Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp, Tỷ Tỷ Gặp Nạn


trước sau

“Hôm nay ngươi đi đâu vậy Hiểu Hiểu? Cả ngày cũng không thấy được mặt ngươi.”

Ngẩng đầu nhìn A Linh đang lướt weibo ở đối diện, Hạ Trọng Hiểu nhún nhún vai xuống giường rót nước uống. Xui xẻo bình nước cạn không còn một giọt, mà trong phòng cũng chẳng còn chai nước khác, đành xách túi đi xuống canteen mua. Bất cẩn kéo rơi túi xách ở trên bàn, một lon coca từ bên trong lặng lẽ lăn đến dưới chân nàng.

Hình như là lon lần trước nàng mua cho Uy Tử Cầm nhưng chưa kịp đưa đã bị kéo đến biệt thự hoàng gia rồi.

“Hiểu Hiểu ngươi không nghe ta nói à?”

“Ta nghe, buổi sáng thì đi trung tâm thương mại, trưa về có lớp nên đi học.”

Hạ Trọng Hiểu khom người nhặt lon coca lên, dù sao Uy Tử Cầm cũng không uống vậy để nàng uống thay vậy. Mở nắp lon khí ga bên trong tràn ra đẩy nước tràn theo, lóng ngóng lau chùi sạch sẽ miệng lon và bàn tay, cũng may là không tràn ra quá nhiều.

“Uy, Hiểu Hiểu, lon này của ngươi để bao nhiêu ngày rồi còn trào ra sao?”

“Ngươi thấy nó?”

“Ta tính hỏi ngươi mấy bữa nay, rốt cuộc ngươi mang lon coca đi tới đi lui làm gì, hóa ra là để quên à.”

Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, xoay người rót coca vào trong bình thủy tinh.

“Ta cũng không tính uống đâu, lần trước mua để lấy lòng công chúa làm bài phỏng vấn nhưng nàng không nhận nên ta đành uống vậy.”

A Linh kéo được hứng thú chuyển đến ngồi trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Khi nào rảnh rỗi chúng ta đi gặp công chúa cảm ơn nhé, ta thật sự rất muốn gặp mặt công chúa môt lần. Lần trước ở khuôn viên trường chỉ thấy được góc nghiêng với bóng lưng thôi, Hiểu Hiểu, ta muốn gặp lại công chúa, chúng ta cùng đi nhé?”

“Ngươi gặp công chúa chưa chắc nàng đã muốn gặp chúng ta.” Rót coca ra một ly nhỏ đầy ắp đá lạnh, thoải mái dựa lưng vào ghế hưởng thụ: “Người ta là công chúa điện hạ của Thổ Áo đấy, có biết bao cao quý, người trần mắt thịt chúng ta đến gần có khi bị chiếu đến mù mắt.”

A Linh phát vào vai nàng một cái: “Đừng có keo kiệt như vậy, ngươi đưa ta đi, ta chỉ ở xa xa nhìn thôi.”

“Ta đâu phải thần thánh mà muốn gặp là công chúa bước ra cho gặp? Hơn nữa ta đi cùng ngươi không chừng ngươi lại bị mắng là muốn đeo bám công chúa điện hạ.”

Trên mặt A Linh lộ rõ vẻ bất mãn, quay về giường nằm tiếp tục lướt weibo.

Hạ Trọng Hiểu chẳng nói gì thêm, dù sao nàng cũng không thể đưa A Linh đến trước mặt công chúa, còn không sợ bị đồng học nhổ nước bọt đến chết sao?

Uống xong coca thì đánh răng lên giường nằm, rảnh rỗi vào diễn đàn trường xem thử hôm nay có tin tức gì đặc biệt. Cũng chỉ có mấy thứ linh tinh lông gà vỏ tối, bất quá chen vào giữa lại là tin tức sinh viên Tế Nam đi ra từ xe hơi của công chúa điện hạ. May mắn cho nàng là không ai phát hiện được thân phận sinh viên kia, nếu không ngày mai khẳng định nàng lại bị lôi lên đầu trang mắng cho cẩu huyết lâm đầu.

Nguy hiểm được giải trừ tâm tình thoải mái mấy phần, xoay người hai ba lần nữa thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm tiếp tục lại bị tiếng điện thoại đánh thức, khổ sở lăn qua lăn lại hai vòng trên giường rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt thay đồ. Dù chỉ mới vào thu nhưng đã quấn khăn choàng mấy vòng quanh mặt như xác ướp, hoảng loạn chạy xuống dưới lầu.

“Trễ một phút.”

Hạ Trọng Hiểu chống tay trên đầu gối thở hổn hển: “Ta là khôn trạch đó, ngươi ngày nào cũng bắt ta chạy như vậy nếu ta có mệnh hệ gì ngươi cũng không thoát được đâu!!”

Uy Tử Cầm giả điếc mở cửa xe: “Vào nhanh lên.”

Oán hận bước vào trong xe hơi hoàng gia, Hạ Trọng Hiểu tiếp tục bám người vào cửa xe, chỉnh sửa lại khăn ‘quấn mặt’ của mình. Đóng cửa xe rồi mới dám tháo khăn xuống, há miệng liên tục hấp khí, mùa thu quấn kín như vậy ngộp muốn chết.

Thống lĩnh nhìn qua kính chiếu hậu, nửa đùa nửa thật mở miệng: “Khôn trạch Cáp Á Lợi tự bảo vệ như vậy sao?”

Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt: “Đây gọi là hóa trang, còn không phải do công chúa điện hạ của các ngươi?”

“Ta chưa từng kêu ngươi hóa trang thành xác ướp đi mua sắm với ta.”

“Là do ngươi…”

Vẫn là không thể nói ra, Hạ Trọng Hiểu chọn yên lặng làm tượng gỗ bên cạnh. Chẳng lẽ nói nàng vì bước ra từ trên xe hoàng gia nên sợ bị soi mói mà phải hóa trang, đây không phải tự dát vàng lên mặt mình sao?

Người ta nói thế nào vẫn là công chúa điện hạ, nàng cứ như vậy phất hết mặt mũi thì không thỏa đáng.

“Sao không nói tiếp?” Uy Tử Cầm nhướn mày chất vấn: “Ta còn muốn nghe lý do ngươi ăn mặc thành bộ dạng này, là sợ bị bạn gái ngươi phát hiện?”

Chuyện này liên quan gì đến ba ‘lốp dự phòng’ của nàng a?

Hạ Trọng Hiểu hừ hừ hai tiếng: “Dù sao nói ra ngươi cũng không hiểu, mặc kệ, chỉ cần biết gặp ngươi ta phải hóa trang là được.”

“Ha, nếu sợ như vậy thì cùng bạn gái ngươi chia tay là được rồi, không cần mỗi ngày đều phải hóa trang ra đường.”

“Ngươi nói chuyện vô lý, tại sao ta phải chia tay bạn gái của mình? Đổi lại thành ta không đi với ngươi nữa chẳng phải dễ giải quyết hơn sao?”

Phát hiện sắc mặt của công chúa điện hạ càng lúc càng kém, Hạ Trọng Hiểu bất tri bất giác lùi sát ra cửa xe, này, không phải là muốn đánh nàng chứ?

Ngoài dự đoán, Uy Tử Cầm không đánh nàng cũng không mắng nàng, chỉ nhàn nhạt phun ra một câu: “Vậy ra ba bạn gái của ngươi đều là công chúa nên mới không nỡ chia tay.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Người này ám ảnh công chúa đến điên à?

Nhất định phải là công chúa điện hạ thì nàng mới được phép quen?

“Đó là chuyện của ta, dù sao ta cũng không chia tay bạn gái.”

Chớp mắt một cái biểu tình trên mặt công chúa điện hạ liền thay đổi, lạnh lùng bật cười một tiếng: “Cũng phải, ngươi vốn là loại người như vậy.”

“Này, ngươi muốn nói cái gì? Loại người như ta thì thế nào chứ?” Hạ Trọng Hiểu giận đến nội thương, trừng lớn mắt mà quát vào mặt công chúa điện hạ: “Ta cảm thấy mình như vậy còn tốt hơn ngươi gấp trăm lần, công chúa thì sao chứ, cũng không phải thiên hoàng lão gia. Ngươi làm việc gì đều chỉ nghĩ cho bản thân mình có nghĩ đến ai khác sao? Ta chính là chán ghét loại người tự cho mình là trung tâm vũ trụ như ngươi!”

Thống lĩnh ngồi phía trên lặng lẽ lau mồ hôi, xong rồi, xong rồi, vị tiểu thư chán cơm thèm nhang này lại chọc giận công chúa điện hạ a a a!

Uy Tử Cầm gác tay lên lưng ghế, quay mặt đối diện với Hạ Trọng Hiểu: “Phải, ta chính là loại người như vậy, vậy thì sao? Ta vẫn là Thổ Áo công chúa, không phải một tên giả mạo được ngươi hôn ở trên sân thượng. Có phải trong lòng rất tiếc nuối không? Đổi lại năm đó ngươi biết được sự thật không chừng đã muốn theo ta quay về Thổ Áo.”

“Ta không muốn đi đâu cả, chỉ muốn chia tay với ngươi.”

Bầu không khí trong xe giảm nhanh đến không thể hít thở, thống lĩnh ở phía trên liều chết mở miệng: “Công chúa, đến nơi rồi.”

Uy Tử Cầm siết chặt nắm tay, nghiêng đầu thì thầm vào tai Hạ Trọng Hiểu: “Rồi ngươi sẽ biết đắc tội với ta sẽ có hậu quả gì.”

Nhịn không được rùng mình một cái, hoàn hồn thì Uy Tử Cầm đã xuống xe rồi, Hạ Trọng Hiểu luống cuống ôm túi xách một đường đuổi theo sau. Đúng như dự đoán, sau khi chọc giận công chúa điện hạ bây giờ nàng phải vừa xách đồ vừa chạy, so với hôm qua Uy Tử Cầm còn mua nhiều hơn.

Cận vệ nhìn tiểu khôn trạch gian nan xách đồ không khỏi đau lòng, công chúa đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!

Lần này đi đến chiều Hạ Trọng Hiểu mới được tha, ôm hai vai đau nhức quay về kí túc xá. Nhưng ác mộng vẫn không dừng lại, liên tục một tuần ngày nào cũng bị gọi dậy lúc 7h sáng chạy khắp trung tâm mua sắm, tay xách đồ đến mỏi nhừ phải dán cao cho đỡ nhức. Có khi bị gọi đến biệt thự hoàng gia dọn dẹp, chỉ mới qua một tuần mà nàng đã sống không bằng chết, chẳng biết nửa tháng tới làm sao để sống tiếp.

Tối thứ sáu nhận được tin nhắn hẹn ăn cơm của Hạ Tề Ngọc, Hạ Trọng Hiểu cầu trời khẩn phật công chúa điện hạ không đột nhiên phát điên lôi nàng đến biệt thự hoàng gia. Cũng may trời phật thật sự thương xót nàng, suốt buổi sáng thứ bảy công chúa điện hạ chỉ gọi nàng đi mua sắm rồi đến chiều thì thả về kí túc xá. Hạ Trọng Hiểu quay về

phòng tắm rửa thay quần áo, sửa soạn kỹ lưỡng đi gặp ‘bạn gái’.

Suốt một tuần qua Hạ Trọng Hiểu chẳng có thời gian dành cho ba vị tỷ tỷ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, nhất định phải ăn thật ngon bù lại những ngày chịu khổ xách đồ.

Ra khỏi cổng kí túc xá đã thấy Hạ Tề Ngọc chờ sẵn, hướng nàng dang tay ra: “Hiểu béo, đến ôm một cái.”

Hạ Trọng Hiểu nhào đến ôm lấy thối tỷ tỷ, tiện tay nhéo thắt lưng nàng một cái: “Ngươi mới béo!”

Hạ Tề Ngọc không chút đau đớn vòng tay qua eo Hạ Trọng Hiểu lôi kéo song bào muội muội đi ăn cơm. Bầu không khí nhìn bên ngoài có vẻ hòa hợp nhưng đến gần sẽ nghe các nàng to nhỏ tranh cãi, giống như chó với mèo, gặp nhau không thể hảo hảo nói hết câu chuyện.

