Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Và Cuộc Gặp Mặt Bất Đắc Dĩ


trước sau

Đương ngồi trong lớp lại bị một cận vệ hoàng gia mời ra ngoài, Hạ Trọng Hiểu tinh ý phát hiện người này vốn không phải đoàn cận vệ chuyên đi theo bảo vệ Uy Tử Cầm. Dò xét xem có phải là người của vương tử phái đến hay không, nhưng quan sát một lúc có vẻ là cao đẳng cận vệ bên cạnh quốc vương.

Lẽ nào quốc vương cũng muốn nhún tay vào chuyện này?

Hạ Trọng Hiểu cảnh giác đi theo sau cận vệ, còn đương miên man suy nghĩ thì nghe cận vệ mở miệng: “Ta là người bảo vệ nữ hoàng bệ hạ, ngươi gặp bệ hạ phải chú ý lời nói đừng chọc giận ngài.”

“N-Nữ hoàng?”

Cận vệ không trả lời câu hỏi của nàng, tiếp tục sải bước đến một tiệm cà phê nhỏ. Bên trong chẳng có lấy một vị khách, thấp thoáng trông thấy bóng lưng phủ kín áo choàng, có vẻ như người kia chính là nữ hoàng Thổ Áo. Hạ Trọng Hiểu khẩn trưởng đẩy cửa đi vào, cận vệ cũng không đi theo, đành một mình rụt rè xuất hiện trước mặt nữ hoàng.

Không ngoài dự đoán, người đang ngồi thưởng thức tách cà phê nóng là nữ hoàng Thổ Áo, nghiêm nghị quét mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới.

“Ngươi là Hạ Trọng Hiểu?”

“Ách, vâng, nữ hoàng bệ hạ buổi sáng tốt lành.”

Tựa hồ hài lòng với thái độ lễ phép của Hạ Trọng Hiểu, nữ hoàng đưa tay vào ghế trống đối diện: “Ngồi đi.”

Hạ Trọng Hiểu rụt rè di chuyển qua đối diện ngồi xuống, cảm giác không khác gì con dâu lần đầu ra mắt mẹ chồng. Chỉ có điều người trước mặt không phải mẹ chồng mà là ngoại mẫu của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu căng thẳng mím chặt môi, mười ngón tay bấm lung tung vào gấu váy.

“Ngươi quen biết Freya từ lúc nào?”

Không nghĩ nữ hoàng sẽ hỏi thẳng như vậy, nàng thậm chí còn nghĩ đủ ra hằng trăm câu hỏi ngoài lề mà nữ hoàng có thể sẽ hỏi nàng.

“Ta quen Tử Cầm bốn năm trước khi nàng học cao nhất ở Nhất Phương, bọn ta học chung một lớp.”

“Úc? Vậy ra ngươi chính là người tặng Freya con ốc gai đó?”

Không nhớ rõ bản thân có tặng cho Uy Tử Cầm ốc gai hay không, dù sao các nàng trao đổi quà nhiều như vậy, không phải bánh kẹo cũng là đủ thứ món linh tinh trên trời dưới đất.

“Có vẻ nữ hoàng gọi ta là vì chuyện khác.”

Nữ hoàng vốn dĩ không phải người thích vòng vo, thẳng thắn mở miệng nói: “Phải, ta muốn ngươi rời khỏi Freya.”

“Ta tại sao phải làm như vậy? Ta là bạn gái của Freya, nàng cũng là bạn gái của ta, bọn ta quang minh chính đại yêu nhau hoàn toàn không có phạm pháp.” Hạ Trọng Hiểu từng một lần bị hoàng gia Thổ Áo ngăn cản nhưng lần này nàng tuyệt đối không buông tay Uy Tử Cầm: “Nữ hoàng có thể đã hiểu lầm ta chuyện gì đó nhưng chỉ cần Tử Cầm biết ta đối với nàng không phải hư tình giả ý là được. Bốn năm trước hoàng hậu Thổ Áo cũng gọi ta ra đây nói ta không thích hợp không xứng đáng nhưng chỉ Tử Cầm mới có tư cách nói ta xứng hay không mà thôi.”

“Tiểu cô nương ngươi mồm miệng cũng nhanh thật, lẽ ra ngươi nên biết bản thân đang ở chỗ nào. Có được tâm ý của Freya thì sao, ngươi nghĩ nàng sẽ thật sự kết hôn rồi đưa ngươi về Thổ Áo làm công nương?”

