Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Chạm Mặt Chị Dâu


trước sau

Lưu Tịnh lễ phép chào hỏi ‘đa chồng’, nghe thấy tiếng bước chân bạch bạch liền biết ‘em chồng’ đi xuống, vui vẻ dang tay đón lấy cái ôm của nàng. Cả hai đều là khôn trạch, lần đầu gặp mặt nói chuyện đã cảm thấy rất hợp tính, lâu ngày Lưu Tịnh liền xem Hạ Trọng Hiểu là em gái ruột của mình.

Bản thân nàng là ấu nữ, phía trên có một ca ca, tránh không khỏi muốn có muội muội để nói chuyện. Thời điểm quen với Hạ Phượng Vũ, biết bạn gái trong nhà còn ba đứa em, nàng trông mong rất nhiều mình sẽ trở thành chị dâu chiếu cố cho ba nhóc tì. Ai ngờ rằng muội muội của bạn gái đều đã trưởng thành, chỉ có Hạ Trọng Hiểu vẫn tính tình trẻ con, còn là khôn trạch nên tất cả quan tâm đều đặt lên nha đầu này.

“Hiểu Hiểu mấy hôm nay làm luận văn cực khổ rồi, ta trên đường về mua cho ngươi một ít bánh rán vẫn còn nóng lắm mau ăn đi.”

“Hắc, chị dâu lớn là tốt nhất!”

Hạ Trọng Hiểu vui mừng tiếp nhận túi bánh, đếm qua một lượt thì có ba cái.

Hạ Phượng Vũ dựa lưng ở cửa, nhịn không được ghen tỵ nói: “Hơn 10h A Tịnh vẫn cố tìm mua bánh cho ngươi, còn phải tận tay đưa mới yên tâm.”

“Chị dâu lớn tốt với ta thì đã sao, không biết ai làm chị hai mà bỏ ta một mình ở ngoài đường để đi hẹn hò.”

“Bỏ một mình ngoài đường?” Lưu Tịnh hai chân mày khẽ nhíu, quay phắt lại nhìn Hạ Phượng Vũ: “Ngươi nói với ta hôm nay Hiểu Hiểu ở nhà cả ngày?”

“Ách…”

Thấy đại nhi nữ mặt đều bị dọa đến trắng bệch, Hạ Vũ Thần lập tức mở miệng giải vây: “Lưu Tịnh ngươi không cần ngày ngày đều mua đồ ăn vặt cho Hiểu Hiểu, nha đầu này thấy người quen sẽ ăn không nể mặt đâu.”

Hạ Trọng Hiểu chun chun mũi, nàng rõ ràng rất nể mặt mà.

“Không sao, ta coi như là chị gái của Hiểu Hiểu, chiều chuộng nàng một chút cũng chẳng đáng là gì.”

“Hắc! Chị dâu, ngươi tối nay qua phòng ngủ với ta đi, ta được Tề Ngọc tặng cho con Doraemon mới rất đẹp nha.”

Không để Lưu Tịnh kịp trả lời, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát kéo nàng đi lên phòng, bỏ mặc đại tỷ vẫn đang ngơ ngác đứng ngoài cửa.

Gì vậy, đó là bạn gái của nàng mà?

Hạ Trọng Hiểu tất nhiên là cố tình kéo chị dâu lên phòng để đại tỷ không chiếm được tiện nghi. Cũng không phải lần đầu nàng mời chị dâu vào phòng, mấy lần trước là âm thầm rủ vào rồi lôi ảnh đại tỷ lúc nhỏ ra cho xem, hai tỷ muội khúc kha khúc khích cười suốt cả ngày hôm đó.

Gia tài Doraemon của Hạ Trọng Hiểu tăng lên đáng kể sau vài năm, bây giờ vào phòng la liệt toàn là Doraemon chỉ còn một con đường nhỏ miễn cưỡng có thể lách vào. Lưu Tịnh ngồi xuống giường chờ Hạ Trọng Hiểu đi tìm hai con Doraemon mới được tặng, trong lòng thầm nghĩ không biết tiểu nha đầu này làm sao nhớ được con nào mới mua.

Loanh quanh vài vòng cũng tìm được Doraemon mới nhất Hạ Tề Ngọc vừa tặng nàng cách đây mấy ngày, vui vẻ mang đến khoe với chị dâu: “Chị dâu ngươi xem, hai con này là một cặp bán chung với nhau trong sự kiện giáng sinh năm nay đó, có phải rất đẹp không?”

Doraemon trên mặt Hạ Trọng Hiểu mặc một cái áo len màu đỏ, cổ quấn khăn choàng xám nhạt, trên đầu đội một chiếc mũ len phần chóp có thể phát sáng. Cả hai con chỉ khác nhau ở kích cỡ còn lại chẳng có điểm nào khác biệt, do là phiên bản sự kiện nên mang màu sắc giáng sinh rõ nét.