Hai người đến quán ăn gần trường ăn tối, gần như đã trở thành khách quen. Nhân viên dẫn cả hai đến chỗ ngồi đã được đặt trước, đồng thời giới thiệu thực đơn ngày hôm nay. Quán ăn này mỗi ngày đều thay đổi thực đơn hòa hợp khẩu vị tất cả thực khách cũng để tăng tính mới mẻ cho quán.

Hôm nay chủ yếu là món Cáp Á Lợi, Hạ Tề Ngọc gọi vài món mà đần muội muội thích ăn nhất rồi giao lại menu cho nhân viên.

Nhân viên như thông lệ ghi chép cẩn thận rồi niềm nở cười: “Ngày hôm nay bắt đầu sự kiện giảm giá 50% cho những cặp đôi đến quán, không biết hai vị…”

Hạ Trọng Hiểu chớp chớp mắt, thản nhiên mở miệng: “Bọn ta là tình nhân nha.”

“Nếu vậy các vị có thể hôn nhau không?” Nhân viên xấu hổ mở miệng: “Đây là quy tắc bắt buộc, hai vị hôn nhau làm bằng chứng là tình nhân thì có thể hưởng ưu đãi giảm giá 50%.”

“Được thôi.”

Chồm người lên bắt lấy mặt Hạ Tề Ngọc hôn mạnh một cái, Hạ Trọng Hiểu quay sang nhân viên cười nói: “Được rồi chứ?”

Hạ Tề Ngọc sẵn tay ôm lấy ấu muội, thành thật mở miệng: “Nàng đúng là bạn gái của ta.”

Nữ nhân viên gật đầu, ghi chép gì đó rồi nhanh chóng rời đi chuẩn bị món.

Hạ Trọng Hiểu quay về chỗ ngồi, hai mắt sáng lóe: “Ngày mai ta lại dẫn chị hai và chị ba đến, đang thời gian giảm giá nhất định phải tận dụng tối đa!”

Hạ Tề Ngọc gật gù hùa theo ấu muội: “Ưu đãi tận 50% đúng là hiếm có, ngươi gọi cả mấy khuê mật của ngươi đi cùng, ăn càng nhiều càng lợi.”

Hai người lặng lẽ bàn tính nên dẫn theo bao nhiêu người để ăn hết ba ngày giảm giá đặc biệt.

“Đúng rồi, ngươi mấy hôm nay đi cùng với nha đầu kia sao?”

“Nha đầu?”

“Là Uy cái gì đó.”

Suýt chút phun ngụm nước ở trong miệng ra, Hạ Trọng Hiểu vỗ ngực húng hắng ho hai tiếng: “Không có nha, ta chỉ ở trong kí túc xá với A Linh.”

“Ngươi che mắt được ai chẳng che mắt được ta đâu, ta với ngươi là song bào tỷ muội dù ngươi có hóa trang thành xác ướp ta cũng nhìn ra được. Dạo gần đây ta thường xuyên thấy ngươi lên xe của hoàng gia, rốt cuộc là ngươi đi đâu, sao không nói cho ta biết?”

Hạ Trọng Hiểu chột dạ, đảo mắt qua lại mấy vòng: “T-Ta là bị ép buộc.”

“Nói rõ ràng ra.” Hạ Tề Ngọc rút điện thoại giả vờ bấm số: “Hay muốn ta gọi cho đa đa nói chuyện?”

“Đừng mà, chúng ta từ từ nói chuyện.” Quẫn bách ngăn cản Hạ Tề Ngọc gọi đa đa, trên đầu đọng một lớp mồ hôi mỏng: “Được rồi, là A Linh bạn cùng phòng trong lúc làm bài tập gửi nhầm hồ sơ của công chúa điện hạ cho giáo sư, buộc ta và nàng phải tìm Uy Tử Cầm mà phỏng vấn. Sau đó ta đáp ứng làm người hầu cho nàng một tháng, mỗi ngày đều bị gọi đi trung tâm mua sắm xách đồ, ngươi xem tay ta đều mỏi muốn chết.”

Nói xong còn kéo tay áo len lên để lộ cánh tay trắng nõn chằn chịt cao dán.

Hạ Tề Ngọc mở một miếng cao dán xem thử ấu muội có bị thương hay không: “Ngươi hà tất đáp ứng loại điều kiện này?”

“Đây là sai sót của ta, không thể không đáp ứng Uy Tử Cầm. Yên tâm, cũng đã qua hơn một tuần rồi, còn cỡ nửa tháng nữa thôi ta sẽ được tự do nha.”

“Ngươi dám chắc Uy Tử Cầm sẽ buông tha cho ngươi?”

Vốn định đem chuyện đại tỷ ra nói nhưng lại sợ đần muội muội lo lắng, Hạ Tề Ngọc đành nghẹn khuất nuốt xuống lửa giận: “Hiểu Hiểu, ta cảm thấy Uy Tử Cầm kia không phải người tốt gì. Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, ngươi cũng đừng mong chờ nha đầu đó đối xử tốt với ngươi rồi đem ngươi đi Thổ Áo gì đó.”

“Ta biết, quản gia của biệt thự đã nói với ta rồi.”

Hạ Trọng Hiểu múc một thìa canh thổi thổi mấy cái rồi cho vào miệng: “Hắn nói quốc vương Thổ Áo ra lệnh không cho dòng máu cao quý của hoàng tộc bị pha tạp, công chúa cũng chỉ có thể kết hôn với khôn trạch là thành viên vương thất Thổ Áo. Mà ta cũng chẳng có hy vọng gì ở Uy Tử Cầm, bọn ta đã chia tay rồi, ngươi không cần phải lo lắng.”

“Ta sao có thể không lo lắng?” Hạ Tề Ngọc ăn không thấy vị, khẩn trương vịn hai má bánh bao của ấu muội: “Ngươi năm đó vì nha đầu đó không tiếc nước mắt, ta với đa đa đều rất sợ ngươi xảy ra chuyện. Hiểu Hiểu, đáp ứng ta, ngươi không được như bốn năm trước nữa, ngươi không được thích Uy Tử Cầm!”

Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi dưới, chậm rãi gật đầu thay cho câu trả lời.

Hạ Tề Ngọc lúc này mới buông xuống lo lắng, vỗ vỗ vào má bánh bao của nàng dỗ dành: “Ăn đi, một lát mua trà sữa cho ngươi.”

Bầu không khí mặc dù có đôi chút gượng gạo nhưng vẫn đặc biệt hòa hợp, ăn xong bữa ăn dành cho ba người thì song bào tỷ muội cùng nhau tản bộ trở về kí túc xá. Vài đồng học đi ngang qua nhìn thấy cũng lấy làm quen, đây cũng đâu phải lần đầu Hạ đồng học hẹn hò cùng với bạn gái.

Đang đi đột nhiên Hạ Trọng Hiểu dừng lại, Hạ Tề Ngọc cũng dừng theo, nghi hoặc nhìn ấu muội đang khom người muốn cột dây giày. Hạ Tề Ngọc kéo ống quần lên một chút rồi ngồi xổm xuống giúp song bào muội muội cột dây giày.

Hạ Trọng Hiểu nghịch ngợm nhích chân qua lại, bị đánh một cái vào cổ chân mới chịu để yên.

“A Ngọc, ngươi cảm thấy hành động cột dây giày này lãng mạn không?”

“Ngốc nghếch.”

Cột gọn dây giày cho Hạ Trọng Hiểu, Hạ Tề Ngọc đứng dậy kéo nàng về phía mình: “Đứng sát vào, bên đó xe chạy không thấy hay sao?”

“Ta mới không thèm đứng sát vào ngươi.”

Hai người nhỏ to tranh cãi đến trước cổng kí túc xá, vừa vặn bắt gặp một người khác đang đứng ở cách các nàng tầm mười bước. Mặt Hạ Trọng Hiểu biến thành trắng bệch, khẩn trương đứng yên tại chỗ, sao Uy Tử Cầm lại đột nhiên đến đây a?

“Ta gọi sao ngươi không bắt máy?”

Hạ Trọng Hiểu lúng túng lấy điện thoại trong túi xách ra xem, màn hình một mảng tối đen, có vẻ là hết pin rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện