Hành lang đông người qua lại, sinh viên vừa đi vừa trò chuyện, bầu không khí đặc biệt náo nhiệt. Đúng lúc này một người từ đường rẽ bước vào, trên tay cầm một xấp giấy tờ dày cộm, tốc độ bước chân càng lúc càng nhanh.
“Làm ơn tránh đường.”
Hạ Trọng Hiểu bước đi vội vã, liếc nhìn đồng hồ trên tay, nàng sắp trễ giờ rồi.
Nhưng lại có người không biết tốt xấu đúng ngay lúc Hạ Trọng Hiểu cuống nhất lại xông ra đưa thư tình: “Hạ Trọng Hiểu, ta thích ngươi, ta sẵn sàng làm dự phòng, mong ngươi đáp ứng ta!”
Hạ Trọng Hiểu dừng bước chân, cầm lấy thư tình của nam sinh kia quan sát rồi trả lại: “Sai rồi, họ của ta là mùa hạ. Bạn học Dương Ninh, ta thật xin lỗi, muốn làm dự phòng của ta ngươi chưa đủ điều kiện.”
Nói xong liền sải bước đi tiếp, càn nguyên vừa tỏ tình ôm ngực lùi lại, mặt mũi đều trắng bệch thành giấy.
Ở Tế Nam, Hạ Trọng Hiểu học được bản lĩnh đả kích người khác, ngăn chặn ong bướm tứ phía đổ về phía mình. Trong trường quá ít khôn trạch dẫn đến càn nguyên thiếu hơi muốn điên, nàng chỉ có thể miệng lưỡi sắc bén đuổi bớt tránh chuốc thêm phiền toái vào người.
“Ây u, là Hạ đồng học đó sao?”
Nhìn lướt qua người đang nắm cổ tay mình, Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ nhìn trời, lại đến nữa rồi!
Thẩm Thiên Thu vén tóc dài qua một bên vai để lộ tuyến thể sau gáy không được băng vải che chắn, hương thơm khôn trạch nhất thời tràn khắp hành lang. Một đám càn nguyên mê muội kéo đến hít lại hít, cố sức níu giữ chút hương thơm quý báu của cao đẳng khôn trạch.
“Ngươi có bao nhiêu cái lốp dự phòng rồi, thu thêm hắn không được sao?”
“Thẩm đồng học có chút hiểu lầm rồi.” Hạ Trọng Hiểu học theo Thẩm Thiên Thu mà vén tóc, nhưng gáy nàng lại được băng vải hắc sắc che chắn tỉ mỉ: “Ta tuy là có nhiều lốp dự phòng nhưng có ai thua kém sao? Không phải nữ tiếp viên hàng không cũng là tiên sinh tương lai, làm sao có thể thu nhận linh tinh như ngươi được.”
Mặt của Thẩm Thiên Thu hơi đỏ lên, liếc mắt cười nhạo: “Vậy sao? Ta lại không biết ngươi bản lĩnh lớn như vậy, một tay bắt mấy con cá có thấy mỏi hay không a?”
“Cá là tự chui đầu vào lưới, ta không cần phí tâm. Thẩm đồng học nếu muốn có thể thu nhận hắn, ta không có hứng thú, tạm biệt.”
Dứt khoát hất tay Thẩm Thiên Thu ra, Hạ Trọng Hiểu bước nhanh về phòng học. Đáng ghét, mấy người này không ngừng dây dưa hại nàng trễ mấy phút đồng hồ rồi.
Lại nói Thẩm Thiên Thu là khôn trạch thứ hai của khoa truyền thông báo chí, học chung một lớp với Hạ Trọng Hiểu. Trong cả bốn đại học cũng chỉ có hai người các nàng là khôn trạch, khác với Hạ Trọng Hiểu từ đầu công khai hết lốp dự phòng, Thẩm Thiên Thu là người ai đến cũng sẽ làm quen. Một tháng chia tay sáu bảy lần, nhất tâm muốn đấu với Hạ Trọng Hiểu xem ai là có sức hút hơn. Đáng tiếc Hạ Trọng Hiểu chẳng hề có ý đấu với nàng, sinh hoạt ngoài mặt có vẻ phóng túng nhưng thật ra lốp dự phòng của nàng chỉ có ba vị tỷ tỷ.
Kịp vào lớp trước khi giáo sư đến, Hạ Trọng Hiểu tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức phía sau có một đám càn nguyên tranh đến sứt đầu mẻ trán. Thẩm Thiên Thu cũng bước vào, hất hất mái tóc dài, mùi hương khôn trạch càng đậm một tầng.
Đám càn nguyên mê muội rời khỏi chỗ ngồi chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Thu xum xoe nịnh nọt.
Hạ Trọng Hiểu liếc mắt, cũng chẳng nói gì, lặng lẽ rút chocolate ra ăn. Vô tình cắn rơi vụn một ít dính trên cổ áo, vội vàng lục trong túi xách khăn giấy, lóng nga lóng ngóng lau chùi vết bẩn. Sợi dây chuyền rơi ra khỏi cổ áo, Doraemon hướng Hạ Trọng Hiểu tươi cười rạng rỡ.
Trong mắt một mảng ảm đạm thất sắc, ở trên Doraemon dùng lực nắm chặt, đáng tiếc người đó chẳng còn xuất hiện trước mặt nàng nữa. Hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình, nhét lại dây chuyền vào cổ áo, giả vờ bình tĩnh lau chùi cổ áo dính vụn chocolate của mình.
Thẩm Thiên Thu cũng chịu ngồi xuống, quét mắt nhìn qua Hạ Trọng Hiểu, kiêu ngạo hất cằm.
Hạ Trọng Hiểu khóe môi co rút, bệnh thần kinh!
Giáo sư nhanh chóng bước vào lớp học, cảm thấy có gì đó không đúng, lớn tiếng quát: “Thiên Thu, Trọng Hiểu, các ngươi ai phóng xuất tin tức tố?”
Hạ Trọng Hiểu chậm rãi đứng dậy: “Giáo sư, không phải ta, cổ ta vẫn đeo băng.”
Ánh mắt giáo sư quét qua Thẩm Thiên Thu, tức giận quát mắng: “Đây là giảng đường đại học không phải phòng ngủ của ngươi, không học thì lăn ra ngoài, lần sau còn dám không đeo băng đi học thì đừng vào lớp nữa.”
Mặt Thẩm Thiên Thu hết đỏ lại đen, giận dỗi cầm túi xách đứng dậy, một đám càn nguyên cuống quít chạy theo phía sau dỗ dành nàng.
A Linh, đồng học thân thiết cùng phòng kí túc xá với Hạ Trọng Hiểu, ở phía sau nhẹ nhàng kéo tay áo nàng. Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn lại, thấy A Linh đầy mặt xuân quang cười nói.
“Ngươi xem Thiên Thu bị mắng xấu hổ muốn chết, để xem cô ta còn dám giễu võ dương oai hay không.”
Hạ Trọng Hiểu lắc đầu cười: “Được rồi đừng để ý chuyện thị phi nữa.”
“Ngươi không tranh thì Thẩm Thiên Thu sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” A Linh gõ bàn mấy tiếng, nửa đùa nửa thật nhắc nhở nàng: “Trong trường chỉ có các ngươi là khôn trạch, ngươi không để ý đến mặt mũi của mình cũng phải nghĩ đến mặt mũi phòng chúng ta a.”
“Đừng nói lung tung nữa.”
Không để A Linh dây dưa lâu, Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn về phía bảng, chăm chú nghe giáo sư giảng bài. Ở phía sau A Linh lặng lẽ bĩu môi, khôn trạch đúng là khó hầu hạ.
Buổi chiều tan khóa, Hạ Trọng Hiểu theo thói quen đi dạo trong khuôn viên trường, đến gần Bắc Sơn nghe tiếng hát của các sinh viên thanh nhạc. Nhưng hôm nay chỉ có tiếng vĩ cầm da diết truyền từ tầng hai, ngước mắt lên nhìn đúng lúc trông thấy một nữ tính càn nguyên ở trước cửa sổ chơi vĩ cầm.
Có vẻ như người kia muốn chơi đàn cho nàng nghe, hướng nàng nở nụ cười, động tác kéo vĩ thuần thục hẳn là sinh viên khoa nhạc khí. Hạ Trọng Hiểu cũng đứng lại nghe thử, âm điệu trong trẻo tươi mới thật sự không tồi, càng nghe lại càng thấy hay.
Qua khoảng năm phút tiếng đàn mới dừng lại, nữ tính càn nguyên ở trên lầu nói vọng xuống: “Hạ học muội, ta thích ngươi!”
Trên trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, nếu biết trước bạn học càn nguyên này dùng tiếng vĩ cầm để tỏ tình thì nàng đã không đứng lại làm gì.
Vừa xoay người định đi thì phía trên lại nói to: “Hạ học muội, ta biết ngươi tìm bạn gái đều phải có bản lĩnh, ta nhất định không thua kém bạn gái hiện tại của ngươi đâu. Bình thường thấy ngươi thích đến nơi này nghe Bắc Sơn sinh viên ca hát, ta biết ngươi cũng rất thích nghe nhạc, cho nên mới mượn tiếng vĩ cầm mà tỏ tình với ngươi!”
Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn học tỷ trên lầu: “Học tỷ, ta không thích người của Bắc Sơn, tạm biệt.”
Càn nguyên kia suýt chút ngã nhào xuống cửa sổ phòng học, trừng trừng mắt nhìn Hạ học muội càng đi càng xa, không nghĩ nàng sẽ lấy lý do này mà cự tuyệt mình.
Rời khỏi hoa viên gần đại học Bắc Sơn, Hạ Trọng Hiểu vừa chạy vừa trốn trở về kí túc xá của mình. Thật là, chỉ nghe hát thôi cũng không yên, nhất định phải kiếm đủ chuyện náo nhiệt cho nàng làm. Quay về phòng của mình ở lầu sáu, ở trong thang máy mở điện thoại đăng nhập vào diễn đàn trường xem tin tức.
Phần lớn đều xoay quanh nàng và Thẩm Thiên Thu.
Một số cùng nghi vì không được càn nguyên để mắt đến mà thường đăng bài nói xấu các nàng, bình luận bên dưới ủng hộ có phản bác có. Bọn họ đều xem nàng như cái gai trong mắt, còn từng kí tên yêu cầu nhà trường đuổi học nàng và Thẩm Thiên Thu.
Nực cười, nàng đi vào bằng cửa lớn đại học Tế Nam chứ không phải trèo cửa sổ, nghĩ muốn đuổi là đuổi sao?
Bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng đi về phòng của mình, suốt đường đi không thiếu ánh mắt soi mói của cùng nghi sống chung dãy. Hạ Trọng Hiểu tra chìa khóa đẩy cửa vào phòng, cẩn thận tháo giày đặt lên kệ, quét mắt nhìn vào thì thấy bạn cùng phòng đều có