Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Anh Hùng Cứu Đa Lạp


trước sau

Mỗi ngày đi học đều là một cơn ác mộng dai dẳng, dù là đi đâu cũng bị đồng học soi mói, ở sau lưng chỉ trỏ dè bĩu. Mặc dù cố gắng không để ý bọn họ nói cái gì nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn bị tiếng mắng chửi xung quanh làm cho phiền não, cảm giác mệt mỏi lặng lẽ bao trùm rút hết khí lực.

Diễn đàn trường bị đánh sập dẫn đến sinh viên trong trường đồn đoán Hạ Trọng Hiểu cố tình làm ra để phi tang chứng cứ. Nghe mấy lời đồn này nàng cũng chỉ biết cười nhạo một tiếng, ai ai cũng biết nàng học chuyên ngành báo chí truyền thông lấy đâu ra bản lĩnh đánh sập diễn đàn trường.

Một mình ôm tập sách đến lớp, nhưng đến đoạn rẽ hành lang lại bị một đám cùng nghi chặn đường. Dẫn đầu là Thẩm Thiên Thu, theo sau còn có Mễ Nguyên và Dạ Ngữ Lâm, tất cả đều dùng ánh mắt chán ghét xen lẫn khinh bỉ mà nhìn nàng.

Hạ Trọng Hiểu cẩn thận đánh giá tình huống xung quanh: “Đây là trường học nếu các ngươi làm càn nhất định sẽ bị phạt nặng.”

“Phạt? Nực cười, người đáng bị phạt hôm nay chính là ngươi, không chỉ ta mà tất cả sinh viên của trường đều muốn ngươi biến mất khỏi Tế Nam. Ngươi bản lĩnh lớn thế nào ta không quản, nhưng dám câu dẫn công chúa điện hạ đúng là chán sống rồi.”

Lùi lại một bước, Hạ Trọng Hiểu đè nén sợ hãi mở miệng: “Ta không có câu dẫn ai hết, các ngươi một mực nhắm vào ta sao không tìm công chúa của các ngươi mà tính sổ đi!”

“Mạnh miệng thật.” Thẩm Thiên Thu vuốt móng tay của mình, quét mắt nhìn cùng nghi phía sau: “Hảo hảo dạy dỗ ả đi.”

Hạ Trọng Hiểu xoay người bỏ chạy nhưng vẫn bị đám cùng nghi kia bắt được lôi nàng vào trong nhà vệ sinh. Cả người va mạnh vào sàn nhà đau điếng, thậm chí nghe thấy tiếng xương cốt lách cách kêu vang. Mặt bánh bao biến thành trắng bệch, khẩn trương lui về sau, trừng trừng mở to mắt nhìn cùng nghi đang vây xung quanh.

“Đừng quên khôn trạch được pháp luật bảo hộ, các ngươi dám làm bậy ta sẽ kiện các ngươi!”

Thẩm Thiên Thu nâng chân đá vào người nàng một cước: “Ta cũng là khôn trạch, ta muốn xem ngươi làm thế nào kiện bọn ta.”

“Thẩm Thiên Thu ngươi đừng hiếp người quá đáng!”

“Đừng sợ, ta không đánh ngươi đâu.”

Cùng nghi xung quanh nhận được ánh mắt liền cầm xô múc đầy nước trong bồn hất vào người Hạ Trọng Hiểu. Quần áo trên người đều bị xối ướt sũng, Hạ Trọng Hiểu há miệng hô hấp, nước liên tục vào mũi vào miệng không cách nào thở được.

“Ta nghe nói ngươi bị tiêu kí rồi, sớm đã mất tư cách học ở Tế Nam.”

Thẩm Thiên Thu nắm lấy cổ áo nàng ghì mạnh, dấu răng bên trên tuyến thể béo mập hiển lộ rõ ràng: “Hạ Trọng Hiểu, ngươi cút khỏi Tế Nam là chuyện sớm muộn, chi bằng để ta tiễn ngươi một đoạn.”

Bật chế độ ghi hình, Thẩm Thiên Thu ném lại Hạ Trọng Hiểu xuống sàn, lớn tiếng quát: “Cởi hết quần áo của ả ra, ta xem công chúa còn muốn quen loại người này không!”

