Cảm giác tất cả máu đều dồn hết lên não, tay chân lạnh toát một mảng, Hạ Vũ Thần run run nhìn nhi nữ của mình rồi nhìn về phía phòng Hạ Mỹ Mỹ. Rốt cuộc nàng gây ra nghiệt gì mà Hạ Mỹ Mỹ nhất định phải hại chết nhi nữ của nàng với hả dạ chứ?
“Đa, ta không thể nhịn được rồi.” Hạ Vũ Thần hít một ngụm không khí mà lồng ngực quặn đau nhức nhói: “Mỹ Mỹ nhất định phải cho ta một câu trả lời, nếu thật sự là nàng làm ra chuyện này thì xin ngươi đừng đứng ra bảo vệ nàng nữa. Chậm một chút nữa thôi Hiểu Hiểu sẽ xảy ra chuyện gì ta còn chẳng dám tưởng tượng đến, đa, ngươi cũng là người làm phụ thân chắc ngươi hiểu cảm giác lúc này của ta.”
Đây là lần thứ hai Hạ Vũ Thần ở trước mặt hắn cầu xin, đầu tiên là vì mẹ của Hiểu Hiểu, lần này thì là vì Hiểu Hiểu. Hạ lão gia gương mặt già nua khổ sở, cảm giác chỉ trong một ngày bị rút hết toàn bộ sức lực, không dám tin con gái của hắn lại dám làm ra loại chuyện vô nhân tính này.
“Gọi Mỹ Mỹ tiểu thư đến.”
Hạ nhân run rẩy nhận mệnh, chốc sau dẫn theo Hạ Mỹ Mỹ đang la hét giãy dụa muốn bỏ trốn, trên tay còn cầm túi xách đựng đầy tiền mặt.
“Ông chủ, bọn ta tìm thấy cô Mỹ Mỹ ở trong phòng ngài và phu nhân, lúc đó cô Mỹ Mỹ đang…” Người làm khó xử nhìn nhau, nhưng chuyện quan trọng như vậy không thể không nói ra: “Cô Mỹ Mỹ đang lấy tiền của các ngài bỏ vào túi xách, thấy bọn ta thì chạy trốn.”
“Các ngươi vu khống!”
Hạ Mỹ Mỹ cuống quýt ném túi xách trong tay mà quỳ lết đến trước mặt Hạ lão gia khóc lóc thương tâm: “Đa ngươi phải tin ta, là bọn chúng lấy tiền của ngươi rồi đổ tội cho ta, thật sự ta không có làm gì hết.”
“Tiền nằm trong túi xách của ngươi rồi, Mỹ Mỹ à, đa dạy dỗ ngươi thế nào hả? Hôm nay ngươi khiến đa thật sự rất thất vọng, tại sao vậy hả Mỹ Mỹ, tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này chứ?” Hạ lão gia tức đến phát run lại không nỡ xuống tay đánh nàng: “Năm đó đa không cho ngươi lấy Hạ Tuấn vì biết hắn là kẻ phong lưu thành tính nhưng ngươi kiên quyết không nghe nhất định phải gả cho hắn. Sau này hắn bỏ ngươi đi theo nữ nhân khác, đa chưa từng ruồng bỏ ngươi, cho ngươi quay về nhà sống. Nhưng ngươi báo đáp đa thế nào hả? Mỹ Mỹ, ngươi sao có thể sống như vậy được chứ?”
“Đa ta không…” Hạ Mỹ Mỹ quẫn bách chỉ tay vào Hạ Trọng Hiểu mà nói: “Nó có phải đã nói linh tinh gì với ngươi không? Đa ngươi tuyệt đối đừng tin, ta mới là con gái của ngươi a!”
“Đủ rồi!”
Hạ Vũ Thần giận dữ đánh gãy lời Hạ Mỹ Mỹ: “Ngươi gây ra bao nhiêu chuyện còn không biết sám hối, rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới buông tha cho con gái của ta?”
“Buông tha? Nực cười!” Hạ Mỹ Mỹ giống như phát điên, vừa khóc vừa chỉ tay vào mặt Hạ Trọng Hiểu đay nghiến: “Nó vừa sinh ra đã là khôn trạch, khôn trạch có cái gì tốt chứ? Câu dẫn nam nhân vốn là bản lĩnh của nó, có thể gả cho Trần Húc nó còn mừng không kịp kìa! Ta bán nó thì sao chứ? Nó vốn phải như vậy, tiện nhân, Hạ Trọng Hiểu trời sinh ti tiện như mẹ của nó vậy!!”
Chát!
Gương mặt già nua của Hạ phu nhân đẫm nước, khốn khổ nhìn đứa con gái ngày một lệch lạc trước mặt. Là do bà không biết dạy con mới dưỡng ra một Hạ Mỹ Mỹ tội nghiệt đầy người như vậy, lẽ ra nàng và lão gia tử không nên quá mức chiều chuộng nàng.
“Mẹ, ngươi đánh ta?” Hạ Mỹ Mỹ sờ soạng gò má sưng to của mình, không biết hối cải còn gân cổ rống lên: “Ngươi đánh ta sao? Ngươi sao có thể đánh ta chứ? Ta chính là con gái của Hạ gia!!”
“Ngươi không còn là người của Hạ gia nữa!”
Lời này Hạ lão gia nói xong, gương mặt già nua vặn vẹo, lập cập xoay người muốn rời khỏi phòng. Hạ Mỹ Mỹ bàng hoàng nhào đến ôm chặt hai chân hắn, điên cuồng gào khóc thảm thiết.
“Đa ta là con gái của ngươi, ngươi không thể vứt bỏ ta được? Hạ Tuấn hắn bỏ ta rồi, một mình ta nuôi Sâm nhi Kiến nhi thật sự quá khổ nên ta mới phải làm như vậy. Ta cầu ngươi, nếu ngươi không cần ta nữa ta thật sự sẽ chết, mà không chỉ ta Sâm nhi và Kiến nhi đều phải chết. Bọn chúng là ngoại tôn tử của ngươi mà, đa, ngươi nỡ thấy ta và bọn chúng sống khổ sở đầu đường xó chợ sao?”
“Ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy còn mặt mũi dám cầu xin ta?” Hạ lão gia dùng sức gạt bỏ cánh tay Hạ Mỹ Mỹ: “Mặt mũi Hạ gia đều bị ngươi làm mất sạch rồi!!”
“Không! Đa, cầu người tha cho ta lần này, cầu ngươi!!”
Hạ Trọng Hiểu yên lặng từ nãy đến giờ lại khàn giọng lên tiếng: “Gia gia, tiểu cô cũng đã hối hận về việc làm của mình rồi, hay là ngài tha thứ cho nàng có được không?”
Hạ Mỹ Mỹ giống như bị giẫm phải đuôi quay phắt lại mắng: “Ta không cần tiện nhân ngươi nói giúp!”
“Ngươi gây ra bao nhiêu chuyện Hiểu Hiểu còn biết cầu xin cho ngươi vậy mà ngươi làm cô cô như vậy hay sao?” Hạ lão gia không nhịn thêm được nữa, dứt khoát kéo tay Hạ Mỹ Mỹ ném ra ngoài sân: “Cút! Cút khỏi đây! Hạ Sâm Hạ Kiến để lại cho ta và mẹ ngươi nuôi dưỡng tránh bọn chúng bị ngươi dạy hư!”
“Đa! Đừng mà!!”
“Ta nói cút!”
Người làm bước nhanh đến xốc người Hạ Mỹ Mỹ lên, dứt khoát kéo nàng ra ngoài khuất xa tầm mắt Hạ lão gia. Thoáng chốc Hạ lão gia như già đi chục tuổi, bước cũng bước không vững, cùng Hạ phu nhân dìu đỡ nhau quay về phòng.
“Các ngươi chiếu cố Hiểu Hiểu đi.”
Hạ Trọng Hiểu đưa mắt nhìn theo một lúc, mi tâm nhíu nhẹ một cái, vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đây là tội nghiệt của Hạ Mỹ Mỹ, không phải nàng cố ý hại ả cho nên không cần phải tự trách mình.
Buổi chiều mọi chuyện tạm xem như dàn xếp êm xuôi, đa đa bầu bạn với nàng đến gần mười giờ mới về phòng, còn gọi thêm mấy nữ người làm đi qua đi lại canh chừng. Đương kéo chăn chuẩn bị đi ngủ thì Hạ Tề Ngọc xuất hiện, thần sắc lãnh đạm, trên người mặc bộ quần áo ngủ tương tự kiểu dáng với nàng.
“Hiểu Hiểu, chuyện hôm nay là ngươi bày trò phải không?”
Nháy mắt mặt bánh bao biến trắng, Hạ Trọng Hiểu bước qua kéo Hạ Tề Ngọc vào trong phòng, cẩn thận kiểm tra xem có ai lảng vảng gần cửa nghe lén không.
“Ngươi làm sao biết được?”
“Đừng quên ta với ngươi là song bào tỷ muội, ở đây ta là người hiểu ngươi nhất. Lần trước ngươi có nói sẽ giải quyết chuyện Hạ Mỹ Mỹ, hôm nay mọi việc diễn ra thuận lợi giống những gì ngươi đã nói, ta không thể không hoài nghi là do ngươi an bài.”
“Phải, là ta cố ý để gia gia và nãi nãi đuổi Hạ Mỹ Mỹ ra khỏi Hạ gia đó.” Nghĩ đến chuyện lúc sáng mũi Hạ Trọng Hiểu có điểm cay, chua xót mở miệng: “Sáng nay ta cố ý mang thức ăn sáng cho nàng, ngươi biết ta nghe thấy cái gì ở đó không? Là nàng bàn với Trần Húc bỏ thuốc vào đồ ăn của ta để hãm hại ta, ta cũng chỉ thuận thủy thôi chu đem chuyện làm lớn ra thì có gì sai chứ!”
“Sai không phải là ngươi đem chuyện này nháo lớn mà sai ở chỗ ngươi tự ý đặt bản thân vào hiểm cảnh, ngươi có biết nếu đa xuất hiện trễ một chút sẽ xảy ra chuyện gì không?” Hạ Tề Ngọc trống ngực đập liên hồi, nghĩ đến thôi cũng phải khiếp sợ điếng người: “Chút chuyện này vốn không cần ngươi phải tự mình ra tay, ta, chị hai và chị ba mấy lần phát hiện Hạ Mỹ Mỹ trộm tiền cũng đã quay video lại rồi chỉ chờ ngày hôm nay để gia gia nhìn thấy. Nhưng ngươi lại tự tiện hành động, nhỡ xảy ra chuyện gì ngươi bảo mọi người làm sao ăn nói với mẹ đây hả?”
“Chuyện xảy ra như vậy ta cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, dù sao mọi chuyện cũng đã ổn định rồi. Cầu ngươi Tề Ngọc đừng đem chuyện này nói với đa và chị hai chị ba, bọn họ nhất định sẽ không tha cho ta đâu.”
Hạ Tề Ngọc liếc trắng mắt, hoàn toàn không cho câu trả lời.
“Được rồi, ta thật sự biết sai rồi mà, đừng so đo với ta có được không? Ta hứa với ngươi sẽ không tái phạm nữa, có chuyện gì sẽ tìm ngươi báo trước nha.”
Vẫn không thu thập được lửa giận của Hạ Tề Ngọc, Hạ Trọng Hiểu đành xuống nước năn nỉ: “Chị, ngươi là chị sao có thể hẹp hòi như vậy chứ?”
Hiếm khi Hạ Trọng Hiểu chịu gọi