Nhưng vấn đề này không quan trọng nữa, nhìn qua Lạc Uyển đang bị Uy Tử Cầm nắm lấy cổ áo xốc mạnh lên, cả người va mạnh vào lan can đau đến mặt mũi biến trắng. Xung quanh nồng đậm chiến đấu tin tức tố, Hạ Trọng Hiểu hoảng trương ôm mũi lùi về sau, lại sợ Uy Tử Cầm sẽ giống lần trước rút súng muốn bắn chết Lạc Uyển.
“Các ngươi làm gì vậy?” Hạ Trọng Hiểu không dám chạy vào vòng chiến tràn ngập tin tức tố càn nguyên, đứng yên một chỗ hét toáng lên: “Uy Tử Cầm, ngươi bình tĩnh lại nói chuyện!”
Uy Tử Cầm không quay đầu lại nhìn nàng, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như trước: “Chuyện của ta không liên quan đến ngươi.”
Hạ Trọng Hiểu giận đến trợn lớn mắt, há miệng định lý luận thì Uy Tử Cầm lại đột nhiên đánh cho Lạc Uyển ngã xuống sàn lần thứ hai. Nước lau nhà bắn tung tóe, quần quần áo cận vệ cũng bị nước làm cho ướt sũng, Lạc Uyển thống khổ ho hai tiếng cố gượng đứng dậy lần nữa.
Phát hiện Uy Tử Cầm lại muốn đánh, Hạ Trọng Hiểu liều chết chạy vào ngăn cản: “Đừng đánh nữa!”
Lạc Uyển ôm ngực ngồi dậy, vô thố ho thêm mấy tiếng: “Công chúa điện hạ, ngươi tức giận thì cứ tìm ta mà trút giận, đừng tính lên Hiểu Hiểu, nàng là vô tội!”
Hạ Trọng Hiểu quay lại trừng mắt: “Ngươi nói ít một chút cũng không chết đâu.”
“Ha, tính lên ngươi? Ngươi là cái gì mà ta phải cùng ngươi tính toán?” Uy Tử Cầm thô lỗ túm lấy cổ áo Lạc Uyển xốc lên, gằn từng tiếng trong kẽ hăng: “Iva, ngươi đừng quên, ngươi vĩnh viễn chỉ là con chó đi theo sau ta mà thôi.”
Lạc Uyển dùng sức ghì chặt cổ tay Uy Tử Cầm: “Ta đã nói rồi, chuyện này là do ta, không liên quan đến Hiểu Hiểu, ngươi buông tha cho nàng đi!”
Một đòn như trời giáng đáp thẳng lên mặt Lạc Uyển, Uy Tử Cầm giống như phát điên phóng xuất nồng đậm chiến đấu tin tức tố, hai mắt đỏ rực long lên sòng sọc. Lạc Uyển bị đánh đến nôn ra máu, cả người va mạnh vào tường ho khan, lần nữa lại bị đánh ngã lăn xuống sàn không đứng dậy nổi.
Hạ Trọng Hiểu mặc kệ nguy hiểm xông vào vòng chiến, dùng sức đẩy Uy Tử Cầm ra xa: “Ngươi muốn gϊếŧ A Uyển sao?”
Quát xong liền quay qua đỡ lấy thân thể mềm như tương của A Uyển dìu ngồi dậy, còn chưa kịp mở miệng nói một tiếng thì cổ tay đã bị bắt lấy, thiên toàn địa chuyển va mạnh vào tường. Đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Uy Tử Cầm, đôi hắc mâu tràn ngập tơ máu dữ tợn, cảm giác cổ tay đều sắp bị nàng siết gãy.
Đau đến hoa dung thất sắc vẫn hung dữ hét to: “Ngươi cái đồ xấu xa! Công chúa thì được phép đánh người sao? Ta muốn báo bảo an!”
“Phải, ta là công chúa, cũng cho ngươi biết thế nào là uy quyền của một công chúa.”
Cảm giác tin tức tố tỏa ra ngày càng nồng đậm, thân thể Hạ Trọng Hiểu phi thường khẩn trương, mở to mắt nhìn Uy Tử Cầm đang dán sát đến gần. Phiến môi mềm mại được dịp va chạm, bất tri bất giác rùng mình hoảng sợ, vung loạn cánh tay muốn đẩy Uy Tử Cầm ra khỏi người mình. Đáng tiếc lại đẩy không ra, Hạ Trọng Hiểu bắt đầu điên cuồng đá chân.
Cằm lập tức bị siết đau điếng, vô thố phát ra một tiếng rên, đầu lưỡi hung hăng tiến nhập càn quét bắt lấy đầu lưỡi nàng chơi đùa. Mặt bánh bao nhanh chóng đỏ lên lan sang đến hai vành tai, trộm nhìn qua thấy Lạc Uyển vẫn đang ở bên cạnh, Hạ Trọng Hiểu giống như tiểu dâm phụ bị bắt gian khẩn trương đánh vào người Uy Tử Cầm. Nhưng càng vùng vẫy cằm lại càng siết đau, tin tức tố càn nguyên quá mức nồng đậm bức tuyến thể phía sau phản ứng, một cỗ sợ hãi không nói thành lời mãnh liệt trỗi dậy.
“Hô…”
Bàn tay chẳng biết từ khi nào đã chạm đến băng vải truyền đến cảm giác nhồn nhột, Hạ Trọng Hiểu căng cứng người, hoảng loạn vung tay cào cấu vào người Uy Tử Cầm.
Chỗ đó không thể chạm!
Uy Tử Cầm thô lỗ ấn mạnh nàng vào tường, nối tiếp nụ hôn còn dang dở, dùng sức kéo đứt băng vải hắc sắc đang che giấu tuyến thể thơm ngọt.
“Đ-Đừng!” Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu né tránh, dùng sức nắm chặt tay áo của Uy Tử Cầm: “Không nên, cầu ngươi, đừng chạm vào đó!”
“Đừng quên ta chính là công chúa.”
Mắt thấy Uy Tử Cầm muốn đánh dấu, Lạc Uyển nén đau đứng dậy muốn ngăn cản. Đáng tiếc lại không kịp, cánh tay thon dài thô lỗ túm chặt vai Hạ Trọng Hiểu, há miệng cắn mạnh vào tuyến thể.
“Hô!”
Trước mắt một mảng tối xầm, hai chân hư nhuyễn mất hết sức lực chống đỡ. Tiêu kí rồi, cơ thể nàng thật sự đã bị Uy Tử Cầm đánh dấu. Vô thố trượt dài trên tường, thân thể kịch liệt run rẩy, nghiêng đầu một bên hổn hển thở dốc.
Uy Tử Cầm nâng cằm nàng lên bắt buộc nhìn về phía mình: “Hạ Trọng Hiểu, ngươi đã bị ta đánh dấu rồi, còn muốn dây dưa với cận vệ hoàng gia, không sợ chết?”
Chát!
Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng bừng nhưng bướng bỉnh không khóc: “Càn nguyên các ngươi đều như vậy, đê tiện.”
Lấy hết sức lực chống đỡ hai chân hư nhuyễn, cố sức chạy ra khỏi phạm vi tin tức tố. Hạ Trọng Hiểu mấy lần lảo đảo muốn ngã chỉ đành vịn vào lan can mà bước đi, nước mắt vô thanh vô tức rơi lã chã trên mặt.
Rời khỏi biệt thự hoàng gia, Hạ Trọng Hiểu leo lên một chiếc taxi quay về trường học, tay vẫn thủy chung bưng kín tuyến thể bị đánh dấu sau gáy. Thống khổ bật ra tiếng khóc, đầu cúi thấp tóc xõa che kín cả gương mặt, hai vai gầy thi thoảng run lên.
Tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
Uy Tử Cầm không hiểu, căn bản cái gì cũng không biết.
Thất thểu quay trở về kí túc xá, vừa vặn phát hiện A Linh cũng ở trong phòng, thấy nàng quay về thì hiếu kì đứng sang một bên nhường đường.
“Hôm nay không hẹn hò sao?”
Hạ Trọng Hiểu không trả lời, mệt mỏi nằm xuống giường kéo chăn che kín đầu. Bây giờ nàng đã bị càn nguyên tiêu kí, nếu để tỷ tỷ biết được còn không đem nàng đánh chết mới là lạ. Càng nghĩ lại càng hoảng sợ, nhịn không được vùi đầu vào gối khóc to một trận, ngày tháng sau này nàng biết phải làm sao đây.
A Linh nghe tiếng khóc liền chạy đến giường: “Hiểu Hiểu ngươi làm sao? Có phải bị Thẩm Thiên Thu đánh không?”
Đợi mãi không nghe được câu trả lời, A Linh đành dùng sức kéo xuống tấm chăn đang che mặt nàng. Vừa vặn nhìn thấy tuyến thể sau gáy sưng đỏ, xung quanh còn có dấu răng nhàn nhạt. A Linh kinh hoàng che miệng lùi về sau, đây không phải dấu vết tiêu kí của càn nguyên sao?
Hạ Trọng Hiểu ngồi bật dậy kéo chăn che tuyến thể của mình, hai mắt đỏ hoen ẩm ướt nước: “Đừng nói với ai, coi như ta cầu xin ngươi.”
“Rốt cuộc là càn nguyên nào tiêu kí ngươi? Ngươi có biết để lộ chuyện ngươi bị càn nguyên tiêu kí sẽ bị nhà trường đuổi học hay không?”
“Ta biết, nhưng ta căn bản không thể làm gì được vào lúc đó. A Linh, cầu ngươi đừng nói với ai chuyện này, ta thật sự không muốn chuyện này xảy ra đâu.” Hạ Trọng Hiểu bò trên giường đến gần A Linh, nắm lấy tay áo của nàng mà khóc lớn: “Chuyện này đối với ta đủ đáng sợ rồi, cầu ngươi nể tình chúng ta làm bạn nhiều năm, cầu ngươi…”
“Ngươi nghĩ ta là loại người gì vậy hả? Yên tâm, ta tuyệt đối không đem chuyện của ngươi nói ra, nhưng ngươi phải cho ta biết là càn nguyên nào tiêu kí ngươi. Ta thấy ngươi chỉ mới bị cắn cũng không phải kết mùi nếu độ tương thích thấp thì vài ba ngày sẽ biến mất nhưng nếu độ tương thích cao có khi cả đời không xóa được. Bây giờ trên người ngươi đều là khí tức của càn nguyên, bất cẩn bị người ta ngửi ra thì coi như xong rồi.”
“Ta không biết, bây giờ phải làm thế nào đây?”
A Linh rút mạnh tay áo trở về, nổi giận trừng mắt: “Ngươi muốn bao che cho càn nguyên kia?”
“Không phải ta muốn bao che mà là ta không thể nói ra, người kia thân phận đặc thù nếu ta nói linh tinh ra ngoài thì tất cả mọi người đều bị liên lụy.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” A Linh bất tri bất giác căng thẳng theo, ngồi xuống mép giường nghĩ ngợi: “Cũng chưa biết được ngươi với càn nguyên kia tương thích bao nhiêu, chi bằng ta lên mạng mua cho ngươi một sợi băng có khả năng khống chế tin tức tố?”
“Vậy cũng được, làm phiền ngươi vậy.”
A Linh hướng nàng lắc đầu thở dài, mở điện thoại ra đặt một sợi băng mới, cố tình dùng số điện thoại của mình để đặt hàng tránh người khác hoài nghi. Cố tình đặt thêm vô số món linh tinh khác rồi hẹn chiều nay