Trở về nhà cùng đa đa ăn bữa cơm, Hạ Trọng Hiểu lảng tránh nhắc đến Uy Tử Cầm. Bầu không khí còn đôi chút gượng gạo nhưng vẫn tốt hơn buổi trưa, ăn xong nàng liền chui vào phòng tỷ tỷ nói chuyện. Lúc nàng nằm trên giường phát giác ánh mắt đại tỷ rất kỳ quái, hai chân mày kịch liệt chau lại, đưa tay che nửa mặt dưới, có vẻ ghét bỏ mà nhìn về phía nàng.
“Chị hai…” Hạ Trọng Hiểu đáng thương hề hề mở miệng: “Ta tắm rồi vẫn không được nằm sao?”
“Không phải, ngươi cứ nằm đi.”
Hạ Phượng Vũ ngồi xuống bên cạnh ấu muội, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Ta trong người không khỏe, ngươi muốn thì ngủ trước đi.”
“Ta chưa buồn ngủ.”
Hạ Trọng Hiểu dời mắt nhìn sang Hạ Tề Ngọc đang đứng dựa lưng ở cửa, lâu lâu lại che mũi rồi nhăn mặt.
“Các ngươi làm sao vậy? Có phải trên người ta có mùi thối không?”
“Trên người ngươi có mùi càn nguyên.” Hạ Ly Cơ đẩy cửa đi vào đã bị khí tức càn nguyên kia làm cho khó chịu: “Càn nguyên không thích sự xuất hiện của càn nguyên khác, ngươi cả người đều là mùi của nha đầu đó.”
“Không phải càn nguyên không thể cảm nhận được tin tức tố của càn nguyên khác sao?”
Hạ Phượng Vũ đắn đo một chút rồi mở miệng giải thích: “Không phải tin tức tố, mà là khí tức áp bức của cao đẳng càn nguyên. Thật ra càn nguyên cũng phân tầng, càn nguyên phẩm thấp gặp càn nguyên phẩm cao bản năng liền sinh ra sợ hãi lẫn bài xích.”
Nghe xong Hạ Trọng Hiểu đầu đặc như hồ dán, vô thức sờ tuyến thể sau gáy của mình: “Ý các ngươi Uy Tử Cầm là cao đẳng càn nguyên nên sau khi ta bị đánh dấu cơ thể sẽ lưu lại khí tức đặc trưng của nàng để xua đuổi càn nguyên khác?”
“Có thể nói như vậy.” Hạ Tề Ngọc vẫn che dưới mũi, khó chịu mở miệng: “Ngửi thấy mùi của thối nha đầu đó ta liền buồn nôn, chết tiệt, Hiểu Hiểu, ngày mai chúng ta đi bệnh viện tẩy.”
“Nếu tẩy được ta đã tẩy rồi, Uy Tử Cầm căn bản không cho.”
Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ leo xuống giường, tay vẫn vịn tuyến thể sau gáy: “Ta về phòng ngủ vậy, các ngươi ngủ ngon.”
Không nghĩ có ngày sẽ bị ba tỷ tỷ ghét bỏ, một mình thất thểu quay về phòng ngủ. Cả người vô lực ngã xuống giường, xung quanh có một dàn Doraemon bao bọc, bất quá lại chẳng thấy an toàn chút nào. Bây giờ cả người nàng đều là tin tức tố càn nguyên rất dễ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính chiến đấu của càn nguyên khác, tỷ tỷ tâm lý biến hóa cũng là chuyện dĩ nhiên.
Xoay người nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, Hạ Trọng Hiểu ảm đạm thở dài, ngày mai lại phải bận rộn làm người hầu cho Uy Tử Cầm nữa. Nhích người nằm ngay ngắn trên giường, với tay kéo một con Doraemon vào lòng.
Dưới ánh đèn vàng vô tình trông thấy một góc hộp carton lộ ra khỏi tủ quần áo, Hạ Trọng Hiểu mờ mịt đứng dậy xem thử. Nàng thường có thói quen nhét đồ không dùng nữa vào tủ quần áo cho đỡ chật chội, hôm nay đột nhiên thấy vật thể lạ xuất hiện tránh không khỏi hoài nghi.
Lôi hộp ra khỏi tủ quần áo cũng mất không ít công phu, trong đầu Hạ Trọng Hiểu xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt. Hoài nghi dùng kéo rọc rách lớp băng keo bên trên, quả nhiên đúng như dự đoán của nàng, bên trong là con Doraemon 200cm mà Uy Tử Cầm và Lạc Uyển gắp thú đổi được. Từ sau khi chia tay Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu đã đóng gói cất Doraemon vào trong tủ để tránh nhìn vật nhớ người.
Hôm nay đột nhiên gặp lại trong lòng không rõ tư vị.
Dùng sức đem Doraemon kéo ra khỏi thùng carton, bốn năm không gặp có chút bẩn, Hạ Trọng Hiểu đem nó đặt ngay ngắn trước mặt mình. Doraemon vẫn cười rất khoái hoạt, tay tròn vo ôm đàn guitar, mặc váy cỏ lắc lư eo bánh mì.
Hạ Trọng Hiểu ngẩn người hồi lâu, đưa tay nhéo nhéo mặt Doraemon, bất tri bất giác mỉm cười. Quá khứ thật sự quá đẹp, đẹp đến mức chỉ cần bắt gặp một thứ liên quan đến người đều phải rơi nước mắt. Vòng tay ôm chặt Doraemon vào lòng, nén tiếng nức nở trong cổ họng, quá khứ vĩnh viễn không thể trở thành tương lai, người đã mất có lẽ không trở lại được nữa.
Kéo ngăn tủ bên cạnh, sợi dây chuyền Doraemon bị lãng quên bao năm dần dần xuất hiện trước mắt. Hạ Trọng Hiểu run rẩy cầm lên, trước đây nàng đều dựa vào thứ này để tìm Uy Tử Cầm, chỉ cần nàng vuốt ve mấy lần Uy Tử Cầm khẳng định xuất hiện trước mặt nàng.
Nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, hoài nghi bên trong đã hết pin, bất quá lại luyến tiếc vứt bỏ. Chậm chạp đeo lên cổ, dời mắt nhìn chiếc gương đặt trên bàn học, ánh sáng từ dây bạch kim phát ra đặc biệt nhu hòa.
Hạ Trọng Hiểu cả ngày mệt mỏi chỉ muốn ngủ, đặt Doraemon 200cm ngay ngắn bên giường rồi nằm xuống đắp chăn tắt đèn.
6h sáng Hạ Trọng Hiểu bị tiếng gào thét của Hạ Tề Ngọc gọi tỉnh, mệt mỏi lê thân thể vào nhà vệ sinh rửa mặt thay đồ. Quay ra thì thấy đại tỷ Hạ Phượng Vũ ngồi trên giường giúp nàng gấp gọn chăn màn, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào con Doraemon đặt bên cạnh.
“Hiểu Hiểu, ngươi lấy nó ra sao?”
“À, hôm qua nó rơi ra khỏi tủ nên ta để nó ở đó luôn.”
Hạ Phượng Vũ cũng không hỏi nữa, xếp xong chăn màn thì kéo Hạ Trọng Hiểu cùng mình xuống lầu ăn sáng.
Đồ ăn sáng là món hoành thánh mà Hạ Trọng Hiểu thích ăn nhất, kéo ghế ngồi xuống, mỗi tuần chỉ có một ngày nàng được ăn thức ăn đa đa nấu. Trong lòng đặc biệt hoài niệm, một mình ăn hết hai tô lớn rồi cùng tỷ tỷ lên xe buýt về trường đại học.
Bước xuống xe buýt, ba tỷ tỷ cũng nhanh chóng về lớp, còn nàng một mình quay về kí túc xá. Không ngờ A Linh vẫn chưa về, Hạ Trọng Hiểu thu dọn phòng ốc gọn gàng, nghe thấy tiếng điện thoại liền biết là ai đang gọi đến.
“Alo?”
[Năm phút, không được hóa trang.]
Hạ Trọng Hiểu hừ hừ hai tiếng: “Ta không đi, vừa về kí túc xá rất mệt.”
[Ngươi còn bốn phút năm mươi hai giây.]