“Nếu không thể về Thổ Áo bọn ta vẫn có thể kết hôn ở Cáp Á Lợi.”

Nữ hoàng hai chân mày nhíu chặt, từ tư thế ngả lưng dựa vào ghế chuyển thành chồm người ra trước: “Cô nương ngươi vẫn còn trẻ, đừng vì một phút bốc đồng mà làm ảnh hưởng tương lai của bản thân. Freya là công chúa Thổ Áo, nàng chỉ có thể kết hôn với hậu duệ hoàng gia, và ngươi là không thể.”

Hạ Trọng Hiểu bật cười một tiếng: “Nếu ta để tâm chuyện này sớm đã chia tay Tử Cầm, nhưng ta không làm như thế vì ta thật sự thích nàng. Bốn năm xa cách bọn ta tình cảm không những không nguội lạnh mà vừa gặp lại đã không thể ngừng bước về phía nhau. Nữ hoàng, ngài cũng từng yêu đương rồi kết hôn, lẽ ra ngài phải hiểu chuyện này hơn bất kì ai chứ.”

Chẳng biết câu nào của Hạ Trọng Hiểu nói trúng tim đen của nữ hoàng bệ hạ, nháy mắt bầu không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ cửa tiệm tan đi phân nửa. Ánh mắt lão thái thái từ nghiêm nghị biến thành mất kiên nhẫn, xung quan tản mát khí thế vương giả không gì sánh được.

Thoáng chốc giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Ngươi phải chia tay Freya, đây mới thật sự là quan tâm đến nàng.”

“Ngài nói vậy là có ý gì?”

“Ngươi chờ xem, bọn họ bắt đầu hành động rồi, Freya sớm thôi sẽ vì ngươi mà xảy ra chuyện.”

Để lại một câu không đầu không đuôi để Hạ Trọng Hiểu tự đoán, nữ hoàng bệ hạ đứng dậy kéo kính mát xuống, từng bước chắc chắn rời khỏi cửa tiệm. Đưa mắt nhìn theo đến khi đoàn hộ tống lên xe rời đi mới thu hồi tầm mắt, mặc dù không hiểu hết ý tứ trong câu nói vừa rồi nhưng có vẻ nữ hoàng đang cảnh báo nàng chuyện gì đó.

Hạ Trọng Hiểu ngồi trong quán rất lâu mới dám đi ra ngoài, tiện tay mở điện thoại ra xem thử, quả nhiên nhận được mấy chục tin nhắn từ Uy Tử Cầm. Hẳn do không thấy nàng ở trường nên mới nhắn tin, điện thoại trong tay rung thêm lần nữa, lại một tin nhắn được gửi tới.

Chủ động gọi lại cho Uy Tử Cầm, tầm vài phút bên đầu dây liền có người tiếp máy: [Hiểu Hiểu ngươi đang ở đâu?]

“Ta ở tiệm cà phê gần trường, ngươi có rảnh đến đón ta đi.”

[Chờ ta một chút.]

Nói xong Uy Tử Cầm cũng gác máy, Hạ Trọng Hiểu buồn chán mở weibo lướt xem tin tức. Thử tìm weibo của hậu duệ Thổ Áo nhưng có vẻ bọn họ đều không ai dùng loại mạng xã hội này, nàng đành thoát ra ngoài tìm vài bài báo về hoàng gia. Phần lớn đều nói về những cuộc gặp mặt với nguyên thủ quốc gia, ngoài ra chẳng có tờ báo nào dám khai thác đời tư của hoàng thất.

Đành từ bỏ không tìm kiếm nữa, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa vẫn chưa thấy Uy Tử Cầm đến. Nếu từ trường đến chỗ nàng mất ít nhất cũng phải bảy mười phút, với tốc độ của Uy Tử Cầm hẳn sẽ rút ngắn được phân nửa.

Khoảng năm phút sau Uy Tử Cầm cũng xuất hiện tiêu sái đẩy cửa đi vào trong: “Ngươi ở đây làm gì vậy?”

“Gặp một người bạn.” Hạ Trọng Hiểu cầm túi xách đứng dậy, híp cong mắt cười thành cầu vồng nhỏ: “Chúng ta đi ăn sáng nhé?”

“Được thôi.”

Uy Tử Cầm chủ động giúp nàng cầm đồ, hai người song song rời khỏi tiệm cà phê.

“Ngươi gặp bạn nào? Ta có biết hay không?”