Hạ Trọng Hiểu vung tay gạt cùng nghi muốn cởϊ áσ nàng, giận dữ rống: “Thẩm Thiên Thu ngươi hôm nay dám sỉ nhục ta, không sợ phải ngồi tù sao?”

“Ta còn đang chờ ngươi mất mặt bị đuổi ra khỏi Tế Nam đây!”

Cùng nghi giữ chặt hai tay đang giãy dụa của Hạ Trọng Hiểu, vài người khác liên tục hất nước vào mặt nàng, trên sàn lênh láng nước muốn tràn ra khỏi cửa nhà vệ sinh.

“Buông! Các ngươi buông ta ra!!”

Hạ Trọng Hiểu xoay người đá chân liên tục không cho bọn họ cởϊ qυầи áo của nàng, nước mắt hay nước lạnh trong bồn cũng không phân biệt được nữa. Áo sơ mi bị kéo bung, Hạ Trọng Hiểu hoảng sợ chuyển người muốn nằm xuống sàn lại bị một cùng nghi khác nắm tóc kéo ngược lên.

“Cầu ngươi! Cầu ngươi Thẩm Thiên Thu! Ta với ngươi không thù không oán, buông tha cho ta!!”

Thẩm Thiên Thu kề sát điện thoại đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi sợ sao? Vậy thì khóc lớn một chút, ta còn muốn cho vài càn nguyên tại đây làm chết ngươi!”

“Buông ra!”

Hạ Trọng Hiểu giãy được một tay cố sức giữ chặt cổ áo của mình, hai bên vai và cổ tràn ngập vết cào rướm máu. Một xô nước từ trên đỉnh đầu xối thẳng xuống, cảm thấy chưa đủ còn ấn đầu Hạ Trọng Hiểu vào trong bồn nước.

Thẩm Thiên Thu hả hê đứng cười, đợi cùng nghi kéo mặt Hạ Trọng Hiểu lên liền giáng cho hai cái tát.

“Loại trời sinh ti tiện như ngươi sống làm gì? Cởi hết quần áo của ả ném ra ngoài đi, ta gọi thêm vài càn nguyên đến.”

“Buông tay! Các ngươi thả ta ra!”

Hạ Trọng Hiểu gào đến khản cả giọng, nhưng không cách nào thoát khỏi tay của cùng nghi. Áo sơ mi bị kéo rách để lộ áσ ɭóŧ bên trong, váy nắm kéo đến xộc xệch không còn ra hình dáng.

“Bao vây toàn bộ!”

Một tiếng nói vang lên khiến cùng nghi và Thẩm Thiên Thu mao cốt tủng nhiên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị cận vệ lao vào bẻ ngoặc tay đè xuống sàn.

Uy Tử Cầm đạp ngã cùng nghi đang khống chế Hạ Trọng Hiểu, đưa tay ra vừa định chạm vào thì Hạ Trọng Hiểu giống như cá chạch giãy khỏi. Cả người cuộn lại trước cửa một phòng vệ sinh, sợ hãi bật khóc thật lớn.

“Đừng chạm vào ta! Đừng mà… đừng… ta rất sợ…”

Bàn tay ở trên không trung không nỡ thu về, lạnh lẽo mở miệng: “Đưa đến chỗ hiệu trưởng, ta muốn một câu trả lời thỏa đáng cho việc này.”

“Tuân mệnh!”

Cận vệ lần lượt áp giải từng người rời khỏi nhà vệ sinh, điện thoại ghi hình của Thẩm Thiên Thu cũng bị tịch thu.

Xung quanh an tĩnh Uy Tử Cầm mới ngồi xổm trước mặt Hạ Trọng Hiểu, dang hai cánh tay ôm lấy nàng: “Đừng sợ, ta đến rồi, không ai hại được ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu giống như quả bom đến giờ phát nổ, điên cuồng đấm đá vào người Uy Tử Cầm: “Đều là ngươi! Tất cả do ngươi!! Bọn họ làm nhục ta, rõ ràng ta không có câu dẫn ngươi! Tại sao lại là ta?”