“Uy Tử Cầm!!”
Bất đắc dĩ cầm túi xách chạy xuống kí túc xá, quả nhiên bắt gặp Uy Tử Cầm dựa lưng vào xe hơi, mắt dán vào đồng hồ trên tay đếm kĩ từng giây. Nghe thấy tiếng bước chân, Uy Tử Cầm hơi ngẩng đầu lên, tiện tay mở cửa xe ô tô cho nàng.
Hạ Trọng Hiểu đưa tay che mặt mới dám bước lên xe, bất quá vẫn có người nhận ra nho nhỏ nghị luận.
“Tiệm ăn gần trường.”
Thống lĩnh nghệch mặt ra: “Không phải đi trung tâm thương mại sao?”
Bị công chúa liếc một cái liền rụt cổ, tự động lái xe đến tiệm ăn mà công chúa điện hạ chỉ định. Đi bộ thì tầm năm phút là đến, thống lĩnh quay đầu xe dừng trước cửa tiệm ăn, nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe cho công chúa điện hạ.
Uy Tử Cầm bước nhanh vào trong quán, Hạ Trọng Hiểu chân ngắn đuổi theo sau, không hiểu tại sao đối phương lại muốn vào quán này ăn. Lẽ nào thức ăn ở trung tâm thương mại không vừa miệng?
Nhân viên cửa hàng niềm nở bước ra: “Quý khách đã đặt bàn chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy mời hai vị đi lối này.”
Nhân viên hướng dẫn các nàng đến vị trí gần cửa sổ, đem thực đơn trên tay đặt xuống bàn, đơn giản giới thiệu món ăn chính ngày hôm nay.
“Hôm nay thức ăn đều là các món làm từ rau củ đặc biệt thanh đạm, chiêu bài là canh thịt bò rau củ mùi vị đặc biệt thơm ngon còn tốt cho sức khỏe. Đặc biệt còn có ưu đãi trong ngày hôm nay, nếu là tình nhân sẽ được giảm giá 50%.
Hạ Trọng Hiểu nghi hoặc nhìn nhân viên: “Không phải chứ? Mới tuần trước đã ưu đãi rồi, bây giờ còn ưu đãi nữa, các ngươi không muốn buôn bán nữa sao?”
“Vị tiểu thư này đã từng nhận ưu đãi rồi đi? Ngài không cần lo, mỗi lần ưu đãi đều sẽ tính mới, chỉ cần cùng người yêu hôn nhau sẽ được giảm 50%. Việc ưu đãi này tùy thuộc vào nhu cầu thị trường, bọn ta chỉ làm theo lệnh, tiểu thư không cần hoài nghi lừa đảo.”
Đương suy nghĩ chiều nay nên rủ vị tỷ tỷ nào cùng nàng đi ăn để nhận ưu đãi thì Uy Tử Cầm ở đối diện hào sảng nói: “Bọn ta là tình nhân.”
Hạ Trọng Hiểu sặc nước bọt, ở dưới bàn đá chân Uy Tử Cầm một cái: “Ngươi nói cái gì vậy?”
Nữ nhân viên vẫn duy trì ý cười trên mặt: “Các vị thỉnh hôn nhau.”
Còn chưa kịp cự tuyệt lời mời của nữ nhân viên thì Uy Tử Cầm ở đối diện đã nhanh hơn một bước bắt lấy cằm nàng, ở trên phiến môi mềm mại mà đặt lên một nụ hôn. Hạ Trọng Hiểu trừng lớn hai mắt, sợ đến siết nhăn nhúm chiếc váy đang mặc. Nơi này đặc biệt gần trường, chỉ cần có ai đi ngang qua bắt gặp cũng đủ để nàng chết hai trăm lần.
Không nhận được phản ứng của Hạ Trọng Hiểu, Uy Tử Cầm cố ý cắn vào môi nàng, nhướn mày tỏ ý không hài lòng. Bất đắc dĩ Hạ Trọng Hiểu phải rụt rè đưa lưỡi chạm vào lưỡi Uy Tử Cầm, mặt bánh bao hồng thấu một mảng, ngượng ngùng không biết