“Ở đây.”
Hạ Trọng Hiểu bị vứt bỏ trong sảnh, buồn bực liếc bóng lưng của Uy Tử Cầm, có tiền có quyền thì hay lắm sao?
Còn đương miên man suy nghĩ lại thấy có gì đó bay đến, theo bản năng đưa tay đón lấy, là quần áo. Chưa kịp hiểu gì ở đối diện Uy Tử Cầm đến cả giá cũng không xem ném quần áo về phía nàng, ý bảo cầm giúp để công chúa tiện lựa đồ.
Âm thầm hít một hơi thật sâu kiềm nén cơn giận, nhanh chân đuổi theo phía sau. Uy Tử Cầm mua không biết mệt, hết ném cái này lại ném cái kia, một mình Hạ Trọng Hiểu căn bản ôm không hết.
Nhân viên tinh ý chạy đến muốn giúp đỡ: “Tiểu thư, ta giúp ngươi đưa đến phòng thử đồ.”
Hạ Trọng Hiểu mừng rỡ quay sang đưa quần áo cho nàng: “Tốt qua, ta…”
Phát hiện ánh mắt của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu vội vàng ôm quần áo trở về, hướng nhân viên xấu hổ cười hai tiếng. Nữ nhân viên cũng phát giác công chúa điện hạ không hài lòng, đành xoay người đứng sang một bên xem náo nhiệt.
Nhấc chân ngắn đuổi theo sau lưng Uy Tử Cầm: “Ngươi lựa nhiều vậy rồi sao không đi thay a?”
Còn lựa nữa nàng thật sự không cầm nổi a!
Uy Tử Cầm nhìn lướt qua chồng quần áo chất cao đến cằm Hạ Trọng Hiểu, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Thanh toán.”
Chỉ chờ có vậy, lão bản nương từ trong quầy bước ra cùng nhân viên phân loại quần áo rồi thanh toán. Hạ Trọng Hiểu hai tay thoát khỏi chồng quần áo, thoải mái thở hắt một tiếng, tiện tay xoa bóp bả vai nhức mỏi.
Lão bản nương dùng hai tay đưa hóa đơn cho công chúa điện hạ: “Công chúa mời xem.”
Uy Tử Cầm rút trong túi quần ví tiền ném cho Hạ Trọng Hiểu: “Trả tiền.”
Hạ Trọng Hiểu luống cuống tiếp lấy ví tiền, xấu hổ cười với lão bản nương: “Không biết bao nhiêu ạ?”
“Tổng cộng một vạn hai ngàn năm trăm bốn mươi tệ.”
Gì chứ? Mua chỉ mới vài món mà hết một vạn hai?
Đau đớn rút ra thẻ tín dụng đưa cho lão bản nương, lát sau lại nghe nàng nói: “Mời nhập mật mã.”
Hạ Trọng Hiểu quay mắt nhìn Uy Tử Cầm: “Công chúa, mật mã.”
“Tùy tiện nhập đi.”
Hạ Trọng Hiểu đầu to như cái đấu, còn chưa kịp hỏi thì Uy Tử Cầm đã đi mất, bỏ lại nàng với đống quần áo và thẻ tín dụng không biết mật mã.
“Cái này, để ta thử xem.”
Lóng ngóng nhập ngày tháng năm sinh của Uy Tử Cầm, kết quả hiển thị không đúng. Lại nhập ngày tháng năm sinh của nữ hoàng Thổ Áo, như cũ vẫn không chính xác. Hạ Trọng Hiểu gấp đến đổ một đầu mồ hôi, vội rút điện thoại ra gọi cho Uy Tử Cầm đòi mật mã thì thấy trong điện thoại hiện sẵn một tin nhắn.
11240824.
Nghĩ nát óc Hạ Trọng Hiểu cũng không biết con số này có ý nghĩa gì, nhưng đây không phải là lúc suy nghĩ chuyện đó, vội nhập mật mã để thanh toán hết số quần áo công chúa tiện tay ném.
