Dùng xong bữa trưa hai người tính quay lại trường học, còn phải chuẩn bị một số giấy tờ để chuyển trường đến Thổ Áo. Uy Tử Cầm đã lựa chọn được một trường đại học tốt ở Thổ Áo, cũng đã nhờ giáo sư viết thư giới thiệu gửi đến tay hiệu trưởng chỉ chờ câu trả lời từ phía đại học.
“Ngươi dự tính khi nào nói với đa ngươi.”
“Ta nghĩ hôm nay là thích hợp.” Hạ Trọng Hiểu lục tìm điện thoại trong túi xách của mình: “Ta không muốn đa đa là người cuối cùng biết chuyện ta đến Thổ Áo.”
“Đa ngươi hẳn là người biết đầu tiên, hôm ra mắt ta đã nói qua chuyện này rồi.”
“Đó là ngươi tự mình quyết định còn bây giờ là ý tứ của ta.”
Mãi không nghe thấy câu trả lời mới tò mò ngẩng đầu nhìn thử, vừa vặn thấy Uy Tử Cầm bên cạnh yên tĩnh về phía đối diện. Vươn tay quơ trước mặt đối phương, không biết đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy.
“Tử Cầm.”
Hai chân mày Uy Tử Cầm nhíu chặt, kéo tay Hạ Trọng Hiểu tiếp tục bước đi. Được vài bước đột nhiên khựng lại đem nàng đẩy lùi mấy bước, chỉ kịp nghe thấy tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.
Uy Tử Cầm ôm vai đầy máu nhìn lên tầng lầu của căn chung cư cách đó vài mét, quả nhiên là có người chờ đợi bên trong tập kích. Nhưng có vẻ không phải muốn tấn công nàng, thấp thoáng sau tấm màn thấy tên bắn tỉa vẫn kiên trì hướng mục tiêu về phía Hạ Trọng Hiểu.
Bản thân Hạ Trọng Hiểu không rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy Uy Tử Cầm bị thương liền tá hỏa chạy đến.
“Hiểu Hiểu nằm xuống!”
Hạ Trọng Hiểu theo bản năng nằm xuống ôm đầu, lại nghe đoàng một tiếng, biển hiệu phía sau lập tức bị bắn rơi xuống đất. Bóng đèn vỡ vụng bắn tung tóe trên sàn nhà, người đi lại hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, tiếng còi hú cũng theo đó vang lên.
Uy Tử Cầm hôm nay không mang súng theo bên người chỉ đành trơ mắt nhìn tên sát thủ trốn thoát. Quay lại chạy đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu kiểm tra một lượt, thấy nàng không bị thương mới trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Tử Cầm ngươi…” Hạ Trọng Hiểu sợ đến hoa dung thất sắc, hai mắt đỏ hoen nhìn vết thương vẫn đang chảy máu của Uy Tử Cầm: “Ngươi trúng đạn rồi, Tử Cầm, chảy máu nhiều quá!!”
“Không sao, viên đạn chỉ sượt qua thôi.”
“Ta đưa ngươi đến bệnh viện.”
Hạ Trọng Hiểu lóng ngóng tìm điện thoại nhưng cận vệ hoàng gia đã kịp có mặt, nhanh chóng đỡ công chúa điện hạ quay về xe. Bọn họ nhận được tin tức khu vực này xuất hiện tiếng súng liền đoán được công chúa gặp nguy hiểm mà chạy đến cứu giá. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, nếu để nữ hoàng bệ hạ biết công chúa bị thương nhất định sẽ không tha cho cận vệ theo hầu.
Theo Uy Tử Cầm quay về biệt thự hoàng gia, bác sĩ cũng đã được mời đến ở bên trong phòng chuẩn bị đầy đủ thiết bị cứu chữa cho công chúa Thổ Áo. Vốn dĩ muốn đi theo nhưng tiên sinh và y tá cứng rắn yêu cầu mọi người phải ở bên ngoài để giữ yên tĩnh nên Hạ Trọng Hiểu chỉ có thể lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách.
“Quản gia ngươi nói Tử Cầm có sao không?”
Uông quản gia châm cho nàng một chén trà, bình tĩnh mở miệng: “Công chúa không vấn đề, bác sĩ cũng đã nói viên đạn chỉ sượt qua vai mà thôi.”
“Ta phát hiện tên sát thủ đó là nhắm vào ta, có phải ta hại Tử Cầm hay không?”
Động tác tay của Uông quả gia dừng lại vài giây rồi lại trở về bình thường: “Trùng hợp mà thôi, tiểu thư ngồi xuống uống chén trà cho bớt lo lắng.”
Hạ Trọng Hiểu siết chặt bàn tay, hàng mi thật dài rũ xuống: “Nữ hoàng nói mấy lời đó có phải ám chỉ ta sẽ liên lụy Tử Cầm không?”
“Tiểu thư đã gặp nữ hoàng?”
“Phải, nữ hoàng nói nếu ta còn ở bên cạnh Tử Cầm sẽ hại nàng gặp nguy hiểm. Nhưng ta không cố ý, ta thật sự không biết sát thủ tập kích ở đó bằng không ta sẽ cùng nàng về biệt thự trước.”
Uông quản gia chậm rãi dìu nàng ngồi xuống ghế: “Tiểu thư bình tĩnh nghe ta nói mấy lời có được không?”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của quản gia, Hạ Trọng Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm khó coi. Nàng không muốn thừa nhận rằng bản thân là nguồn cơn nguy hiểm ảnh hưởng đến Uy Tử Cầm, càng không muốn nghe việc phải rời xa nhau mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
“Ngài đã gặp nữ hoàng thì ta cũng nói thẳng, phe đối địch đã biết ngài và công chúa quan hệ khó nói nên cố tình nhắm vào ngài để gây sức ép lên công chúa. Lần đầu tiên là ngài bị một đám người lạ mặt theo dõi nhằm bắt cóc, lần này thủ đoạn càng cực đoan muốn tổn hại ngài để khiến công chúa sụp đổ. Hạ tiểu thư, ngài cũng biết rõ công chúa nhất định sẽ không từ bỏ ngài nhưng ngài cũng phải nghĩ cho công chúa. Hôm nay trúng một phát đạn, ngày sau sẽ thế nào nữa đây? Bọn họ không khiến công chúa buông tha tranh trữ cũng sẽ bắt công chúa tự làm hại bản thân, ngài nhẫn tâm nhìn thấy cảnh đó sao?”
Hạ Trọng Hiểu nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, suy sụp cúi đầu nén tiếng nức nở: “T-Ta… không thể… làm sao có thể?”
“Tiểu thư tin tưởng ta, những lời ta nói đều là thật lòng. Muốn tốt cho công chúa thì ngài phải cách thật xa, tốt nhất không còn một chút quan hệ nào nữa. Ta biết ngài và công chúa tình cảm sâu đậm nhưng nên lựa chọn thế nào ta nghĩ tiểu thư hẳn sẽ biết tính toán.”
“Tại sao ai cũng muốn chia cắt bọn ta?” Hạ Trọng Hiểu chua xót bật khóc, lung tung lau vuốt nước mắt chảy trên mặt: “Ta chỉ muốn cùng nàng yêu đương rồi kết hôn lại khó như vậy sao? Rõ ràng bọn ta yêu nhau không có phạm pháp, cũng chẳng làm hại đến ai, tại sao ai cũng ngăn cản bọn ta?”
“Tiểu thư ngài bình tĩnh, chuyện đã đến bước đường này xin ngài nghĩ cho cẩn thận. Ta khuyên ngài từ bỏ mới là bảo vệ công chúa, tranh trữ thành công không quan trọng, quan trọng là vẫn có thể tiếp tục sống.”
Hạ Trọng Hiểu suy sụp ôm đầu phát ra tiếng nức nở không ngừng, nàng căn bản không có lựa chọn, bọn họ đều chẳng ai cho nàng cơ hội để lựa chọn. An nguy của Uy Tử Cầm và tình yêu giữa hai người, rõ ràng bọn họ đều biết nàng không thể lựa chọn con đường nào khác nữa.
“Tiểu thư có cần ta an bài?”
“Không cần, ta sẽ đi…”
Uông quản gia chung thủy đứng yên quan sát Hạ Trọng Hiểu, cô gái này sai ở chỗ chính là yêu hậu duệ hoàng thất. Sẽ chẳng có câu chuyện cô bé lọ lem xảy ra ở cuộc sống hiện thực, chỉ có nỗi đau phân ly mới là câu trả lời đúng đắn nhất cho câu chuyện cổ tích.
Lấy hết dũng khí đứng dậy, Hạ Trọng Hiểu run rẩy mở miệng: “Phiền ngươi chiếu cố Tử Cầm, nàng có hỏi cứ nói ta đi rồi, sau này không gặp nàng nữa.”
“Tiểu thư đi đường cẩn thận.”
Hạ Trọng Hiểu không có tâm tình trả lời, chậm rì rì bước ra khỏi phòng khách. Ánh nắng đột ngột xông đến khiến mắt đau đớn không mở nổi nhưng nước mắt vẫn cứ không kiềm được mà rơi xuống.
Nàng không muốn trở thành gánh nặng của bất kì ai, nhất là với Uy Tử Cầm. Hy sinh tình cảm của cả hai đổi lấy một đời an ổn khoái hoạt, Hạ Trọng Hiểu chấp nhận từ bỏ mặc dù có bao nhiêu không nỡ. Dù nàng không muốn chuyện vẫn đã xảy ra, ngoài ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi Uy Tử Cầm, nàng hoàn toàn không còn lựa chọn khác.
Yêu chính là lặng lẽ hy sinh mà không cần một lời cảm ơn trong tương lai.
Mang tâm trạng kém cỏi quay về nhà, Hạ Trọng Hiểu không có tinh thần tiếp tục đi học, chán nản chui lên phòng của mình. Trùng hợp Hạ Tề Ngọc đang ở nhà, thấy nàng về thì cũng hiếu kì đi theo, ở ngoài cửa phòng gõ mấy tiếng.
“Hiểu béo ngươi hôm nay không đi học à?”
Đem hai mắt sưng húp vùi vào trong gối, khàn khàn trả lời: “Ta cảm thấy không khỏe muốn ngủ một chút.”
Phát hiện giọng nói của ấu muội có chút kì quặc, Hạ Tề Ngọc đẩy mạnh cửa một cái cũng may bên trong không khóa. Vừa vặn nhìn thấy Hạ Trọng Hiểu cuộn tròn như con nhộng ở trên giường, gương mặt bánh bao giấu kín trong gối, phân nửa là gặp chuyện gì không vui rồi.
“Hiểu béo, con nhóc kia chọc giận ngươi à?”
“Không có, ta thật sự mệt muốn ngủ một chút.”
Hạ Tề Ngọc có đánh chết cũng không tin mấy lời này, vươn tay đỡ mặt bánh bao lên quan sát, quả nhiên hai mắt đều đỏ hoe cả. Hạ Trọng Hiểu gạt tay xấu xa tỷ tỷ ra rồi lại nằm gục vào gối tiếp tục giả chết.
“Ngươi sao lại khóc rồi?”
“Ta không có khóc, bụi bay vào mắt nên dụi mấy cái mới đỏ lên.”
“Này! Nói chuyện thì nhìn thẳng vào mắt ta, ngươi quay tới quay lui làm gì.” Hạ Tề Ngọc lần nữa kéo Hạ Trọng Hiểu ngồi dậy nhưng bị móng mèo cào để lại mấy lằn đỏ chói mắt: “Ây! Hiểu béo! Ngươi vung tay vung chân như chó con thế hả?”
Hạ Trọng Hiểu nâng chân đạp vào người Hạ Tề Ngọc, tức giận quát to: “Ta đã nói ta đang mệt muốn ngủ, ngươi đừng có làm phiền ta nữa, mau lăn đi!”
“Ngươi nói chuyện với ta như vậy đó hả?”
Mặc kệ Hạ Tề Ngọc càm ràm, Hạ Trọng Hiểu vươn tay kéo chăn trùm kín đầu, giả vờ đi ngủ.
Vốn định nói thêm mấy câu nữa nhưng điện thoại dưới nhà reo lên buộc Hạ Tề Ngọc phải xuống lầu nghe điện thoại. Quay lên thì Hạ Trọng Hiểu cũng ngủ