Khóc la một hồi Hạ Trọng Hiểu mệt mỏi gục vào vai Uy Tử Cầm ngất lịm đi, khóe mắt ẩm ướt không biết là do bị xối nước hay đang khóc. Uy Tử Cầm dùng chút sức đã có thể đem nàng ôm lên, bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, hướng cận vệ gác cửa phân phó.

“Gọi tiên sinh, quay về biệt thự.”

“Tuân mệnh.”

Cảnh tượng công chúa bồng Hạ Trọng Hiểu khiến cả trường gần như bùng nổ, còn chưa kịp phỏng đoán chuyện gì thì tin tức Thẩm Thiên Thu tấn công bạn học truyền ra. Liên hệ với chuyện công chúa, đoán chừng tám phần là Thẩm Thiên Thu tấn công Hạ Trọng Hiểu rồi công chúa điện hạ làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Lại nói đến Hạ Trọng Hiểu hôn mê đến tối muộn mới tỉnh lại, đập vào mắt là ống truyền dịch cùng với một nữ y tá dùng tiếng Thổ Áo nói chuyện với một người khác. Đầu óc đau nhức không thể suy nghĩ được gì, chỉ nhớ mình bị Thẩm Thiên Thu làm nhục trong nhà vệ sinh, những chuyện tiếp theo đều là mơ mơ hồ hồ.

Lại một giọng nói dùng tiếng Thổ Áo vang lên: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Nữ y tá gật đầu, đặt lại khăn mặt lên khay rồi rời khỏi phòng.

Hạ Trọng Hiểu mắt mở không lên, gắng gượng quan sát bố trí xung quanh phòng, đây không phải phòng riêng của Uy Tử Cầm sao?

Tiếng bước chân đều đặn truyền đến, lát sau nhìn thấy Uy Tử Cầm đứng ở bên giường, đặt tay lên trán giúp nàng kiểm tra nhiệt độ.

“Vẫn còn sốt.”

“T-Ta sao…”

“Đừng nói nhiều, ngươi vừa uống xong thuốc nên ngủ đi.”

Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nói được hai câu đã chìm vào mộng đẹp. Không biết có phải tác dụng của thuốc hay không nhưng Hạ Trọng Hiểu ngủ trầm một giấc không mộng mị nhưng tỉnh lại đầu óc lại mơ màng bất định.

Lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, Uy Tử Cầm ngồi bên giường, tay cầm một ly nước có vẻ dùng để uống thuốc: “Ngồi dậy được không?”

Hạ Trọng Hiểu đầu óc mông lung không nghe được Uy Tử Cầm nói gì, chỉ phát ra một tiếng hừ nho nhỏ.

Uy Tử Cầm đặt ly nước lại bàn, đưa tay đỡ Hạ Trọng Hiểu ngồi dậy: “Ngủ cả ngày không ăn gì rồi, uống thuốc rồi ăn một chút cháo.”

Sức lực mở miệng cũng không có, tùy ý Uy Tử Cầm an bài. Hé miệng ngậm viên thuốc, đưa tay cầm lấy ly nước uống mấy ngụm, cổ họng truyền đến một trận đau rát. Có vẻ hôm qua hét quá nhiều cổ họng bị ảnh hưởng, chỉ uống chút nước cũng đau đến mặt mũi trắng bệch.

Tiếp lấy ly nước từ tay Hạ Trọng Hiểu, giúp nàng lau nước ở khóe môi, ôn giọng mở miệng: “Ăn chút cháo nhé?”

“Không ăn, mệt…”

“Không được, ngươi cả ngày hôm qua không ăn gì rồi.”

Uy Tử Cầm liếc mắt nhìn nữ hầu đứng cách đó vài nước, cô ta liền hiểu ý bước đến giao chén cháo loãng cho công chúa điện

hạ. Nhẹ nhàng khuấy vài cái cho cháo không bị tách nước, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Hạ Trọng Hiểu.

Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu né tránh: “Không ăn.”

“Nghe lời, không ăn làm sao khỏe lại được?” Uy Tử Cầm đỡ lấy gò má bánh bao phụng phịu của nàng, đưa thìa cháo đến tận miệng: “Mở miệng, ăn xong lại cho ngươi ngủ.”

“Ta thật sự rất mệt, muốn ngủ tiếp.”

“Ngoan, ăn một chút thôi.”

“Không ăn.”

“Hay muốn ta hôn mới chịu ăn?”

Nữ hầu tự ý thức cúi đầu nhìn mũi giày để không làm phiền công chúa điện hạ.

Hạ Trọng Hiểu giận muốn bốc khói, miễn cưỡng mở miệng ăn một thìa cháo nóng. Cháo nấu rất loãng dễ nuốt, mùi vị cũng không tệ, ăn gần hết chén mới đầu hàng không ăn nổi nữa.

Uy Tử Cầm đỡ nàng nằm xuống giường, ôn giọng dỗ dành: “Ngủ thêm một chút nữa thôi, buổi trưa dậy ăn chút cháo.”

Không biết Hạ Trọng Hiểu có cho lời Uy Tử Cầm vào tai hay không, mệt mỏi ôm chăn chìm vào giấc ngủ.

Uy Tử Cầm chậm rãi rời khỏi giường, ngoắc tay với nữ hầu: “Mang tất cả con chồn xanh đến đây.”

“Tuân mệnh.”

Mặc dù không biết công chúa cần chồn xanh làm gì nhưng nữ hầu vẫn nhận mệnh đi lấy, tầm ba phút sau quay lại, còn dẫn theo bốn cận vệ cùng ôm chồn xanh đi vào. Uy Tử Cầm cho bọn họ rời đi, một mình đem Doraemon xếp ngay ngắn ở đầu giường, nhét thêm một con vào tay để Hạ Trọng Hiểu ôm ngủ. Xong xuôi thì tự mình nằm xuống bên cạnh dang tay ôm nàng vào lòng, cả đêm không ngủ rút hết toàn bộ sức lực vừa nằm một lúc liền chìm vào mộng đẹp.

Buổi trưa Hạ Trọng Hiểu bị lay tỉnh, uống thêm một phần thuốc thì tinh thần tốt lên rất nhiều, bắt đầu nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Tâm tình tức thì tuột dốc, vô thức siết chặt cổ áo, khẩn trương đổ mồ đầu mồ hôi lạnh. Không ngờ Thẩm Thiên Thu thủ đoạn lại cực đoan như vậy, nếu Uy Tử Cầm không kịp xuất hiện e là nàng đã bị càn nguyên khác tiêu kí.

“N-Ngươi làm sao biết ta ở nhà vệ sinh bị…”

Nói một nửa liền ngừng lại, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào mới đúng.

Uy Tử Cầm thổi nguội thìa cháo rồi đưa đến bên miệng Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi còn đeo sợi dây chuyền đó sao? Ta nhận được tín hiệu cầu cứu của ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu trầm mặc, đưa tay kéo sợi dây chuyền giấu trong áo: “Ta còn tưởng nó hết pin rồi.”

“Món đồ này không dùng pin.”

“Thế nó dùng cái gì?”

“Nói ngươi cũng không hiểu đâu.” Uy Tử Cầm kiên nhẫn mở miệng: “Ăn cháo đi.”

Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn mở miệng nuốt xuống một thìa cháo loãng, mặc dù không thấy đói nhưng cơ thể lại vô lực giống như bị ai đó đánh liên tục vào người.

“Chuyện này ngươi không cần tự mình xử lý.” Hạ Trọng Hiểu thật sự sợ hãi tầm ảnh hưởng của Uy Tử Cầm đối với sinh viên trong trường: “Ta tự mình tìm hiệu trưởng giải quyết, ngươi cứ xem như không thấy là được rồi.”

“Sớm đã giải quyết xong rồi.” Uy Tử Cầm lại múc một thìa cháo thổi nguội rồi đút nàng: “Đám người đó đều bị đuổi học, riêng khôn trạch bị đình chỉ một tháng, chịu kỉ luật trước toàn trường. Video trong điện thoại cũng đã xóa, từ nay về sau không ai dám ức hiếp ngươi nữa.”

“Đây không phải vấn đề…”

Cũng không thể ở trước mặt Uy Tử Cầm nói e sợ đám fan cuồng của nàng tìm đến gây chuyện, chán nản trút một tiếng thở dài, ngày tháng sau này không biết phải sống thế nào.

“Là chuyện tiêu kí sao?”

“Hả?”

Uy Tử Cầm đặt chén cháo vơi phân nửa xuống bàn, cầm ly nước đưa đến: “Ta đã nói với hiệu trưởng rồi, là ta tiêu kí ngươi, cũng yêu cầu hiệu trưởng cho ngươi tiếp tục học ở trường.”

“Cái gì? Ngươi nói rồi sao?”

Thảm rồi! Nàng được công chúa tiêu kí, nữ sinh cả trường không hận muốn dìm chết nàng mới là lạ!

“Ngươi sợ cái gì?”

Hạ Trọng Hiểu nuốt khan một ngụm nước bọt: “Ta không sợ ngươi mà sợ bọn họ.”

“Ta lệnh vài cận vệ đi theo bảo vệ ngươi, thời gian tới ngươi nên ở lại biệt thự hoàng gia tránh bị đám người kia tiếp tục quấy rầy.”

“Hay là nói sau đi.”

Uống được hai ngụm nước ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân hối hả, chốc sau truyền đến tiếng nói của Uông quản gia.

“Công chúa điện hạ, có một người tên là Hạ Ly Cơ đến tìm Hạ tiểu thư.”

Hạ Trọng Hiểu khẩn trương muốn bước xuống giường gặp nhị tỷ thì bị Uy Tử Cầm ấn nằm xuống giường, tự thân vận động ra ngoài mở cửa cho Uông quản gia.

“Ngươi cho nàng vào, không được khinh suất.”

Uông quản gia nhận mệnh rời đi, chốc sau dẫn Hạ Ly Cơ tiến vào phòng của công chúa điện hạ.

Chưa kịp hỏi đầu đuôi sự việc Hạ Ly Cơ đã nóng nảy túm lấy cổ áo Uy Tử Cầm, gằng giọng: “Ngươi đã làm gì Hiểu Hiểu rồi hả? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm hại đến nàng ta không ngại gϊếŧ chết Thổ Áo công chúa đâu!”

Uy Tử Cầm không gạt tay cũng chẳng lớn tiếng gọi cận vệ giải vây: “Ngươi bình tĩnh, ta không làm hại nàng.”

“Chị, ta ở đây.”

Hạ Ly Cơ buông tha cổ áo Uy Tử Cầm, chạy đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu cẩn thận kiểm tra một lượt. Nhìn thấy mấy vết thương trên cổ ấu muội tránh không khỏi đau lòng, đa đa và tỷ muội nàng chẳng dám đánh nha đầu này nhưng lại để nàng bị người khác tổn thương.

Trong lòng không khỏi vạn phần tự trách: “Hiểu Hiểu đừng sợ, nói với ta là ai hại ngươi ra nông nổi này?”

“Chị, ta không sao, chỉ là hơi đau đầu chóng mặt. Với lại là Uy Tử Cầm cứu ta, nếu nàng đến không kịp ta đã bị Thẩm Thiên Thu làm nhục rồi. Chuyện này ta cũng không muốn truy cứu thêm, ngươi yên tâm, ta hiện tại rất khỏe mạnh không còn gì đáng ngại.”

Hạ Ly Cơ hừ khẽ một tiếng, bất mãn oán trách: “Ngươi nói giúp nha đầu đó làm gì?”

“Ta không có nói giúp nàng mà.” Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, vươn tay ôm lấy nhị tỷ làm nũng: “Chị ba, ta lúc đó rất sợ, suýt chút đã bị Thẩm Thiên Thu cởi hết quần áo quay video rồi.”

“Thẩm Thiên Thu đó đúng là xem trời bằng vung, ta tuyệt đối không bỏ qua chuyện này đâu.”

“Được rồi, Thẩm Thiên Thu dù sao cũng là khôn trạch, ngươi cần gì phải tranh chấp với nàng. Chị, bây giờ ta chỉ muốn về nhà, ngươi mau đưa ta về đi.”

Hạ Ly Cơ nhất thời mềm lòng, khom lưng ôm Hạ Trọng Hiểu lên, đi đến cửa đột nhiên quay lại.

“Cảm ơn ngươi.”

Nói xong liền bước nhanh ra khỏi hành lang, theo hướng dẫn của Uông quản gia ra cổng biệt thự. Uy Tử Cầm chôn chân tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên bật cười, xoay người ngồi xuống giường hưởng thụ chút hương thơm còn sót lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện