Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Làm Nô


trước sau

Thời hạn nộp bài cũng đến, Hạ Trọng Hiểu mang bài lên đưa cho giáo sư, trong lòng nom nóp lo sợ. Giáo sư chưa nhìn qua nội dung, chỉ lật ra sau xem số thành viên, thấy chỉ có tên hai người thì nhíu mày.

“Hạ đồng học, ngươi và A Linh đồng học sao không tìm thêm thành viên?”

“Bọn ta cho rằng hai người đã đủ rồi, quá nhiều người trong một nhóm chưa hẳn là chuyện tốt.”

Giáo sư cũng không nói gì nữa, đem bài của các nàng kẹp vào phong bì rồi đứng dậy rời khỏi lớp.

Thẩm Thiên Thu vỗ bàn đứng bật dậy, liếc Hạ Trọng Hiểu một cái, buồn bực nện mạnh giày cao gót xuống sàn nhà. Phát hiện người tới không có ý tốt nhưng Hạ Trọng Hiểu cũng không xoay người bỏ chạy, đứng yên chờ xem Thẩm Thiên Thu tính giở trò gì.

“Các ngươi cũng phỏng vấn công chúa điện hạ sao?”

“Phải.”

“Tiện nhân!”

Tay vừa vung lên đã khựng lại, vẫn còn nhớ rõ bản thân vừa bị đình chỉ học không lâu, Thẩm Thiên Thu bất đắc dĩ thu tay lại. Hai mắt trừng trừng tóe ra lửa, hận không thể một chưởng chụp chết nữ nhân đê tiện trước mặt.

“Bạn học Thẩm đừng hở chút là mắng người như vậy.” A Linh đem điện thoại kề sát mặt Thẩm Thiên Thu mà mỉa mai: “Ta đều quay lại hết rồi, ngươi đánh Hiểu Hiểu thêm một cái coi chừng sẽ đứng đầu diễn đàn nha. Khôn trạch Thẩm Thiên Thu hết thời bị đuổi học, quần chúng vây xem nhất định đông đến ngộp chết ngươi.”

“Các ngươi hay lắm! Hạ Trọng Hiểu, ta sẽ không quên chuyện này đâu!”

Thẩm Thiên Thu nổi giận đùng đùng giậm chân ra khỏi lớp, Mễ Nguyên và Dạ Ngữ Lâm cũng vội vã đuổi theo phía sau nàng.

“Hiểu Hiểu mặc kệ nàng.” A Linh kéo tay Hạ Trọng Hiểu, đầy mặt xuân quang nói: “Chúng ta đi ăn mừng đi, bài tập xong rồi cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.”

“Tiếc quá ta có hẹn với bạn gái rồi, lần sau sẽ cùng ngươi đi ăn nhé?”

“Ây da, đừng mà, ngươi đi ăn với ta hôm nay đi. Các ngươi ngày nào cũng tú ân ái, đáng thương ta ăn cơm cũng chỉ có một mình, trong lòng đang ngày ngày rỉ máu đây.”

“Yên tâm trở về sẽ mua bông băng cho ngươi cầm máu, cuộc hẹn này không thể dời được đâu.”

Hạ Trọng Hiểu khuyên thêm hai câu A Linh mới chịu để nàng đi. Xuống dưới sân trường liền gặp đại tỷ Hạ Phượng Vũ đứng chờ sẵn trước cổng trường, thấy nàng đến liền dang tay đón lấy.

“Bảo bối đến đây.”

Ba bước biến hai chạy đến nhào vào lòng đại tỷ, thỏa mãn hít một hơi: “Vũ Vũ, ta muốn đi ăn kem.”

“Trời lạnh rồi không nên ăn kem, ta đưa ngươi đến quán mì mới mở ăn không tồi.”

“Không cho ăn kem cũng phải cho ta trà sữa.”

“Hảo, hảo, ngươi muốn gì cũng được.”

Hạ Trọng Hiểu vui vẻ ôm chặt cánh tay đại tỷ cùng nàng ra ngoài ăn trưa, hai người tình tứ nói chuyện không khác gì một cặp tình nhân thật sự.

Tiệm mì mới mở đặc biệt đông người, cũng may Hạ Phượng Vũ sớm đặt bàn bằng không các nàng phải ngồi chờ hai tiếng nữa mới có ăn. Theo hướng dẫn của nhân viên mà ngồi chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên bệ cửa còn đặt một chậu cúc họa mi trắng trang nhã.

“Trước khi dẫn ngươi đến đây Ly Cơ đã một mình ăn hết menu của quán chọn ra món ngon nhất giới thiệu cho ta.” Hạ Phượng Vũ đưa cho nàng một miếng khăn ướt để lau tay: “Khẩu vị của Ly Cơ càng ngày càng tốt, ta cũng ăn qua thử rồi, món mì xá xíu ở đây thật sự rất ngon. Cũng vì thử món cho ngươi mà nàng tăng lên hai cân, quần áo đều phải mua rộng ra phòng trường hợp tăng cân quá nhanh.”

“Hắc, A Cơ đúng là ngày càng ôn nhu giống ngươi rồi.” Hạ Trọng Hiểu đặc biệt thích không gian yên tĩnh cùng bài trí đơn giản thanh tao của quán mì: “Đã lâu ta chưa ăn mì xá xíu, thử xem có ngon như các ngươi nói hay không.”

Gọi món khoảng năm phút thì thức ăn được mang lên, mùi thơm ngào ngạt, ảnh bên ngoài không khác trong menu là mấy. Hạ Trọng Hiểu cầm đũa lên ăn thử xá xíu trong tô, phấn khích đến cử động lỗ tai, hướng đại tỷ bật ra ngón cái. Hạ Phượng Vũ ôn nhu cười, gắp từ tô của mình vài miếng xá xíu đặt vào tô ấu muội.

Hai người phải ăn ba tô mới đủ no, riêng Hạ Trọng Hiểu vẫn đủ chỗ nhét thêm một ly trà sữa, hạnh phúc hút rột rột trà sữa lẫn trân châu bên trong. Tạm biệt đại tỷ quay về lớp học, vui vẻ nhấn nút đi vào thang máy, hoàn toàn không biết chỗ đại tỷ xảy ra chuyện.

Hạ Phượng Vũ phát hiện có người đứng chắn trước mặt, hai chân mày từ từ nhíu lại thành đường, đặc biệt không vui khi nhìn thấy người này. Chỉ cần nhớ đến ấu muội vì nha đầu xấu xa này mà không màn ăn uống, lửa giận lập tức cuồn cuộn trào dâng.

Uy Tử Cầm hai tay cho vào túi quần, mắt nhìn Hạ Phượng Vũ không ra hảo ý, lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi là bạn gái của nàng sao? Khẩu vị không tồi, là tiếp viên hàng không đấy.”

“Tất nhiên tốt hơn loại càn nguyên như ngươi.”

“Ha, thật sao? Ta cũng muốn xem thử ngươi tốt đến mức nào.”

Hạ Phượng Vũ siết chặt nắm tay, dứt khoát ra đòn đánh thẳng vào mặt Uy Tử Cầm. Chỉ kịp nghe ba một tiếng rất lớn, Uy Tử Cầm dễ dàng chụp lại nắm tay Hạ Phượng Vũ, lưu loát nâng chân thúc mạnh vào bụng nàng.

“Ách!”

Chưa kịp rên đau lại bị Uy Tử Cầm một kích đánh xuống, Hạ Phượng Vũ vô thố lùi về sau, bụng một trận đau nhức đến đứng không vững. Nhưng thối nha đầu kia vẫn không có ý buông tha, lần nữa tấn công, một đòn đá nàng ngã lăn xuống đất, hai cánh tay xuất hiện vết trầy rướm máu.

“Khụ…”

Uy Tử Cầm thẳng lưng quan sát Hạ Phượng Vũ bại trận nằm trên sàn: “Ngươi cũng nghĩ đấu với ta? Không biết tự lượng sức mình.”

Không đợi Hạ Phượng Vũ đứng lên Uy Tử Cầm đã xoay người bỏ đi, phương hướng chính là đại học Tế Nam. Hạ Phượng Vũ quẩn bách chống tay đứng dậy, nhưng thật sự bụng quá đau, vô thố ngồi lại trên đất nén nhịn đau đớn gọi cho Hạ Ly Cơ.

Chết tiệt!



Hạ Trọng Hiểu ôm sách từ thư viện đi ra, vừa vặn nhìn thấy đám đông náo loạn ở trước mặt. Mười phần hết chín là công chúa điện hạ giá đáo, suy nghĩ xem có nên đi đường ngược lại tránh bị chen lấn hay không. Mắt thấy đoàn ‘hộ tống’ càng lúc càng đông dứt khoát chọn con đường khác đi ra ngoài.

“Hạ Trọng Hiểu.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa vặn thấy Uy Tử Cầm từ trong đám đông bước ra trước mặt nàng.

“Ta có chuyện cần nói với ngươi, chỗ cũ.”

Chỗ cũ? Các nàng có chỗ cũ sao?

Sực nhớ đến căn phòng 21 khoa dương cầm, có lẽ Uy Tử Cầm đang muốn bàn điều kiện với nàng. Đã hứa không thể không giữ lời, bất đắc dĩ đợi đám đông tản bớt rồi chui vào phòng vệ sinh hóa trang, đem mặt mũi quấn kín như ninja mới dám đến đại học Bắc Sơn.

Trong lúc đứng đợi ở thang máy vừa vặn nghe hai nữ sinh Bắc Sơn nói chuyện.

“Ngươi có biết tin gì chưa? Hạ Trọng Hiểu đang có ý định để công chúa làm lốp dự phòng thứ tư của mình đấy, còn bày kế hại Thẩm Thiên Thu bị đình chỉ học bảy ngày.”

“Thật sao? Hạ Trọng Hiểu này bản lĩnh không tồi đâu, còn dám câu dẫn cả công chúa điện hạ. Để ta thấy cô ta ở đâu nhất định sẽ đánh cho cô ta mềm thành tương, khôn trạch thì hay lắm sao, đều là một đám người cặn bã.”

“Cặn bã vẫn là cặn bã, chỉ lo công chúa trúng phải quỷ kế của Hạ Trọng Hiểu mà làm lốp dự phòng. Ngươi không biết ban nãy công chúa còn đứng ra hẹn gặp mặt riêng với Hạ Trọng Hiểu, nói không chừng là muốn hẹn hò với cô ta, nghĩ đến thôi cũng khiến ta tức sôi máu lên rồi.”

“Gì chứ? Cô ta dám bước chân vào Bắc Sơn ta liền đánh chết cô ta! Cửa Bắc Sơn không tiếp tiện nhân, ta nhất định phải gọi thêm chị em đứng canh ngoài cửa không cho cô ta đặt nửa ngón chân vào sảnh.”

“Ta đi với ngươi, gọi hết chị em tốt chặn cửa!”

Hạ Trọng Hiểu ở phía sau âm thầm lau mồ hôi, cũng may nàng đã vào đến thang máy rồi, nếu bây giờ mới đến cổng không biết bị đám cùng nghi này chặt ra bao nhiêu khúc.

Nghe đinh một tiếng, đợi hai cùng nghi phía trên đi ra trước rồi mới giả vờ đi lòng vòng trong khoa thanh nhạc. Đợi xung quanh bớt người qua lại mới tăng nhanh bước chân chạy đến khoa dương cầm, lén la lén lút không khác gì ăn trộm. Cửa phòng 21 hôm nay vẫn khóa kín, Hạ Trọng Hiểu đưa mắt nhìn vào trong tìm kiếm thân ảnh của

Uy Tử Cầm.

Cửa xoạch một tiếng bị đẩy ra, hoảng hồn lùi lại mấy bước, trừng mắt nhìn Uy Tử Cầm đang đứng trước cửa.

“Ngươi đứng ngoài này làm gì?”

Hạ Trọng Hiểu khẩn trương lách người vào trong phòng rồi chui ra sau cây dương cầm: “Lần sau có hẹn gặp thì tìm chỗ ít người một chút, ngươi có biết vào Bắc Sơn khó khăn thế nào không?”

Uy Tử Cầm không quan tâm lời than vãn của Hạ Trọng Hiểu, tiện tay đóng cửa lại, xoay người ngồi xuống ghế. An tĩnh đặt hai tay lên phím đàn, chần chờ vài giây quyết định đàn bản [Song from a secret garden]. Ngón tay nhẹ nhàng lả lướt, giai điệu chậm rãi có phần thê lương, mọi thứ xung quanh dần chìm vào tĩnh lặng.

Bản thân Hạ Trọng Hiểu đang ngồi xổm bên đàn dương cầm, nghe thấy tiếng đàn thì hồ đồ ngẩng đầu lên nhìn. Vừa vặn bắt gặp sườn mặt trắng trẻo, mớ tóc kim sắc từng sợi rơi xuống bả vai gầy phát quang nhàn nhạt dưới ánh nắng lấp lánh soi rọi trên khung cửa kính. Hàng mi thật dài rũ xuống, che khuất tia kim sắc mê hoặc trong đáy mắt, toát thêm vẻ cô độc đến thê lương. Bất trí bất giác từ trên sàn nhà đứng dậy, quan sát động tác tay của Uy Tử Cầm nhảy múa trên phím đàn, quá khứ tươi đẹp dần dần tái hiện trước mắt.

Gió thổi miên man cuốn theo chiếc lá thu héo vàng, giai điệu bên tai nhỏ dần rồi tan biến giữa không gian. Hạ Trọng Hiểu mở bừng mắt, trái tim trong ngực thình thịch đập vang, sợi tóc mềm mại lướt qua gò má bánh bao trắng mịn.

Phát hiện bản thân thất thố, bối rối bước lùi ra sau một chút: “Ngươi gọi ta đến đây là có chuyện gì?”

Uy Tử Cầm tầm mắt vẫn dán chặt vào phím đàn: “Ngươi sẽ là nữ hầu của hoàng gia trong một tháng tới.”

Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Hạ Trọng Hiểu suýt chút nhào đến bẻ cổ Uy Tử Cầm: “Cái gì mà nữ hầu? Ta không có kí hợp đồng làm người hầu của hoàng gia, ta không làm!”

“Ngươi đáp ứng điều kiện của ta không lẽ định nuốt lời?”

“N-Nhưng…”

Càng nghĩ càng hoảng hốt, ban đầu nàng đáp ứng vì nghĩ Uy Tử Cầm đơn giản chỉ muốn nàng mỗi ngày đều mang bánh quy hối lộ. Nhưng không nghĩ đối phương lại ra loại điều kiện này, cũng không thể nói mà không giữ lời, Hạ Trọng Hiểu đầu đặc như hồ dán vô pháp suy nghĩ thêm được gì.

“Ngươi không còn điều kiện khác sao?”

Uy Tử Cầm dời mắt ra khỏi dương cầm, quét mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu đang xoắn xuýt tay áo đứng bên cạnh: “Không có.”

“Ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ thêm, ta sẽ không làm người hầu hoàng gia, đây là việc không thể xảy ra.”

“Vậy thì phiền ngươi đến chỗ giáo sư gì đó rút bài phỏng vấn về, ta cho ngươi hai tiếng.”

“Ngươi nói chuyện có đạo lý một chút được không?” Hạ Trọng Hiểu giận đến không thể hô hấp bình thường, hung hăng trợn trắng hai mắt: “Bài tập cũng đã nộp làm sao có thể rút về? Ta không rút, ngươi đổi điều kiện cho ta!”

Uy Tử Cầm không giận trái lại còn bình tĩnh đứng lên đẩy cửa: “Ngươi không đi thì ta đích thân đi, xem thử có thể rút hay không.”

“Đừng mà!”

Hạ Trọng Hiểu bước nhanh qua dựa lưng vào cửa không cho Uy Tử Cầm đi ra ngoài, khẩn trương đến mặt bánh bao biến trắng: “Chúng ta hảo hảo thương lượng, ngươi đừng rút bài tập của ta về.”

“Ta không có gì để thương lượng với ngươi.”

“Khoan đã, ngươi cũng phải để ta suy nghĩ cái đã.”

Trên mặt Uy Tử Cầm viết rõ ba chữ ‘mất kiên nhẫn’, chân mày từ từ nhíu chặt muốn dính cả vào nhau. Hạ Trọng Hiểu siết chặt gấu váy đến trắng bệch, nhìn Uy Tử Cầm lại không có vẻ muốn thoái nhượng, xem ra lần này nàng không thoát được rồi.