Nghe được mùi giấm chua phát ra từ trên người bạn gái, Hạ Trọng Hiểu vươn tay ôm lấy cánh tay nàng làm nũng: “Thế nào? Ta đi với ai cũng phải báo cáo với ngươi sao?”

“Úc, lẽ ra nên như thế.”

“Có phải trẻ con nữa đâu mà đi đâu cũng phải báo cáo, ta cũng chưa từng bắt ngươi như vậy mà.”

Uy Tử Cầm nguy hiểm nheo mặt: “Là ngươi muốn đi với ai qua mặt ta?”

Hạ Trọng Hiểu kiễng chân nắm lấy chóp mũi nàng nhéo nhẹ: “Ngươi chua muốn chết, ta sao có thể thoát khỏi tầm mắt của ngươi chứ?”

“Ngươi lẽ ra không nên để bạn gái mình thường xuyên ăn chua, có biết đau dạ dày lắm hay không?”

Lời than vãn nghe như oán trách như nũng nịu khiến Hạ Trọng Hiểu nhịn không được khúc khích cười ra tiếng: “Vậy là ta sai rồi, đến cho ngươi đường.”

Uy Tử Cầm lập tức khom lưng đón nhận nụ hôn của bạn gái, đặc biệt thỏa mãn mà kéo khóe môi: “Như vậy mới xem được.”

“Hắc!”

Hai người ồn ào nắm tay nhau đi trên đường không khác bao cặp tình nhân ở Cáp Á Lợi. Tựa hồ đã thừa nhận người bên cạnh chính là bạn lữ duy nhất, tất cả tâm tình vui buồn đều đặt trên đối phương.

Dạo quanh con đường quanh trường học mới tìm được một tiệm ăn có vẻ sạch sẽ thoáng đãng nhất. Tiệm ăn nhỏ chẳng có bao nhiêu món, khách đến ăn không đông nhưng cũng chẳng đến mức quá vắng vẻ. Bài trí gọn gàng sạch đẹp, cửa kính được lau dọn tỉ mỉ không để bám bụi bẩn, dưới chân cũng không có mấy mẩu rác nằm ngổn ngang. Đưa tay tiếp nhận thực đơn chọn vài món đặc sản dễ ăn, cũng dặn nhân viên mang thêm thìa nĩa ra cho Uy Tử Cầm.

Nhân viên cẩn thận đọc lại món ăn một lần nữa rồi nói: “Tiệm hôm nay vừa có món ăn mới tên là cua rang phun lửa không biết quý khách có muốn thử không?”

“Xin lỗi bạn ta không ăn cua được.”

Nhân viên lễ phép gật đầu mang thực đơn quay trở lại quầy.

Hạ Trọng Hiểu khoanh tay trên bàn, chồm người nhìn về phía Uy Tử Cầm: “Tử Cầm, ngươi từ nhỏ đã không ăn được cua sao?”

“Ân, từ nhỏ đã không ăn được. Năm ta ba bốn tuổi vô tình ăn thử món thịt cua vo viên mới phát hiện bị dị ứng, sau đó món ăn của ta đều không có thịt cua.” Uy Tử Cầm thử tách đũa tre ra kết quả đũa bị bẻ lệch bên nhiều bên ít, xấu hổ ném vào trong thùng rác: “Ngươi không bị dị ứng món nào?”

“Ta chỉ là không thích ăn đồ cay nóng, còn lại đều có thể ăn hết.”

Uy

Tử Cầm khựng lại một chút, dở khóc dở cười nói: “Ngươi có thể ăn thịt cua còn ta thì không, ta có thể ăn cay còn ngươi thì không.”

“Úc, ngươi nói ta mới phát hiện.” Hạ Trọng Hiểu hai tay chống cằm, chẹp chẹp miệng rồi nói: “Mọi người thường nói những người khác biệt sẽ thu hút lẫn nhau nhưng không thể lâu bền. Nếu chỉ phương diện ăn uống thì khá miễn cưỡng, nhưng ta cảm thấy chúng ta tính khí cũng không quá tương đồng.”

“Chúng ta ở trên giường hòa hợp là được rồi, mấy cái râu ria kia xét tới làm gì.”

Ngay lập tức chân liền bị Hạ Trọng Hiểu đá một cước: “Không biết xấu hổ!”

Uy Tử Cầm ai u kêu to, nhìn chân mình bị giò heo đá loạn liền nhăn nhó: “Có ai đánh bạn gái mình như ngươi không? Đau muốn chết.”

Hạ Trọng Hiểu hung dữ đánh gãy lời nàng: “Ai bảo ngươi gây sự với ta.”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.”

Chân bị đá thêm một cước, Uy Tử Cầm đành ngậm miệng lại, còn bị giò heo đá sợ không thể đi đứng bình thường được nữa. Hiểu béo ác phụ hoàn toàn không thấy tội lỗi, hung dữ ném cho Uy Tử Cầm một cái trừng mắt. Trong lòng một trận cảm khái, tương lai trở thành một thê nô dần dần hiện ra trước mặt a.

Đúng lúc nhân viên mang nước ra: “Đây là nước dứa dùng thử không tính phí.”

Hạ Trọng Hiểu lễ độ gật đầu, tự mình rót ra một ly uống thử cảm giác không khác gì nước lọc bình thường. Tiện tay đưa cho Uy Tử Cầm ly còn lại, quả nhiên bạn gái cũng chẳng có đánh giá cao bao nhiêu.

“Ngươi tranh thủ thu xếp đi, tháng sau vào xuân ta đưa ngươi về Thổ Áo.”

“Hả?” Suýt chút phun hết nước dứa trong miệng ra ngoài, vỗ ngực ho khù khụ mấy tiếng: “Uy Tử Cầm, ta đã dặn ngươi cái gì cũng phải báo sớm cho ta một tiếng mà.”

Uy Tử Cầm đáng thương mở miệng: “Ta báo trước nửa tháng còn chưa đủ?”

“Nửa tháng cái P! Hôm nay đã là ngày hai mươi bốn rồi!”

“Cũng rất sớm mà, hẳn một tuần cho ngươi thu dọn.”

Hạ Trọng Hiểu giận muốn nội thương, trừng trừng mắt quát khẽ: “Đây gọi là rất sớm hay sao? Ngươi không tính toán thời gian ta quay về nhà nói chuyện với đa đa, còn phải thu dọn đồ đạc, rồi lựa chọn lễ vật, ít nhất cũng phải nửa tháng hơn mới được.”

“Ngươi lo lắng mấy chuyện này làm gì.” Lại rút một đôi đũa thử tách làm hai, rốt cuộc cũng có thể tách được một đôi đàng hoàng: “Ta dặn cận vệ giúp ngươi chuẩn bị, vài ngày là ổn thỏa rồi.”

“Là ngươi sợ ta đổi ý nên mới chậm trễ báo chuyện này có phải không?”

Uy Tử Cầm giả điếc đưa đôi đũa tự tay tách cho nàng: “Hiểu Hiểu xem ta tách đũa đều chưa này.”

“Tử Cầm!!”

“Ta không dùng được đũa một lát làm sao ăn mì?”

Hạ Trọng Hiểu hừ hừ mấy tiếng, giả vờ không quan tâm Uy Tử Cầm nữa.

Uy Tử Cầm vẫn ung dung tách một đôi đũa khác tuy không đẹp bằng đôi vừa nãy nhưng cũng có thể cầm được: “Gắp thế nào? Hiểu Hiểu ngươi dạy ta.”

Bị động tác lóng ngóng gắp một cái rớt một cái của Uy Tử Cầm chọc cười, Hạ Trọng Hiểu đưa tay tịch thu đôi đũa của nàng. Thật ra dùng đũa cần rất nhiều kĩ năng còn phụ thuộc vào vật liệu làm đũa, nếu là loại đũa gỗ đũa nhựa thì dễ điều khiển hơn đũa kim loại. Với trình độ dùng đũa trẻ con còn không được của Uy Tử Cầm thì tốt nhất vẫn nên dùng thìa nĩa thì hơn.

Lửa giận chẳng biết từ lúc nào tiêu tán, nhỏ nhẹ mở miệng: “An phận cho ta, một lát ăn mì ta giúp ngươi gắp.”

Đại công cáo thành, Uy Tử Cầm thỏa mãn kéo khóe môi, ung dung uống một ngụm nước dứa xem như phần thưởng cho bản thân.

“Tháng sau ngươi về Thổ Áo sẽ không quay lại Cáp Á Lợi nữa?”

“Thời gian giao lưu của ta chỉ có vài tháng, không còn chuyện gì cần ở lại nữa.”

Hạ Trọng Hiểu gật gật đầu xem như đã hiểu: “Thế ta có thể mỗi tháng đều về thăm đa đa không?”

“Tất nhiên, có thời gian ta vẫn sẽ đi cùng ngươi.”

Cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn, bản thân nàng hiểu rõ một khi cùng Uy Tử Cầm đến Thổ Áo thì có nghĩa phải cách xa gia đình ở Cáp Á Lợi. Một năm họa chăng chỉ vài lần gặp mặt, lễ tết ở một nơi rất xa mà nhớ về cố hương, cảm giác này đúng là chẳng dễ chịu gì.

“Không vui sao?” Uy Tử Cầm nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên bàn: “Ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ thường xuyên đưa ngươi về thăm nhà mà.”

“Ta biết chỉ là có chút không thích ứng kịp.”

“Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, cứ tin tưởng ở ta là được.”

Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi nghĩ ngợi, vẫn là xuôi theo ý của Uy Tử Cầm. Kết hôn là chuyện sớm hay muộn, dù sao các nàng cũng không phải học sinh cao nhất mà dè dặt từng chút một như trước đây nữa.

Thức ăn nhanh chóng được mang ra bày đẹp mắt trên bàn, hai người chia nhau thức ăn, nho nhỏ trò chuyện về đủ thứ chủ đề nảy ra ở trong đầu. Đồng thời hỏi thêm chuyện riêng về gia đình của Uy Tử Cầm để sau này đến Thổ Áo sẽ không đến mức bỡ ngỡ.

Uy Tử Cầm cũng rất thành thật đem mọi chuyện kể lại, từ nhỏ nàng đã được nữ hoàng tức là bà ngoại mang về Thổ Áo nuôi dưỡng. Đa mẹ đều ở Ba Lạc Tân, vài năm mới về Ba Lạc Tân một lần, mẹ cũng rất ít khi đến Thổ Áo thăm nàng. Lúc còn nhỏ do một tay nữ hoàng nuôi dưỡng dạy dỗ, bên ngoài là công chúa lớn lên trong nhung lụa suиɠ sướиɠ nhưng thật ra không ít lần bị đòn roi đánh vào người.  Nữ hoàng bệ hạ vốn là người nóng nảy, Uy Tử Cầm không nghe lời hay đạt thành tích kém cỏi sẽ xuất thủ đánh người. Đánh đến nổi có lần Uy Tử Cầm sợ đến mức bỏ trốn khỏi biệt thự, lúc được cận vệ đưa về lại bị ngoại mẫu đánh một trận thừa sống thiếu chết nên không dám bỏ đi nữa.

Cho nên sau đa đa, thì người Uy Tử Cầm vừa sợ vừa giận chính là nữ hoàng bệ hạ.

“Tại sao ngươi lại không thích đa đa của ngươi? Nàng đã đánh ngươi sao?”

“Làm sao có khả năng.” Uy Tử Cầm dùng nĩa xiên qua miếng thịt bò đặt vào dĩa của Hạ Trọng Hiểu: “Nàng nɠɵạı ŧìиɦ khiến mẹ ta ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.”

“N-Nɠɵạı ŧìиɦ?” Hạ Tròng Hiểu còn tưởng bản thân nghe lầm, run giọng hỏi lại: “Ngươi xác định chứ?”

“Chuyện của nàng ta cũng không quan tâm đến, có nɠɵạı ŧìиɦ thì mặc kệ, trở về Thổ Áo ta liền khuyên mẹ ly hôn. Có thể ngươi cảm thấy chuyện gia đình ta rất phức tạp nhưng ngươi hẳn biết rõ chẳng có gia đình nào giống gia đình nào. Từ nhỏ ta không sống chung với đa mẹ nên có phần xa cách, hơn nữa hôn nhân trong hoàng gia đều vì mục đích chính trị chứ không phải yêu thương như những cặp vợ chồng khác.”

“Ta chỉ là không dám nghĩ đến chuyện này.” Hạ Trọng Hiểu đưa tay xoa vuốt bàn tay của Uy Tử Cầm: “Mấy năm qua ngươi đau lòng không ít rồi, yên tâm, sau này ta nhất định thay bọn họ bù đắp hết cho ngươi.”

Uy Tử Cầm lật ngửa bàn tay để mười ngón chặt chẽ đan vào nhau: “Ta chỉ chờ như vậy.”

Tất cả dường như hóa thành vô nghĩa, năm tháng ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc này. Trong mắt trong tim chỉ duy nhất hình bóng đối phương, quá khứ hiện tại vẫn không bằng tương lai vẫn được nắm chặt bàn tay nhau như bây giờ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện