Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Luyến Tiếc


trước sau

Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy kéo lùi về sau thoát ly khỏi vòng vây tấn công của cùng nghi Bắc Sơn, Hạ Trọng Hiểu theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Lạc Uyển.

“Ngươi ở đây làm gì?”

“Nói ngươi cũng không hiểu đâu.” Dùng sức rút khỏi bàn tay Lạc Uyển, Hạ Trọng Hiểu thủy chung cúi thấp đầu: “Đừng đến gần ta, ngươi sẽ lại bị ta liên lụy.”

Lạc Uyển trong lòng vạn phần khổ sở, nhìn đến đỏ hoen đôi mắt, không nói gì mà bước lùi về sau cùng đội cận vệ hoàng gia. Tuy Hạ Trọng Hiểu là vì nàng nên mới cố tình rút tay nhưng vẫn tránh không khỏi thương tâm.

Hạ Trọng Hiểu nhìn quanh một lượt, xác định vị trí của Uy Tử Cầm nhưng không cách nào đến gần được, khẩn trương đến đổ một đầu mồ hôi. Mặc kệ, là do Uy Tử Cầm thoát không được chứ không phải nàng không chịu tìm, quyết định đứng một bên xem náo nhiệt.

Đúng lúc này lại truyền đến tiếng nói của công chúa điện hạ: “Hạ Trọng Hiểu, ngươi giải quyết cho ta.”

Công sức hóa trang của Hạ Trọng Hiểu phút chốc thành muối bỏ biển, suy sụp đưa tay che mặt lại, Uy Tử Cầm hỗn đản!

“Giải quyết cái P! Ngươi là càn nguyên lại bắt một khôn trạch giúp ngươi giải quyết không thấy xấu hổ sao?”

Đội cận vệ yên tĩnh hít một ngụm lãnh khí, cô nương này ăn trúng bom hay sao mà nổ kịch liệt như vậy, không sợ bị bắn thành tương à?

Uy Tử Cầm nhếch khóe môi, chỉ vào Hạ Trọng Hiểu mà nói: “Là ngươi kêu ta tự mình giải quyết đấy nhé.”

Nói xong liền rút súng ra, dứt khoát hướng về phía cùng nghi đang bao vây. Cùng nghi mê gái vây quanh hét toáng lên, hoảng sợ lùi về sau, không ngừng giẫm đạp lẫn nhau tìm đường bỏ trốn.

Hạ Trọng Hiểu nhảy dựng lên, vội chen vào giữa đám đông thu hồi súng trên tay của Uy Tử Cầm: “Ngươi thần kinh có vấn đề à, đây là trường học mà ngươi cũng dám lấy súng ra đe dọa đồng học?”

“Là chính miệng ngươi nói muốn ta tự giải quyết, ta chỉ biết một phương thức giải quyết này thôi.”

Lặng lẽ nén tiếng thở dài, Hạ Trọng Hiểu hai tay giao súng lại cho thống lĩnh, rồi quay sang nói với các cùng nghi vây quanh: “Làm phiền nhường đường.”

Cùng nghi ở Bắc Sơn đều đã bị dọa chết khiếp, cho dù Hạ Trọng Hiểu không nói bọn họ cũng tự giác nhường đường. An toàn rời khỏi Bắc Sơn, vô tình phát hiện số ánh mắt oán hận càng lúc càng tăng nhanh, xem ra ngày tháng tới đây không dễ dàng sống rồi.

Rời khỏi cổng Bắc Sơn, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát đưa lại túi xách cho Uy Tử Cầm: “Xong việc rồi ta trở về lớp đây.”

“Ai nói xong việc?”

Uy Tử Cầm ngoắc tay, thống lĩnh khom lưng từ phía dưới đi lên mấy bước: “Công chúa có gì căn dặn.”

“Về biệt thự.”

“Tuân mệnh.”

Thống lĩnh rút chìa khóa xe trong túi quần, nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe.

Hạ Trọng Hiểu đầu to như cái đấu, cảnh giác lui về mấy bước: “Ta không nhất thiết phải đi theo đi?”

“Ngươi nói xem, người hầu hoàng gia mới?”

Trong lòng thầm than không ổn, biết vậy từ đầu nàng đã thêm yêu cầu không rời khỏi trường đại học rồi. Bây giờ thì hay rồi, về biệt thự không biết nàng còn phải làm công việc nặng nhọc gì nữa.

Chiếc xe hơi đắt tiền đỗ ngay ngắn trước mặt các nàng, thống lĩnh từ ghế lái đi xuống mở cửa, hướng công chúa điện hạ làm động tác mời. Uy Tử Cầm tiêu sái nhấc chân bước vào trong xe, khuỷu tay gác lên cửa sổ, mắt nhìn cùng phía với cửa sổ.

Hạ Trọng Hiểu nhân lúc này rón ra rón rén rời khỏi tầm mắt công chúa, đáng tiếc chưa đi được ba bước trong xe đã truyền ra tiếng nói: “Hạ Trọng Hiểu.”

Khóc không ra nước mắt, oán hận liếc Uy Tử Cầm một cái, bất đắc dĩ bước vào xe ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh. Một cận vệ nữa sẽ ngồi vào vị trí phó lái, trùng hợp người đó chính là Lạc Uyển, thông qua kính chiếu hậu vô tình bắt gặp ánh mắt lo lắng của ban trưởng. Hạ Trọng Hiểu giả vờ cúi đầu vén tóc, cố gắng không thể hiện tình cảm gì quá mức, tránh Lạc Uyển lại bị Uy Tử Cầm đánh bị thương

Thống lĩnh lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng trong xe: “Công chúa sao đột nhiên muốn quay về biệt thự vậy? Kí túc xá ở trường không thoải mái sao?”

“Kí túc xá quá nhỏ.”

“À, thế có cần ta gọi đến yêu cầu hiệu trưởng đổi kí túc xá cho ngài?”

“Không cần.” Uy Tử Cầm ưu nhã bắt chéo chân, ngả người dựa lưng vào ghế: “Thời gian tới ta sẽ về biệt thự bảo người hầu thường xuyên dọn dẹp phòng.”

“Tuân mệnh.”

Hạ Trọng Hiểu vừa nghe đến thường xuyên về biệt thự liền cảm thấy lạnh sống lưng, không phải chứ, lẽ nào định gϊếŧ nàng rồi giấu xác bên trong biệt thự để không ai phát hiện?

Khủng hoảng nhích ra xa Uy Tử Cầm, hai tay vịn vào cửa xe, chỉ cần đối phương manh động nàng lập tức nhảy ra ngoài.

“Ngươi đang làm cái gì?”

“T-Ta chỉ là…” Hạ Trọng Hiểu quẩn bách dựa sát vào cửa xe, lấy hết chất xám đưa ra một lý do bản thân cho là hợp lý nhất: “Ta đang ngắm cảnh nha, ha ha.”

Uy Tử Cầm nhàn nhã quay mặt về phía nàng, khóe môi hơi nhếch lên: “Ngươi ngắm cảnh lại nhìn chằm chằm ta làm gì?”

Lúc này Hạ Trọng Hiểu rất muốn vả vào mặt mình hai trăm cái, ngắm ngắm cái P!

“Ta ngắm cảnh ở cửa sổ phía sau ngươi.”

“Sao không ngắm cửa sổ chỗ ngươi?”

Hạ Trọng Hiểu thấy chết không sờn, ngẩng cao đầu đáp: “Ta thích ngắm ở đâu thì ngắm, liên quan gì đến ngươi?”

Thống lĩnh lập tức lớn tiếng quát: “Câm miệng, ngươi là ai mà dám lớn tiếng với công chúa điện hạ?”

Đại khái là lần đầu bị người khác mắng thẳng vào mặt, ngữ khí so với Thẩm Thiên Thu còn mạnh mẽ hơn khiến Hạ Trọng Hiểu nhịn không được rùng mình khiếp sợ. Lão đầu này không còn trẻ nữa lại đi quát tháo một tiểu cô nương không thấy xấu hổ sao?

Bất quá người kia là thống lĩnh cận vệ, Hạ Trọng Hiểu không tiện tranh chấp, bĩu môi oán hận cúi đầu nhìn mũi giày.

Thổ Áo đều là người xấu!

Uy Tử Cầm ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thống lĩnh cũng đang thông qua kính chiếu hậu giáo huấn Hạ Trọng Hiểu. Bắt gặp ánh mắt chết chóc của công chúa điện hạ, thống lĩnh hoảng hồn thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn lái xe đến biệt thự mà không nói gì thêm.

Ô tô an toàn dừng trước cổng biệt thự, thống lĩnh bước xuống xe mở cửa cho công chúa, hướng vào trong làm động tác mời. Uy Tử Cầm chỉnh sửa áo khoác trên người rồi bước xuống, Hạ Trọng Hiểu đẩy cửa bên kia đi ra, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh.

Đúng là căn biệt thự hoàng gia mà nàng từng đến vào bốn năm trước.

Người hầu nhanh chóng chạy ra đón tiếp công chúa: “Công chúa điện hạ, buổi trưa tốt lành!”

Uy Tử Cầm sải chân bước đi giữa hai hàng hầu nữ, cánh tay giơ cao ngoắc nhẹ ngón trỏ. Không cần hỏi cũng biết nữ nhân xấu xa này muốn ám chỉ cái gì, Hạ Trọng Hiểu nghiến răng nghiến lợi nhấc chân đuổi theo phía sau.

Quản gia từ trong biệt thự bước ra quỳ một chân, tay phải đặt lên ngực trái, cung cung kính kính mở miệng: “Công chúa điện hạ buổi trưa tốt lành, không biết ngài vì chuyện gì mà vội vã trở về biệt thự?”

“Cô gái này sẽ là người hầu hoàng gia, ngươi an bài cho nàng đi.”

Hạ Trọng Hiểu lúng túng hướng quản gia gật đầu: “Nhĩ hảo, ta là Hạ Trọng Hiểu.”

“Ta là người của gia tộc Mercado, tên Cáp Á Lợi là Uông Vịnh, ngươi có thể gọi ta là Uông quản gia.”

“Ách, vâng.”

Uông quản gia hiền hòa nở nụ cười, hướng Hạ Trọng Hiểu làm động tác mời: “Ta đưa ngươi đến phòng thay đổi quần áo phù hợp.”

Hạ Trọng Hiểu quẫn bách liếc nhìn Uy Tử Cầm, nhưng đối phương sớm đã di chuyển vào biệt thự, nàng đành ngoan ngoãn nhấc chân đi theo quản gia rẽ qua hậu viện. Con đường đi lót sỏi đá bóng loáng, hai bên trồng đầy cúc họa mi đủ màu sắc, trên tường điêu khắc biểu tượng đặc trưng của Thổ Áo. Chuỗi họa tiết dây mây ngoằn ngèo quấn quít chằn chịt trên bờ tường, chủ đạo vẫn là hình ảnh hoa lan – quốc hoa của Thổ Áo.

Một rẽ hai thẳng đến trước một cánh cổng sơn son cao hơn ba mét, phía trước luôn có người canh gác. Nhìn thấy quản gia, lính canh tự động bước lên mở khóa, dùng hết sức lực đẩy hai cánh cửa rộng lớn nặng trịch.

Quản gia dừng lại một chút, chỉ tay vào con đường mòn mà nói: “Người hầu hoàng gia phần lớn đều xuất thân hào môn khuê nữ, những người được đưa đi theo cùng với công chúa điện hạ lại còn cao quý hơn. Bọn họ đến từ những gia tộc danh tiếng ở Thổ Áo, lễ nghi hoàng cung

đều thuộc nằm lòng, rất có thể một trong số bọn họ sẽ là công nương tương lai. Ngươi vừa mới đến nên hiểu chuyện một chút đừng cùng bọn họ tranh chấp. Dù cho ngươi được công chúa ưu ái nhưng chỉ là khôn trạch Cáp Á Lợi, không thể phong công nương, mong ngươi có thể bảo vệ tốt bản thân.”

“Uông quản gia có vẻ hiểu lầm rồi, ta với công chúa thật sự không có gì, chỉ là ta đáp ứng nàng một điều kiện phải đến đây làm người hầu một tháng.”

“Ta không biết ngươi vì cái gì mà đến đây, nhưng Hạ tiểu thư, mong ngươi bảo trọng.” Uông quản gia bước vào trong cổng, một đường đi thẳng về phía trước: “Ta nhớ ngươi là đồng học năm đó công chúa lần đầu dẫn đến biệt thự hoàng gia, nhưng quốc vương đã hạ lệnh hoàng tộc không thể dung chứa dòng máu hỗn tạp ngoại lai. Hạ tiểu thư ngươi sống tốt cũng được không tốt cũng được nhưng đừng dựa dẫm vào công chúa, nàng không có khả năng cưới ngươi về Thổ Áo đâu.”

Bước chân đều đặn theo sau lưng Uông quản gia, Hạ Trọng Hiểu không rõ tư vị, yên tĩnh lắng nghe quản gia liên tục huyên thuyên. Nào phải nàng không biết bản thân không thể cùng Uy Tử Cầm ở một chỗ, bốn năm trước nàng tự mình buông tay, thống khổ chua xót đều yên lặng chịu đựng. Người khác nói gì nàng không quan tâm, từ lâu nàng đã buông tha ý nghĩ cùng Uy Tử Cầm quay về như trước đây, yêu đương chung quy chỉ là trò đùa của tuổi trẻ.

Nàng còn đa đa và tỷ tỷ, không thể bỏ bọn họ ở lại Cáp Á Lợi.

Uông quản gia dừng lại trước một căn phòng khác, dùng sức đẩy cửa tiến vào. Bên trong có một số nữ hầu bận rộn xếp lại quần áo vừa khô, trông thấy quản gia liền khom người cúi chào.

“Đây là nữ hầu mới đến, các ngươi cố gắng giúp đỡ nàng.”

Nữ hầu dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Trọng Hiểu, hướng Uông quản gia chất vấn: “Là khôn trạch sao? Còn là người Cáp Á Lợi.”

Uông quản gia không trả lời, chỉ vào Hạ Trọng Hiểu nói: “Chọn cho nàng bộ quần áo vừa vặn.”

Quần áo nữ hầu đều được phân loại bằng màu sắc, đen dành cho hầu nữ cấp thấp, rồi đến lam, bạch và cuối cùng là hồng. Hai nữ hầu bên trong phòng quần áo mặc màu lam, so với nữ hầu mới vào cũng chỉ cao hơn một bậc, xuất thân dòng dõi không tính quá danh giá.

Lấy bộ quần áo màu đen ném thẳng trước mặt Hạ Trọng Hiểu, ý bảo nàng tự lấy mà thay. Quản gia đã dặn không nên tranh chấp nên nàng cũng chẳng buồn nói thêm vài chữ, cầm lấy quần áo bị vứt dưới đất phủi hai cái, đưa mắt nhìn xung quanh tìm chỗ thay đồ. Cũng may có phòng nhỏ khác để thay quần áo, Hạ Trọng Hiểu loay hoay lấy điện thoại ra nhắn một tin cho tỷ tỷ dặn các nàng không cần đến đón ăn tối.

Quần áo hầu nữ chỉ có áo sơ mi trắng trang nhã và váy đen dài qua đầu gối, đưa tay cột lại mái tóc có hơi lỏng lẻo, Hạ Trọng Hiểu nhét điện thoại vào túi váy rồi di chuyển ra ngoài. Vừa bước ra đã bị hai nữ hầu váy lam liếc trắng mắt, Hạ Trọng Hiểu tiếp tục giả mù đi ra ngoài, quản gia vẫn đang đứng chờ ở ngoài cửa.

“Được rồi đi thôi.”

Quản gia theo lối cũ quay về phòng công chúa điện hạ, đứng ở ngoài cửa nói: “Công chúa điện hạ, người hầu mới đã thay đồ xong nên giao cho nàng công việc gì?”

“Cho nàng vào, ngươi đi được rồi.”

“Tuân mệnh.”

Dùng sức vặn tay nắm cửa, quản gia làm động tác mời với Hạ Trọng Hiểu rồi nhanh chóng lui xuống. Hạ Trọng Hiểu không tốn nhiều sức đẩy cửa bước vào, dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Uy Tử Cầm. Quét mắt một vòng nhìn thấy Uy Tử Cầm đang ngồi trên ghế đọc sách, tấm kính sau lưng phản quang rực rỡ cảm giác đặc biệt chói mắt.

Uy Tử Cầm đặt quyển sách xuống bàn, tỉ mỉ đánh giá Hạ Trọng Hiểu một lượt rồi nói: “Quét dọn toàn bộ kệ sách ở đây đi.”

Nghe quét kệ sách Hạ Trọng Hiểu vui vẻ thở phào, cũng may là không bắt nàng xách nước đi từ lầu một đến lầu ba. Quay đầu lại xem hình dáng kệ sách, lập tức bị dọa sợ lùi về chục bước, thậm chí còn không dám tin vào mắt mình.

Ba kệ sách lớn, mỗi kệ có mười cột dọc và hai mươi cột ngang, đặt kín hết hai bức tường. Đến nỗi phải dùng thang để leo mới có thể lấy sách ở cột ngang hai mươi, so với thư viện trường còn hoành tráng gấp mấy lần. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, máy móc quay lại nhìn Uy Tử Cầm, đối phương hồn nhiên dựa lưng vào ghế chờ xem nàng làm sao dọn dẹp hết kệ sách.

Thiên a!!

Hạ Trọng Hiểu lặng lẽ siết tay thành đấm, ném cho Uy Tử Cầm một cái liếc mắt, buồn bực cầm chổi và giẻ lau đặt ở một góc kế bên kệ sách. Trước tiên phải lấy sách xuống rồi mới có thể lau kệ, đặt lại dụng cụ lau chùi dưới chân, bắt đầu từ ngăn thứ nhất lấy hết sách ra. Một ngăn chứa khoảng năm đến bảy quyển, độ dày tương đối khác biệt, dường như là phân loại theo chủ đề. Nhìn bìa sách toàn chữ Thổ Áo, Hạ Trọng Hiểu không hứng thú tìm hiểu, lần lượt lôi hết sách từ các ngăn ra đặt thành hàng dài.

“Gọn gàng, chiếm hết đường đi rồi.”

Trên mặt nổi lên ba đường hắc tuyến, hướng công chúa nhàn nhã phẩm trà rống to: “Ngươi thử vào đây dọn đi, không trải ra làm sao để đúng ngăn được.”

Uy Tử Cầm duỗi tay chỉ vào chồng sách của nàng: “Chồng lên nhau, lật ngang.”

Hạ Trọng Hiểu tròn xoe mắt, đúng rồi nhỉ?

Vội cầm chồng thứ hai đặt ngang lên chồng thứ nhất, chồng thứ ba đặt dọc, chồng thứ tư lại đặt ngang. Cao đến ngực thì xếp tầng khác rồi chồng sách lên, quả nhiên chiếm ít diện tích hơn rất nhiều.

Uy Tử Cầm lắc đầu, chỉ tay vào huyệt thái dương: “Ngu ngốc.”

Khóe môi kịch liệt rút trừu, quay phắt lại tiếp tục lấy sách trong ngăn tủ ra. Hơn một tiếng sau Hạ Trọng Hiểu mới lấy hết sách xuống, với tay lấy chổi phủi sạch bụi bẩn trên kệ. Bình thường cũng có người hầu vào giúp sắp xếp kệ sách nên cũng chẳng đến mức bẩn không chịu nổi, phủi phủi hai cái rồi cầm khăn khô lau qua một lần là xong.

Trong lúc Hạ Trọng Hiểu định leo xuống thì Uy Tử Cầm đột nhiên đi tới quẹt ngón tay trên kệ sách: “Còn bẩn, lau lại đi.”

Hít một hơi sâu đến đau lồng ngực, Hạ Trọng Hiểu chống tay lên kệ cho khỏi ngã, nổi giận quát: “Ta lau đến hai tay đều muốn rơi rồi, bên kia còn hai kệ, ngươi có thể tha cho ta có được không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện