Do chỉ có hai người nên các nàng muốn ngồi ở đâu thì ngồi, Hạ Trọng Hiểu tìm vị trí cách quạt một dãy, phát hiện Đào Minh Ngư chọn ngồi phía sau nàng. Đầu tức thì to như cái đấu, nữ sinh này không phải chán ghét nàng sao?
Nhưng Hạ Trọng Hiểu cũng không để tâm quá lâu, chờ nghe tiếng chuông thì giám thị bắt đầu phát bài thi. Nội dung văn học không quá khó, Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, bắt đầu cầm bút lên làm.
Viết được một nửa thời gian thì Đào Minh Ngư ở phía sau bắt đầu không an phận, năm lần bảy lượt kéo cổ tay nàng, còn hung hăng đến mức chồm lên kéo bài thi của nàng. Hạ Trọng Hiểu giận muốn nội thương, há miệng định báo cáo giám thị thì hai giám thị đều giả mù không quan tâm đến.
Có lẽ là vì phòng thi đều là khôn trạch nên bọn họ nhắm mắt làm ngơ, các nàng có mang tài liệu vào cũng không thành vấn đề.
Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu hét: “Giám thị đại nhân, bạn học phía sau không cho ta làm bài thi.”
Đào Minh Ngư không nghĩ Hạ Trọng Hiểu sẽ hét toáng lên, lập tức giở trò cũ mà rưng rưng mắt: “Giám thị đại nhân, ta là khôn trạch a…”
Giám thị có chút khó xử, định mở miệng khuyên giải thì Hạ Trọng Hiểu còn hét to hơn: “Ta cũng là khôn trạch, ta cần công bình, các ngươi không ngăn cản nàng quấy rầy ta thì ta chỉ có thể bỏ thi.”
Tiếng hét vừa vặn kinh động đến giám thị hành lang, hắn vội vàng tiến vào lớp: “Có chuyện gì vậy?”
“Bạn học này cản trở không cho ta làm bài thi còn cố ý nhìn bài của ta.”
Hai giám thị gác phòng miễn cưỡng đứng ra giải thích, đành phải lập biên bản với Đào Minh Ngư rồi đuổi ra khỏi phòng thi. Đào Minh Ngư hận muốn bóp chết Hạ Trọng Hiểu, ở quê nàng chỉ cần ho một tiếng cả hội đồng thi đều tự động dâng bài cho nàng chép, vậy mà khôn trạch xấu xa này dám tố cáo nàng.
Bên tai rốt cuộc an tĩnh trở lại, Hạ Trọng Hiểu tranh thủ viết thật nhanh, cũng may là kịp hoàn tất bài thi. Lúc rời phòng không quên kiểm tra lại nội dung trong sách, đối chiếu xem bản thân có viết sai cái gì không, mong rằng có thể đạt được điểm số thật tốt.
Đào Minh Ngư chẳng biết từ đâu xuất hiện nhào đến cản đường Hạ Trọng Hiểu: “Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi thì ta không bị đuổi ra khỏi phòng thi.”
Xung quanh đều có thí sinh đi qua đi lại, Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ mở miệng: “Ngươi muốn làm xấu mặt mình sao?”
“Ta chính là muốn cả trường biết bộ mặt xấu xa của ngươi!”
Đào Minh Ngư nói xong liền ngồi bệt xuống đất mà gào khóc, ra sức túm chặt ống quần của Hạ Trọng Hiểu không cho nàng đi. Mà Hạ Trọng Hiểu cũng không có ý định bỏ chạy, nàng còn đang tính đợi Hạ Tề Ngọc đón đi ăn trưa đây.
Một đám càn nguyên kéo đến vây xem, không hiểu hai khôn trạch duy nhất trong điểm thi xảy ra vấn đề gì.
Hạ Trọng Hiểu không chút nể tình mở miệng: “Đồng học giúp ta báo bảo an với, nàng vì xem trộm bài thi của ta mà bị đuổi khỏi phòng bây giờ bám lấy ta ăn vạ, ta không thể thoát được phiền các ngươi giúp đỡ.”
Mặt của Đào Minh Ngư đỏ bừng lên, quát vào mặt nàng: “Ta không có bị đuổi! Là ngươi hại ta!!”
“Úc, vậy sao?” Hạ Tề Ngọc từ đám đông bước vào, khoanh tay trước ngực xem Đào Minh Ngư giở trò: “Ta lại không thấy như vậy, ngươi cho rằng khôn trạch là lão thiên gia sao? Muốn xem bài là xem bài, lão sư dạy dỗ ngươi như vậy không bằng với khôn trạch Nhất Phương bọn ta được đào tạo kĩ lưỡng.”
Thí sinh càn nguyên mặt mũi trắng bệch, không dám tin mà nhìn Hạ Trọng Hiểu, đây là khôn trạch duy nhất học ở cao trung danh giá Nhất Phương sao?
Đào Minh Ngư mặt nhỏ đỏ bừng bừng, hổ thẹn chỉ vào mặt Hạ Tề Ngọc mà quát tháo: “Ngươi biết ta là khôn trạch cũng dám mắng ta, có càn nguyên nào thiếu lễ độ như ngươi không?”
“Còn ngươi là khôn trạch thiếu hàm dưỡng.”
Nói xong liền gỡ tay Đào Minh Ngư ra khỏi ống quần Hạ Trọng Hiểu, dứt khoát kéo đần muội muội ra khỏi đám đông vây xem. Hạ Trọng Hiểu ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám càn nguyên vây quanh Đào Minh Ngư dỗ dành, chẳng ai để ý đến nàng vừa bị nhục nhã đuổi ra khỏi phòng thi. Đây cũng xem như thế mạnh của Đào Minh Ngư, dù có làm bao nhiêu chuyện xấu không khiến người khác chán ghét được.
Hạ Trọng Hiểu nhún nhún vai, tăng nhanh cước bộ đuổi theo Hạ Tề Ngọc.
Những buổi thi tiếp theo trong phòng chỉ có Hạ Trọng Hiểu, nghe nói Đào Minh Ngư đã thu xếp trở về quê, năm sau sẽ tiếp tục đăng kí dự thi cao khảo. Lúc này Hạ Trọng Hiểu mới biết Đào Minh Ngư lớn hơn nàng hai tuổi, lợi dụng đạo luật mới ban hành mà chen chân vào một cao trung, khảo thí đều chép bài của đồng học mà dễ dàng nửa năm nhảy một lớp. Đây coi như là bài học dành cho Đào Minh Ngư, để xem năm sau cao khảo nàng còn có thể giở trò quỷ gì.
Thời điểm chờ kết quả thi giống như ngồi trên chảo dầu sôi, đa đa vì thấy nàng quá mức căng thẳng nên dẫn nàng đi du lịch vài ngày cho thư thả đầu óc. Cũng chẳng đi đâu quá xa nhưng một nhà năm người cùng nhau đi du lịch đặc biệt thú vị, Hạ Trọng Hiểu đi sáu ngày trở về thành phố liền tăng bốn cân, mặt bánh bao càng ngày càng to.
Tất nhiên sẽ bị Hạ Tề Ngọc cười nhạo nọng mỡ!
Xấu xa! Càn nguyên đều là một đám người xấu xa!!
Thời gian nhàn rỗi Hạ Trọng Hiểu sẽ đi cùng với khuê mật dạo khu mua sắm hoặc hẹn nhau đi uống trà sữa. Đáng tiếc lại không rủ được Ngô Mao, lần nào hẹn cũng bị khuê mật lấy đủ lý do cự tuyệt, dần dần Hạ Trọng Hiểu không tìm nàng đi chơi nữa.
Đợi đến ngày báo điểm không chỉ đa đa và Hạ Tề Ngọc mà hai vị tỷ tỷ ở thành phố khác cũng chạy về nhà. Hạ Trọng Hiểu cuộn thành con tôm luộc trên ghế, tay cầm Doraemon che chắn tầm nhìn, cố sức nhích vào người Hạ Tề Ngọc.
“Đừng nói lớn, ta đang hít thở.”
Hạ Ly Cơ bị nàng chọc cho bật cười, xoa đầu ấu muội dỗ dành: “Chỉ xem điểm thôi ngươi hoảng cái gì?”
“Không được, ta không hít thở được rồi, các ngươi xem của mình trước đi!!”
Hạ Trọng Hiểu quẫn bách siết chặt Doraemon, hai mắt nhắm nghiền, há miệng cố gắng hít từng ngụm không khí hòa hoãn tâm tình.
Thấy ấu muội khoa trương như vậy Hạ Tề Ngọc chỉ có thể coi trước kết quả của mình, lưu loát nhập tên và số báo danh vào. Ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh như trong lòng vẫn rất lo lắng, sợ sẽ không vào được Tế Nam để chiếu cố đần muội muội.
Nhìn rõ điểm số trên màn hình, Hạ Phượng Vũ mừng rỡ nói: “725, Tề Ngọc, ngươi năm nay có khi nào là thủ khoa không?”
Hạ Tề Ngọc không dám tin vào mắt mình, đúng là 725 điểm, mừng đến siết chặt cạnh bàn đến trắng bệch. Hạ Trọng Hiểu hiếu kì ngẩng đầu lên, mắt mở to như nắp chai, không dám tin tưởng mà nhìn song bào tỷ tỷ bên cạnh.
Sao cùng là song bào tỷ muội mà điểm số khác biệt như vậy a?
“Hiểu Hiểu không cần sợ.” Hạ Vũ Thần ổn định hai vai nhi nữ dỗ dành: “Điểm số không tốt thì năm sau lại cố gắng.”
Hạ Trọng Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, gian nan gật đầu, tải lại trang web rồi nhập tên và số báo danh của mình vào. Trang web còn chưa kịp chuyển thì Hạ Trọng Hiểu đã chui vào lòng đa đa hét toáng lên, quẩn bách túm cả cánh tay của đại tỷ.
Mọi người bị nàng dọa cho giật mình, vội nhìn vào màn hình đang hiển thị điểm số.
Một mảng yên lặng khó tin tràn ngập khắp phòng, Hạ Trọng Hiểu đợi mãi không nghe ai nói gì, lặng lẽ thò đầu ra khỏi cánh tay đa đa để nhìn. Đột nhiên mắt bị Hạ Tề Ngọc che lại, dùng giọng điệu không thể đáng đánh đòn hơn mà nói.
“Hiểu Hiểu, ngươi chuẩn bị tập sách đi.”
Trong lòng lộp bộp, Hạ Trọng Hiểu hai mắt ươn ướt, quẩn bách hô: “Ta sợ, chị, đừng dọa ta nữa!”
Hạ Phượng Vũ nhịn cười đến không thở nổi, kéo tay Hạ Tề Ngọc ra khỏi mắt đần muội muội: “Chúc mừng Hiểu Hiểu, 645 điểm.”
Hạ Trọng Hiểu hai mắt trừng to, hốt hoảng túm lấy màn hình mấy tính, nhẩm đếm từng cột điểm rồi cộng lại với nhau.
Là 645, thật sự là 645 điểm đó!!
“A! Đa đa! Ta 645 điểm!!”
Hạ Vũ Thần dang tay đón lấy cái ôm của tiểu nha đầu, vui vẻ vuốt lưng nàng: “Bảo bối lợi hại nhất, ngoan, đừng khóc, ngươi điểm số không tồi cần gì phải khóc a?”
Điểm số này của nàng so với nhiều càn nguyên còn cao hơn, lúc công bố ra ngoài, nhiều người còn không tin khôn trạch lại khảo thí tốt hơn cả càn nguyên. Nhiều người đặt ra nghi vấn sao Hạ Trọng Hiểu có thể đạt điểm cao như vậy, nhưng sau khi biết nàng xuất thân từ Nhất Phương, ba tỷ tỷ đều là thủ khoa mỗi năm liền không truy cứu nữa.
Đùa sao, gen di truyền tốt như vậy dù là khôn trạch cũng dễ dàng đạt thành tích nổi trội!
Mãi đến lúc giấy trúng tuyển đưa về mọi người trong nhà mới tá hỏa, nha đầu