Gấp gọn quần áo cho vào túi giấy, lão bản nương tận tay đưa cho nàng: “Đa tạ.”
Hạ Trọng Hiểu xách hết ba bốn túi chạy ra ngoài cửa hàng, vừa vặn thấy Uy Tử Cầm đang ở trong cửa hàng giày dép cách đó vài bước chân. Vội vàng chạy đến lại bị ném cho hai chiếc giày, bất cẩn làm rơi một chiếc, Hạ Trọng Hiểu lóng ngóng cầm chiếc vừa rơi lên.
“Ngươi ném cái gì! Ta hết tay cầm rồi!!”
Uy Tử Cầm vẫn tiếp tục giả điếc, ném đủ loại giày không thèm xem hình dáng chất liệu, quay sang nhân viên nói: “Size 38.”
Khóe môi Hạ Trọng Hiểu co rút, còn phải đổi size giày thì ném cho nàng cầm làm gì?
Nhân viên thấy nàng lửa giận ngút ngàn không dám đến gần, nhón tay rút giày trong tay nàng ra đổi size, âm thầm lau vuốt mồ hôi trên trán.
“Ngươi cố ý có phải hay không?” Hạ Trọng Hiểu nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt Uy Tử Cầm lý luận: “Ngươi nhìn đi đâu? Nhìn xuống đây, nhìn thẳng vào mặt ta mà nói chuyện.”
Bốn năm không gặp Uy Tử Cầm so với trước kia còn cao hơn, Hạ Trọng Hiểu miễn cưỡng kéo đến 1m54 đã là kì tích rồi. Nhưng bây giờ nhìn lại bạn gái cũ chắc cũng phải 1m80 trở lên, mỗi lần nói chuyện đều phải ngửa cổ rất nhanh mỏi.
Uy Tử Cầm miễn cưỡng nhìn xuống Hạ nấm lùn: “Ngươi là người hầu hoàng gia, an phận chút đi.”
“An phận cái P! Ta xách đồ muốn chết ngươi còn ở đó oán trách ta? Ngươi có biết suýt chút nữa ta phải bán thân ở lại cửa hàng quần áo đó để trả nợ hay không?”
“Không phải cho ngươi mật mã rồi sao.”
“Ngươi có thể tại chỗ cho mà, hại ta mất công suy nghĩ cả buổi nhưng chẳng có cái nào đúng.”
Được khơi gợi một chút hứng thú, Uy Tử Cầm nheo mắt hỏi: “Ngươi nhập cái gì?”
“Ta nhập ngày tháng năm sinh của ngươi, nhập của nữ hoàng nữa, nhưng không có cái nào đúng.”
Uy Tử Cầm hừ một tiếng, xoay người nói với nhân viên đứng gần đó: “Gói lại hết, nàng sẽ thanh toán.”
Nói xong liền bước ra khỏi cửa hàng, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
“Uy Tử Cầm!!”
Thanh toán hết giày mà Uy Tử Cầm chọn mua, Hạ Trọng Hiểu phải xách thêm bốn túi lớn, gian nan đuổi theo công chúa chân dài ở phía trước. Hận không thể bẻ gãy đôi chân dài thẳng tắp kia, chân dài thì hay lắm sao, nàng mới không cần.
Nói đúng hơn là cầu còn không được.
Đuổi theo một đường khắp trung tâm thương mại, Uy Tử Cầm thấy cửa hàng quần áo nào cũng vào lựa một núi lớn rồi bắt Hạ Trọng Hiểu ở lại thanh toán. Trong lòng Hạ Trọng Hiểu nom nóp lo sợ, nhỡ như thẻ tín dụng hết tiền nàng chỉ có nước ở lại bán thân trả nợ mà thôi. Đồ càng lúc càng nhiều mà chỉ có hai cánh tay, Hạ Trọng Hiểu đi vài ba bước thì dừng lại xốc chồng đồ trên tay, khóc không ra nước mắt.
Mãi đến lúc ăn trưa Uy Tử Cầm mới chịu ghé vào một tiệm ăn, lúc này Hạ Trọng Hiểu đã mệt muốn chết, ôm một chồng cao quần áo giày dép đi vào trong tiệm.
Chưa kịp đặt mông ngồi xuống lại bị ra lệnh: “Đi gọi món.”
Hít lại hít một hơi thật sâu, trừng mắt đứng dậy đi gọi món. Nhìn qua menu của quán, Hạ Trọng Hiểu chọn vài món dễ ăn, còn đặc biệt yêu cầu chỉ lấy đũa không được lấy thìa nĩa.
Ôm tâm tư phải chỉnh chết Uy Tử Cầm!
Hoan hỉ quay lại bàn, Hạ Trọng Hiểu kiểm tra ví tiền của Uy Tử Cầm lần nữa xem có làm rơi cái gì bên trong hay không. Cũng may tất cả thẻ tín dụng đều nằm hết bên trong, nhỡ như làm rơi một tấm không biết nàng lấy đâu ra mấy trăm vạn mà trả lại.
“Trả cho ngươi.”
Cầm ví tiền của người giàu rất không thoải mái, chi bằng sớm trả lại cho an tâm.
Uy Tử Cầm nhàn nhã uống một ngụm trà mà nhân viên mang ra: “Ngươi tính tự lấy tiền túi thanh toán? Vậy thì ta không khách sáo nữa.”
“Không! Tất nhiên không!!”
Đùa sao, tiền tiêu vặt mỗi tháng của nàng chỉ có tám trăm mấy tệ, lấy đâu ra mấy vạn tệ để thanh toán?
Vội vàng nhét lại ví tiền của Uy Tử Cầm vào túi áo, bày ra vẻ mặt ta sẽ giúp ngươi thanh toán!
Uy Tử Cầm cũng không nói gì nữa, kiên nhẫn đợi món ăn.
Tầm mười phút sau nhân viên lần lượt mang món ăn bày đẹp mắt trên bàn, giới thiệu sơ qua cách dùng rồi lẳng lặng rời đi. Hạ Trọng Hiểu âm thầm che miệng cười, trên bàn đều là đũa để xem Uy Tử Cầm làm sao dùng bữa.
Tầm mắt rơi trên đôi đũa nằm ngay ngắn trên miếng gác bằng sứ, hai chân mày đẹp đẽ từ từ nhíu chặt lại. Không hỏi cũng biết là ai bày trò, nhìn lên vừa vặn bắt gặp Hạ Trọng Hiểu đang nhàn nhã gắp mì vào trong chén.
“Ây u, công chúa không biết cầm đũa sao?” Hạ Trọng Hiểu biết còn giả vờ ngu ngốc mở miệng: “Vậy có cần ta gắp cho ngươi ăn không?”
Cứ nghĩ người ưa sĩ diện như Uy Tử Cầm sẽ liếc nàng một cái, nào ngờ đối phương lại nhàn nhã mở miệng: “Vậy đi, ngươi đút ta ăn.”
Suýt chút phun luôn cọng mì đang ăn dở, phát giác bản thân vừa tự cầm đá đập vào chân, hận muốn nhào đến bóp chết Uy đắc ý ở trước mặt.
“Ta gắp cho ngươi là được rồi.”
“Mì không thể ăn bằng thìa.”
“Ta đi lấy nĩa cho ngươi.”
Mông vừa nhổm lên 2cm liền nhận được cái trừng mắt, bất đắc dĩ đặt mông trở về ghế. Trong lòng gào thét một trận, đáng thương cầm đũa gắp thức ăn vào chén Uy Tử Cầm, tự mình hại mình còn mặt mũi nào than vãn.
“Ta nói ngươi đút.”
Hạ Trọng Hiểu trợn mắt to bằng nắp chai, thô lỗ dí miếng thịt vào miệng Uy Tử Cầm: “Mở miệng!”
Uy Tử Cầm ưu nhã mở miệng ăn miếng thịt