“Một tháng thì một tháng, nhưng ngươi đợi ta một chút.”

Lôi giấy bút kê lên mặt kính hí hoáy viết giấy bảo chứng, những gì nói ngoài miệng đều không đáng tin. Dù sao nàng cũng là khôn trạch, không biết bảo vệ mình thì chẳng ai thay nàng bảo vệ cả.

Đem giấy bảo chứng nhét vào tay Uy Tử Cầm: “Ngươi xem rồi kí tên vào. Yên tâm, ta cũng chỉ yêu cầu ngươi không được chạm vào cơ thể ta, không được bắt ta làm việc xấu, những chuyện khác đều nghe theo ngươi.”

Uy Tử Cầm nhìn lướt qua giấy bảo chứng, cũng cầm bút ký vào rồi giao lại cho Hạ Trọng Hiểu. Có giấy bảo chứng trong tay Hạ Trọng Hiểu phần nào yên tâm, hài lòng nhét vào trong túi áo khoác.

“Ta khát, mua nước cho ta.”

“Hả?” Hạ Trọng Hiểu chỉ vào mặt mình, bất khả tư nghị hỏi lại: “Ta đi mua nước?”

“Không lẽ ta đi?”

Âm thầm hít một hơi thật sâu, Hạ Trọng Hiểu lẩm bẩm mắng chửi trong lòng, xoay người xuống canteen mua nước.

Uy Tử Cầm ngươi lợi hại!

Vòng đến canteen ở Bắc Sơn mua nước, không biết Uy Tử Cầm thường uống loại nào đành mua đại một chai nước suối mang lên phòng 21. Hạ Trọng Hiểu đặt mạnh chai nước trước mặt nàng, giận đến đầu muốn bốc khói, trước nay chưa có ai dám sai vặt nàng như vậy.

Uy Tử Cầm không buồn liếc mắt nhìn đến chai nước suối: “Ta muốn uống coca.”

“Ngươi không có chân sao?”

“Nữ hầu hoàng gia sẽ như ngươi sao?”

“Nữ hầu cũng là con người mà, ta chạy xuống canteen rất mệt đó!”

“Mặc kệ ngươi.” Uy Tử Cầm ung dung tiếp tục đánh đàn: “Ngươi không mua vậy thì ta đành tìm giáo sư của ngươi nói chuyện.”

“Uy Tử Cầm!”

Lửa giận sắp bốc cháy vẫn phải nén nhịn xuống, Hạ Trọng Hiểu trừng muốn rớt hai tròng mắt, giận đùng đùng giậm chân rời phòng đi mua coca. Quay lên thì Uy Tử Cầm đang thu dọn rời khỏi phòng học, có lẽ là đã tan khóa nên muốn về kí túc xá.

“Coca của ngươi.”

Uy Tử Cầm liếc mắt nhìn lần nữa: “Không muốn uống.”

Hạ Trọng Hiểu siết chặt lon coca trong tay đến trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

“Ta không muốn uống.”

Dứt câu liền ném túi xách cho nàng: “Mang về cho ta.”

Hoảng thủ hoảng cước chụp được túi xách, Hạ Trọng Hiểu mắt mở to như nắp chai, bây giờ còn muốn nàng xách đồ sao?

“Ta là khôn trạch!”

“Ân, ta biết.”

Kiềm nén xúc động muốn bẻ gãy cổ bạch kim mao công chúa, lại hít một hơi đến đau lồng ngực, nhấc chân đuổi theo sau lưng Uy Tử Cầm. Vừa đi vừa đem mặt quấn thành ninja, còn sợ không đủ kín đáo mà quấn thêm cả khăn choàng cổ lên mặt.

Sinh viên Bắc Sơn qua lại không ngừng, vừa nhìn thấy công chúa điện hạ thì một đám cùng nghi ở đâu xuất hiện chạy đến bao vây không một khe hở. Hạ Trọng Hiểu bị đẩy lùi về sau, ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Uy Tử Cầm. Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy kéo lùi về sau thoát ly khỏi vòng vây tấn công của cùng nghi Bắc Sơn, Hạ Trọng Hiểu theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Lạc Uyển.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện