Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy kéo lùi về sau thoát ly khỏi vòng vây tấn công của cùng nghi Bắc Sơn, Hạ Trọng Hiểu theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Lạc Uyển.
“Ngươi ở đây làm gì?”
“Nói ngươi cũng không hiểu đâu.” Dùng sức rút khỏi bàn tay Lạc Uyển, Hạ Trọng Hiểu thủy chung cúi thấp đầu: “Đừng đến gần ta, ngươi sẽ lại bị ta liên lụy.”
Lạc Uyển trong lòng vạn phần khổ sở, nhìn đến đỏ hoen đôi mắt, không nói gì mà bước lùi về sau cùng đội cận vệ hoàng gia. Tuy Hạ Trọng Hiểu là vì nàng nên mới cố tình rút tay nhưng vẫn tránh không khỏi thương tâm.
Hạ Trọng Hiểu nhìn quanh một lượt, xác định vị trí của Uy Tử Cầm nhưng không cách nào đến gần được, khẩn trương đến đổ một đầu mồ hôi. Mặc kệ, là do Uy Tử Cầm thoát không được chứ không phải nàng không chịu tìm, quyết định đứng một bên xem náo nhiệt.
Đúng lúc này lại truyền đến tiếng nói của công chúa điện hạ: “Hạ Trọng Hiểu, ngươi giải quyết cho ta.”
Công sức hóa trang của Hạ Trọng Hiểu phút chốc thành muối bỏ biển, suy sụp đưa tay che mặt lại, Uy Tử Cầm hỗn đản!
“Giải quyết cái P! Ngươi là càn nguyên lại bắt một khôn trạch giúp ngươi giải quyết không thấy xấu hổ sao?”
Đội cận vệ yên tĩnh hít một ngụm lãnh khí, cô nương này ăn trúng bom hay sao mà nổ kịch liệt như vậy, không sợ bị bắn thành tương à?
Uy Tử Cầm nhếch khóe môi, chỉ vào Hạ Trọng Hiểu mà nói: “Là ngươi kêu ta tự mình giải quyết đấy nhé.”
Nói xong liền rút súng ra, dứt khoát hướng về phía cùng nghi đang bao vây. Cùng nghi mê gái vây quanh hét toáng lên, hoảng sợ lùi về sau, không ngừng giẫm đạp lẫn nhau tìm đường bỏ trốn.
Hạ Trọng Hiểu nhảy dựng lên, vội chen vào giữa đám đông thu hồi súng trên tay của Uy Tử Cầm: “Ngươi thần kinh có vấn đề à, đây là trường học mà ngươi cũng dám lấy súng ra đe dọa đồng học?”
“Là chính miệng ngươi nói muốn ta tự giải quyết, ta chỉ biết một phương thức giải quyết này thôi.”
Lặng lẽ nén tiếng thở dài, Hạ Trọng Hiểu hai tay giao súng lại cho thống lĩnh, rồi quay sang nói với các cùng nghi vây quanh: “Làm phiền nhường đường.”
Cùng nghi ở Bắc Sơn đều đã bị dọa chết khiếp, cho dù Hạ Trọng Hiểu không nói bọn họ cũng tự giác nhường đường. An toàn rời khỏi Bắc Sơn, vô tình phát hiện số ánh mắt oán hận càng lúc càng tăng nhanh, xem ra ngày tháng tới đây không dễ dàng sống rồi.
Rời khỏi cổng Bắc Sơn, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát đưa lại túi xách cho Uy Tử Cầm: “Xong việc rồi ta trở về lớp đây.”
“Ai nói xong việc?”
Uy Tử Cầm ngoắc tay, thống lĩnh khom lưng từ phía dưới đi lên mấy bước: “Công chúa có gì căn dặn.”
“Về biệt thự.”
“Tuân mệnh.”
Thống lĩnh rút chìa khóa xe trong túi quần, nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe.
Hạ Trọng Hiểu đầu to như cái đấu, cảnh giác lui về mấy bước: “Ta không nhất thiết phải đi theo đi?”
“Ngươi nói xem, người hầu hoàng gia mới?”
Trong lòng thầm than không ổn, biết vậy từ đầu nàng đã thêm yêu cầu không rời khỏi trường đại học rồi. Bây giờ thì hay rồi, về biệt thự không biết nàng còn phải làm công việc nặng nhọc gì nữa.
Chiếc xe hơi đắt tiền đỗ ngay ngắn trước mặt các nàng, thống lĩnh từ ghế lái đi xuống mở cửa, hướng công chúa điện hạ làm động tác mời. Uy Tử Cầm tiêu sái nhấc chân bước vào trong xe, khuỷu tay gác lên cửa sổ, mắt nhìn cùng phía với cửa sổ.
Hạ Trọng Hiểu nhân lúc này rón ra rón rén rời khỏi tầm mắt công chúa, đáng tiếc chưa đi được ba bước trong xe đã truyền ra tiếng nói: “Hạ Trọng Hiểu.”
Khóc không ra nước mắt, oán hận liếc Uy Tử Cầm một cái, bất đắc dĩ bước vào xe ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh. Một cận vệ nữa sẽ ngồi vào vị trí phó lái, trùng hợp người đó chính là Lạc Uyển, thông qua kính chiếu hậu vô tình bắt gặp ánh mắt lo lắng của ban trưởng. Hạ Trọng Hiểu giả vờ cúi đầu vén tóc, cố gắng không thể hiện tình cảm gì quá mức, tránh Lạc Uyển lại bị Uy Tử Cầm đánh bị thương
Thống lĩnh lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng trong xe: “Công chúa sao đột nhiên muốn quay về biệt thự vậy? Kí túc xá ở trường không thoải mái sao?”
“Kí túc xá quá nhỏ.”
“À, thế có cần ta gọi đến yêu cầu hiệu trưởng đổi kí túc xá cho ngài?”
“Không cần.” Uy Tử Cầm ưu nhã bắt chéo chân, ngả người dựa lưng vào ghế: “Thời gian tới ta sẽ về biệt thự bảo người hầu thường xuyên dọn dẹp phòng.”
“Tuân mệnh.”
Hạ Trọng Hiểu vừa nghe đến thường xuyên về biệt thự liền cảm thấy lạnh sống lưng, không phải chứ, lẽ nào định gϊếŧ nàng rồi giấu xác bên trong biệt thự để không ai phát hiện?
Khủng hoảng nhích ra xa Uy Tử Cầm, hai tay vịn vào cửa xe, chỉ cần đối phương manh động nàng lập tức nhảy ra ngoài.
“Ngươi đang làm cái gì?”
“T-Ta chỉ là…” Hạ Trọng Hiểu quẩn bách dựa sát vào cửa xe, lấy hết chất xám đưa ra một lý do bản thân cho là hợp lý nhất: “Ta đang ngắm cảnh nha, ha ha.”
Uy Tử Cầm nhàn nhã quay mặt về phía nàng, khóe môi hơi nhếch lên: “Ngươi ngắm cảnh lại nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Lúc này Hạ Trọng Hiểu rất muốn vả vào mặt mình hai trăm cái, ngắm ngắm cái P!
“Ta ngắm cảnh ở cửa sổ phía sau ngươi.”
“Sao không ngắm cửa sổ chỗ ngươi?”
Hạ Trọng Hiểu thấy chết không sờn, ngẩng cao đầu đáp: “Ta thích ngắm ở đâu thì ngắm, liên quan gì đến ngươi?”
Thống lĩnh lập tức lớn tiếng quát: “Câm miệng, ngươi là ai mà dám lớn tiếng với công chúa điện hạ?”
Đại khái là lần đầu bị người khác mắng thẳng vào mặt, ngữ khí so với Thẩm Thiên Thu còn mạnh mẽ hơn khiến Hạ Trọng Hiểu nhịn không được rùng mình khiếp sợ. Lão đầu này không còn trẻ nữa lại đi quát tháo một tiểu cô nương không thấy xấu hổ sao?
Bất quá người kia là thống lĩnh cận vệ, Hạ Trọng Hiểu không tiện tranh chấp, bĩu môi oán hận cúi đầu nhìn mũi giày.
Thổ Áo đều là người xấu!
Uy Tử Cầm ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thống lĩnh cũng đang thông qua kính chiếu hậu giáo huấn Hạ Trọng Hiểu. Bắt gặp ánh mắt chết chóc của công chúa điện hạ, thống lĩnh hoảng hồn thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn lái xe đến biệt thự mà không nói gì thêm.
Ô tô an toàn dừng trước cổng biệt thự, thống lĩnh bước xuống xe mở cửa cho công chúa, hướng vào trong làm động tác mời. Uy Tử Cầm chỉnh sửa áo khoác trên người rồi bước xuống, Hạ Trọng Hiểu đẩy cửa bên kia đi ra, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh.
Đúng là căn biệt thự hoàng gia mà nàng từng đến vào bốn năm trước.
Người hầu nhanh chóng chạy ra đón tiếp công chúa: “Công chúa điện hạ, buổi trưa tốt lành!”
Uy Tử Cầm sải chân bước đi giữa hai hàng hầu nữ, cánh tay giơ cao ngoắc nhẹ ngón trỏ. Không cần hỏi cũng biết nữ nhân xấu xa này muốn ám chỉ cái gì, Hạ Trọng Hiểu nghiến răng nghiến lợi nhấc chân đuổi theo phía sau.
Quản gia từ trong biệt thự bước ra quỳ một chân, tay phải đặt lên ngực trái, cung cung kính kính mở miệng: “Công chúa điện hạ buổi trưa tốt lành, không biết ngài vì chuyện gì mà vội vã trở về biệt thự?”
“Cô gái này sẽ là người hầu hoàng gia, ngươi an bài cho nàng đi.”
Hạ Trọng Hiểu lúng túng hướng quản gia gật đầu: “Nhĩ hảo, ta là Hạ Trọng Hiểu.”
“Ta là người của gia tộc Mercado, tên Cáp Á Lợi là Uông Vịnh, ngươi có thể gọi ta là Uông quản gia.”
“Ách, vâng.”
Uông quản gia hiền hòa nở nụ cười, hướng Hạ Trọng Hiểu làm động tác mời: “Ta đưa ngươi đến phòng thay đổi quần áo phù hợp.”
Hạ Trọng Hiểu quẫn bách liếc nhìn Uy Tử Cầm, nhưng đối phương sớm đã di chuyển vào biệt thự, nàng đành ngoan ngoãn nhấc chân đi theo quản gia rẽ qua hậu viện. Con đường đi lót sỏi đá bóng loáng, hai bên trồng đầy cúc họa mi đủ màu sắc, trên tường điêu khắc biểu tượng đặc trưng của Thổ Áo. Chuỗi họa tiết dây mây ngoằn ngèo quấn quít chằn chịt trên bờ tường, chủ đạo vẫn là hình ảnh hoa lan – quốc hoa của Thổ Áo.
Một rẽ hai thẳng đến trước một cánh cổng sơn son cao hơn ba mét, phía trước luôn có người canh gác. Nhìn thấy quản gia, lính canh tự động bước lên mở khóa, dùng hết sức lực đẩy hai cánh cửa rộng lớn nặng trịch.
Quản gia dừng lại một chút, chỉ tay vào con đường mòn mà nói: “Người hầu hoàng gia phần lớn đều xuất thân hào môn khuê nữ, những người được đưa đi theo cùng với công chúa điện hạ lại còn cao quý hơn. Bọn họ đến từ những gia tộc danh tiếng ở Thổ Áo, lễ nghi hoàng cung