranh thủ lúc này chạy đi tìm chỗ gọi điện thoại cho Uy Tử Cầm, đứng trong hoa viên vòng ra sau hòn giả sơn lén lút nhìn trái nhìn phải. Xác định an toàn mới bấm số gọi cho Uy Tử Cầm, hồi hộp chờ đợi, không biết lúc này Uy Tử Cầm đang làm gì.
[Hiểu Hiểu, đến nơi rồi?]
“Đến rồi, vừa ăn trưa xong, ngươi bên kia thế nào rồi?”
Uy Tử Cầm đặt quyển vở bài tập trộm về từ trên bàn học của bạn gái, đáng thương mở miệng làm nũng: [Đang nhớ ngươi.]
Tim trong ngực binh binh đập vang, Hạ Trọng Hiểu tâm tình mềm nhũn: “Ta cũng nhớ ngươi, tranh thủ thời gian tìm ngươi gọi điện thoại.”
[Mỗi ngày đều phải nhớ ta, nhớ đủ một ngàn lần mới được ngủ.]
“Ngươi cũng chưa chắc nhớ ta đủ một ngàn lần.”
[Làm sao biết không đủ?] Uy Tử Cầm lần thứ bao nhiêu lật vở bài tập cũng không nhớ rõ nữa, mắt quét qua Doraemon đang mỉm cười trên đầu giường: [Làm gì cũng đều nhớ ngươi, muốn trèo tường vào nhà ngươi nhưng mà không thấy ngươi đâu cả.]
Hạ Trọng Hiểu như bị ai hung hăng nhéo một cái: “Tử Cầm, ngươi đừng nói nữa, trong lòng ta đang tự trách đây này.”
[Ngươi phải tự trách, còn phải tự trách thật nhiều mới nhớ đến ta thường xuyên.]
“Hảo, mỗi ngày đều nhớ ngươi đủ một ngàn lần.” Cẩn thận nhìn ra ngoài lần nữa, không thấy ai lai vãng mới tiếp tục nói: “Tối nay có thời gian sẽ gọi cho ngươi, trong nhà ta đặc biệt đông người, thúc bá cô thẩm đều đi qua đi lại rất phiền toái.”
[Nhà gia gia ngươi nhiều người vậy có đủ chỗ ở không?]
“Gia gia ta là đại phú hào rất có tiếng, cho nên thúc bá cô thẩm đều hay đến chỗ hắn, nhà cũng phải sửa chữa cho đủ người ở. Ngươi yên tâm, phòng ta là lớn nhất, buổi tối có cơ hội ta sẽ quay cho ngươi xem thử nha.”
[Ta không quan tâm phòng ngươi lớn thế nào, chỉ không muốn ngươi ngủ với người khác.]
Cách một màn hình điện thoại vẫn nghe thấy mùi giấm chua nồng nặc: “Sẽ không, ta ngủ một mình, chị ta sẽ ngủ phòng bên cạnh.”
Uy Tử Cầm miễn cưỡng hài lòng, kéo Doraemon vào lòng ôm ấp, tưởng tượng đang ôm bạn gái: [Hiểu Hiểu nhanh chóng về nhé, ta muốn ôm ngươi.]
Nếu Uy Tử Cầm có mặt ở đây nhất định sẽ ôm chầm lấy nàng mà làm nũng đòi nàng quay về thành phố. Sắc mặt Hạ Trọng Hiểu dần nhu hòa, nàng lần này đi lâu như vậy khẳng định nghẹn chết bạn gái rồi.
“Hảo, ta biết rồi, ngươi nhớ phải giữ sức khỏe.”
[Hiểu Hiểu.]
“Hửm?”
[Lại nhớ ngươi rồi.]
Hạ Trọng Hiểu phốc một tiếng bật cười: “Được rồi đừng làm nũng nữa, khi về lại cho ngươi hai con Doraemon mới.”
[Muốn tắt máy sao? Đừng mà, nói thêm vài câu đi.]
Nhìn ra ngoài hòn giả sơn, mắt thấy có người tiến vào đành nói: “Phải tắt rồi, tối sẽ gọi ngươi, tạm biệt.”
Không để Uy Tử Cầm kịp dây dưa thêm, Hạ Trọng Hiểu tắt điện thoại cho vào túi áo, thản nhiên giống như đang tản bộ trong hoa viên. Ngoài dự đoán, người đến cư nhiên là Trần Húc, hắn có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng ở đây, xem chừng không phải cố ý sắp xếp.
“Ngươi là khôn trạch sao?”
Nếu hỏi trên đời Hạ Trọng Hiểu ghét nghe nhất là cái gì thì chính là câu ‘ngươi là khôn trạch sao’. Nhìn thấy trên gương mặt kia ẩn chứa kinh hỉ lẫn đánh giá, xem nàng là một món đồ quý mà săm soi nhưng mục đích cũng chỉ để sở hữu thể hiện đẳng cấp bản thân mình.
“Ta là Hạ Trọng Hiểu.”
Trần Húc tựa hồ không hài lòng với câu trả lời này của nàng: “Ngươi đúng là khôn trạch rồi, trên người ngươi có mùi hương.”
“Trong tất cả các càn nguyên mà ta quen biết, vô sỉ nhất chỉ có một mình ngươi.”
Nói xong, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát bước qua Trần Húc, nàng không thích ở riêng với loại người từ đầu đến chân đều tràn đầy ý nghĩ xấu xa này. Phát hiện Trần Húc đi theo sau lưng, nàng càng cố tăng nhanh tốc độ bước chân, thẳng đến cửa phòng cố ý hết lớn vào trong.
“Chị hai, chị ba, Tề Ngọc! Có biếи ŧɦái đi theo ta!!”
Tức thì cửa phòng được đẩy ra, đại tỷ Hạ Phượng Vũ trông thấy Trần Húc đi theo sau lưng ấu muội liền nhanh chóng chạy ra cản đường. Hạ Ly Cơ và Hạ Tề Ngọc tranh thủ kéo nàng vào trong phòng, chẳng biết bên ngoài nói gì, lát sau đại tỷ cũng đẩy cửa đi vào.
“Hắn theo ngươi khi nào?”
Hạ Trọng Hiểu đáng thương chui vào rừng Doraemon: “Ban nãy đi ngang qua hoa viên thì thấy hắn, ta cố tình đi về trước thì hắn đuổi theo ta.”
“Lần sau thấy hắn cứ tiếp tục tránh mặt như vậy, tốt nhất là chạy đến chỗ có người đừng ở riêng một mình với hắn.”
Hạ Ly Cơ kéo chăn lên trùm kín người ấu muội, chẳng biết đã bao nhiêu lần nhắc nhở đần muội muội phải cẩn thận trước càn nguyên.
“Chị, đa đâu rồi?”
“Đa ở chỗ gia gia rồi.” Hạ Tề Ngọc duỗi chân tìm tư thế thoải mái để chơi game trong điện thoại: “Hình như thúc bá đều phải đi, chẳng biết nữa, có lẽ là họp nội bộ.”
“Thế đa có bị bọn họ ức hiếp hay không? Không được, chị hai, ta đi qua xem đa thế nào đã. Thúc bá bọn họ chẳng ai tốt đẹp cả, nhỡ như nói linh tinh gì đó đa lại không biết cách ứng phó sẽ bị gia gia mắng một trận.”
Hạ Ly Cơ bất đắc dĩ kéo tay của Hạ Trọng Hiểu, lưu loát đem nàng ấn xuống nệm vải: “Ngươi xem đa là hài tử sao? Yên tâm, bản thân đa tự biết cân nhắc, hơn nữa ngươi qua đó Hạ Mỹ Mỹ lại giở trò thì làm sao?”
“Lần nào về quê cũng như vậy không khác gì đi đánh trận.” Hạ Trọng Hiểu buồn bực khoanh tay, phụng phịu oán trách: “Gia gia xem trọng tiểu cô thì thôi đi, gặp đa lần nào là trách mắng lần đó. Còn không phải gia gia để tâm chuyện đa muốn rời khỏi Hạ gia nên năm lần bảy lượt có cơ hội là khiển trách đa.”
Ba tỷ tỷ gật gù hùa theo ấu muội, bản thân các nàng cũng nhận ra gia gia lấy chuyện công báo thù tư. Nếu năm đó đa đa không đòi rời khỏi Hạ gia thì chưa đến lượt Hạ Mỹ Mỹ ở trong nhà hô mưa gọi gió khiến tình cảm phụ tử càng ngày càng xa cách. Nhưng cũng không thể trách được đa đa, mà ngược lại đặc biệt ngưỡng mộ đa dám đứng lên bảo vệ mẹ, bằng không các nàng chưa chắc có được ngày hôm nay.
“Nhất định phải nghĩ ra cách ngăn chặn chuyện này.” Hạ Trọng Hiểu sờ vuốt cằm nhỏ, đảo mắt nhìn ra ngoài sân: “Gia gia là người có tính kỉ luật cao, ta lại được ngài sủng ái, nhất định phải lợi dụng điểm này lật ngược tình thế.”
“Chuyện này ngươi đừng quản đến nữa, cố gắng vượt qua kì nghỉ xuân thì tốt rồi. Trở về thành phố Hạ Mỹ Mỹ không thể thường xuyên đến quấy rầy, ở chỗ chúng ta an ninh cũng tốt, ngươi đi học chỉ cần cẩn thận hơn là ổn thôi.” Vừa nói Hạ Phượng Vũ vừa đứng dậy đẩy cửa ngoài thông với hoa viên, hài lòng hưởng thụ hương hoa thơm mát: “Hơn nữa còn có chị ở đây, không ai tổn hại được ngươi.”
Bắt gặp nụ cười ôn hòa của đại tỷ, trong lòng Hạ Trọng Hiểu an định hai phần, nghiêng đầu nhếch môi cười tít cả mắt. Mặc dù ngoài mặt không biểu lộ nhưng Hạ Trọng Hiểu sớm đã tính toán thu thập mớ hỗn độn trong nhà, nhất định phải làm thật gọn thật nhanh và không để xảy ra hậu quả.
Trước khi đi ngủ Hạ Trọng Hiểu gọi cho Uy Tử Cầm mười phút, sau đó thì lên giường ngủ sớm. Mỗi ngày đều lặp lại