“Úc, đúng là đáng yêu.” Lưu Tịnh tiếp nhận cả hai con, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Hiểu Hiểu có hai con Doraemon giống nhau vậy có thể cho ta một con không?”

Lời này Lưu Tịnh cũng chỉ nói đùa, nàng thừa biết Hạ Trọng Hiểu rất yêu quý gia tài Doraemon này không dễ gì đem cho người khác. Quả nhiên mặt bánh bao từ vui cười biến thành quẫn bách, mím môi nghĩ ngợi rất lâu mới đi lấy con lớn từ tay Lưu Tịnh, nhìn chằm chằm vào con nhỏ hơn còn lại.

“Doraemon đó cho chị dâu, con này của ta.”

“Ngươi cho ta thật sao?”

Lưu Tịnh không khỏi buồn cười, chỉ suy nghĩ nên cho con nào mà Hạ Trọng Hiểu đã đứng hình gần mười phút.

Hạ Trọng Hiểu kiên định gật đầu hai cái: “Phải, cho chị dâu.”

“Chẳng phải ngươi rất thích Doraemon sao? Cho ta rồi ngươi không tiếc chút nào à?”

“Đúng là có một chút, nhưng không sao, ta rất thích chị dâu nên cho ngươi con Doraemon này.”

Nghe xong Lưu Tịnh thụ sủng nhược kinh bóp bóp nắn nắn con Doraemon ở trong lòng mình: “Vậy ai được Hiểu Hiểu tặng Doraemon có nghĩa là Hiểu Hiểu rất yêu thích người đó đúng không?”

Hạ Trọng Hiểu ngây người một lúc lâu, trong đầu xuất hiện hình ảnh Uy Tử Cầm năm cao nhất chui vào phòng nàng lấy đi hai con Doraemon. Mặc dù không chính miệng nói tặng nhưng nàng chưa từng lên tiếng đòi lại, suy cho cùng trong lòng đã muốn dùng Doraemon nói thay tâm tình của bản thân.

Phát hiện sắc mặt Hạ Trọng Hiểu không tốt, Lưu Tịnh cũng không hỏi nữa, đổi sang một đề tài khác.

“Ngươi cũng sắp tốt nghiệp rồi có dự tính gì hay chưa?”

“Ta tính toán sẽ xin việc ở đài truyền hình, lúc thực tập có được giáo sư cất nhắc một lần, nếu thông qua phỏng vấn sẽ có ngay công việc tốt.”

“Ngươi vào đài truyền hình long xà hỗn tạp rất không an toàn.” Lưu Tịnh nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hay là ngươi đến xưởng vải của gia gia ngươi học việc cũng tốt, ở đó có người chiếu cố ngươi vẫn tốt hơn ở đài truyền hình nhiều thị phị.”

“Nếu ta muốn an nhàn đã không học báo chí, đa đa còn khuyên không được ta nên chị dâu đừng phí sức nữa.”

Lưu Tịnh không nghĩ tiểu nha đầu này kiên trì như vậy: “Nếu Hạ cô đã không có ý kiến thì ta cũng không nói thêm làm gì, nhưng ngươi nhớ phải cẩn thận một chút.”

Hạ Trọng Hiểu ngã lăn ra giường, với tay kéo một con Doraemon ở gần đó ôm vào lòng: “Chị dâu ngươi càng ngày càng giống chị hai ta rồi đấy.”

Hai má Lưu Tịnh đỏ bừng, xấu hổ khiển trách: “Ngươi là khôn trạch cẩn thận không thừa đâu.”

“Ta biết rồi, mà đúng rồi, chị dâu ngươi định tối nay ngủ lại với chị hai sao?”

“Không có!” Lưu Tịnh giống như bị người khác bắt quả tang làm chuyện xấu hổ, cuống quít xua tay giải thích: “Ta tính đưa bánh cho ngươi xong sẽ về nhưng ngươi lại kéo ta lên lầu, bây giờ có lẽ nên về nhà rồi.”

“Ây, đã đến thì ngủ lại đi, bây giờ cũng đã khuya rồi.” Hạ Trọng Hiểu nhích ra ngoài một chút, vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Chị dâu ngủ với ta, phòng chị hai còn có chị ba và Tề Ngọc không thể ngủ chung được đâu.”

“Ta đã nói không ngủ chung với Phượng Vũ mà!!”

Biết rõ nha đầu này nghe không lọt tai nhưng Lưu Tịnh cũng không thể thừa nhận nàng muốn ngủ cùng với bạn gái. Nói ra ngoài còn không sợ người khác nghĩ nàng là khôn trạch mà không biết xấu hổ bám chặt càn nguyên đòi ngủ chung.

Hạ Trọng Hiểu cả ngày vùi đầu trong thư viện làm luận văn có chút mệt mỏi, nói thêm vài câu với Lưu Tịnh thì ngủ quên lúc nào không hay. Ngay cả Lưu Tịnh cũng không chống đỡ nổi qua 11h, ôm Doraemon mà ‘em chồng’ vừa tặng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại thì đại tỷ đã đưa chị dâu lớn về nhà, Hạ Trọng Hiểu đi tìm nhị tỷ xin số điện thoại của chị dâu nhỏ phát đi một tin nhắn gặp mặt. Dù không nhận được câu trả lời nhưng Hạ Trọng Hiểu tin chị dâu nhỏ nhất định sẽ đến, vì trong mắt đối phương nàng chính là tình địch đáng ghét.

Đa đa thấy nàng xuống lầu đi thẳng ra cửa liền gọi với theo: “Không ăn sáng sao?”

“Ta có hẹn rồi, có lẽ sẽ đi ăn ở ngoài luôn.”

Hạ Vũ Thần đau đầu nhìn ấu nữ chạy mất hút sau cánh cửa, nha đầu này lớn như vậy rồi chẳng biết lo gì cho bản thân.

Cùng lúc Hạ Ly Cơ đứng trên ban công nhìn xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mong là Hiểu Hiểu không nói linh tinh gì nữa.”

Đón chuyến xe buýt đến tiệm cà phê gần thư viện, nàng tính toán gặp mặt nói chuyện xong sẽ vào thư viện để làm cho xong luận văn tốt nghiệp. Lúc đến nơi thì chị dâu nhỏ cũng đã có mặt, không biết đến từ lúc nào nhưng nhìn ly nước đã vơi phân nửa trên bàn hẳn đã chờ rất lâu.

Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng tiến đến vị trí đối diện ngồi xuống, híp cong mắt mỉm cười: “Ngươi là Phan Thư Mịch?”

Nhìn rõ người trước mặt, hai chân mày Phan Thư Mịch nhíu chặt như muốn dính cả vào nhau. Tiểu cô nương này thoạt nhìn chỉ mới mười tám mười chín tuổi, gương mặt bánh bao bầu bĩnh, mắt hạnh to tròn lúc nào cũng ẩm ướt như muốn khóc. Đặc biệt cô nương trước mặt là chân chính khôn trạch, không giống như nàng chỉ là một cùng nghi.

Cảm giác tự tin xen lẫn chán chường khiến Phan Thư Mịch tức giận quát một tiếng: “Ngươi có quan hệ gì với Ly Cơ?”

“Chị Mịch Mịch, ta nghe nói ngươi là cùng nghi nữ tính duy nhất thi vào đại học với điểm số rất cao chỉ xếp sau thủ khoa năm đó nửa điểm. Ta thật sự rất hâm mộ ngươi, có thi đại học thêm mấy lần nữa ta cũng không bằng phân nửa ngươi lúc đó.”

Tiểu cô nương này mở đầu câu chuyện bằng cách vuốt mông ngựa khiến Phan Thư Mịch muốn nổi giận cũng không được, buồn bực liếc nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi nói mấy chuyện này để làm gì?”

“Ta đã nói rồi, là vì ta hâm mộ ngươi nha.” Hạ Trọng Hiểu chống tay xuống bàn, dùng tay đỡ má bánh bao phúng phính: “Chị Mịch Mịch, ta nếu được như ngươi thì tốt biết mấy nhỉ?”

“Ta đang hỏi ngươi có quan hệ gì với Hạ Ly Cơ, nếu ngươi không muốn nói thì ta về

trước đây, ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi.”

“Úc, nóng tính như vậy?”

Nhân viên bưng nước đặt lên bàn, cảm thấy bầu không khí có chút không ổn nên chẳng nói gì mà lặng lẽ rời đi. Hạ Trọng Hiểu khuấy khuấy ly sữa nóng mấy cái, khói bốc cao nghi ngút, giữa tiết trời lạnh lẽo mà được uống sữa nóng thì còn gì bằng.

Chút kiên nhẫn ít ỏi còn lại cũng bị dập tắt, Phan Thư Mịch đứng bật dậy: “Ta không có thời gian, nếu ngươi hẹn ta ra đây chỉ như vậy thì ta đi đây.”

“Ngươi lẽ nào không muốn biết quan hệ của bọn ta sao?” Hạ Trọng Hiểu cười đến đặc biệt vô hại, đôi mắt hạnh to tròn khẽ chớp một cái: “Nếu ngươi đi nhất định sẽ hối hận.”

Phan Thư Mịch hít một hơi thật sâu, hai chân mày khẽ nhướn, miễn cưỡng ngồi lại xuống ghế. Kì thật nàng rất ghét kiểu cô nương mang đầy cảm giác thiên chân vô tà, dù không biết là diễn hay thật nhưng vẫn khiến người khác không thoải mái khi tiếp cận. Sợ sẽ làm vấy bẩn, sợ sẽ làm hoảng sợ, Phan Thư Mịch vốn là người cá tính rất mạnh, nàng không chịu nổi những cô nương quá mức nhẹ nhàng ôn nhu.

“Hắc, ngươi đừng lo lắng, ta hôm qua chỉ đang đùa giỡn chị ba thôi.”

Đầu Phan Thư Mịch to như cái đấu, nghi hoặc nghiền ngẫm một lần nữa câu nói vừa rồi. Cái gì đùa giỡn? Cái gì chị ba? Không phải nàng đang nghe nhầm chứ?

Hạ Trọng Hiểu nhìn chị dâu nhỏ ngồi nghệt ra thì khúc khích cười: “Ta là Hạ Trọng Hiểu, là em gái của Hạ Ly Cơ. Hoặc có thể nói Hạ Ly Cơ là chị ba của ta, hôm qua là do nàng không chịu ra đón nên ta mới bày trò phá phách thôi.”

“N-Ngươi nói… ngươi là em gái của Ly Cơ?”

“Phải, ngươi có muốn xem chứng minh thư không?”

“Không cần đâu.” Phan Thư Mịch vẫn chưa tiếp thu nổi những chuyện đang xảy ra, nhưng lại không có cảm giác Hạ Trọng Hiểu đang nói đùa: “Ngươi là em gái của Ly Cơ sao tối hôm qua lại vào phòng nói mấy lời đó?”

Hạ Trọng Hiểu hồn nhiên đáp: “Vì ta biết chị dâu ở trong đó nên mới cố tình phá phách.”

Mặt Phan Thư Mịch nháy mắt đỏ bừng lên: “C-Cái gì chị dâu chứ?”

“Hắc, ngươi đừng lo lắng, chị ba của ta vốn là đồ đầu đất. Bình thường ngoài đi học ra thì chẳng biết làm gì khác, hơn hai mươi năm chưa từng có bạn gái chứ đừng nói đến yêu đương. Đây là lần đầu có người khiến chị ba của ta thích đến như vậy, cho nên chị dâu ngươi yên tâm, chị ba nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi nha.”

Hạ Trọng Hiểu không phải khoa trương, vốn dĩ nhị tỷ Hạ Ly Cơ là người chuyên nhất, một khi đã thích ai đó tuyệt đối không có chuyện nửa chừng vứt bỏ. Vài năm trước Hạ Trọng Hiểu đã từng có suy nghĩ nên chọn vị tỷ tỷ nào làm hình mẫu để tìm bạn đời, kết quả trong đầu chỉ có hình ảnh Uy Tử Cầm cho nên không tìm hình mẫu làm gì nữa.

“Cái kia…” Phan Thư Mịch khó xử nhìn tiểu cô nương trước mặt, nhớ đến hành động thô lỗ của mình tránh không khỏi khó xử: “Xin lỗi, ta không biết ngươi là em gái của Ly Cơ nên mới lớn tiếng.”

“Không sao, cũng là do ta đùa dai nên các ngươi mới hiểu lầm. Nếu đã hiểu ra mọi chuyện rồi thì chị dâu nhớ phải tiếp điện thoại của chị ba, đêm hôm qua gọi cho ngươi không được nàng rất nóng ruột.”

“Ách, hảo.”

Hạ Trọng Hiểu nhìn qua đồng hồ trên tay, thời gian cũng không còn sớm đành đứng dậy nói: “Ta còn phải qua thư viện làm luận văn, chị dâu ngươi ngồi ở đây đợi một lát chị ba sẽ đến đón ngươi.”

“Khoan đã.” Phan Thư Mịch cuống quít đứng dậy: “Hay là ta đi với ngươi, mời ngươi một bữa ăn thế nào?”

“Vậy thì không cần đâu, ta phải làm cho xong luận văn đã.”

Không để chị dâu nhỏ kịp nói thêm, Hạ Trọng Hiểu đã đứng dậy rời khỏi quán cà phê, băng qua bên kia đường vào thư viện nghiên cứu tài liệu. Đứng trước cửa thư viện nhìn qua thì Phan Thư Mịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, nàng vẫy vẫy tay ra hiệu tạm biệt rồi đẩy cửa đi vào trong.

Thư viện này vốn không lớn, lại không thuộc trung tâm thành phố nên ít người lui đến. Bất quá không thể trông mặt mà bắt hình dong, bên ngoài có vẻ nhỏ nhưng loại sách nào cũng có, còn được sử dụng máy tính tra cứu tư liệu trên mạng. Việc này giúp ích rất nhiều cho việc tìm tài liệu để làm luận văn tốt nghiệp, Hạ Trọng Hiểu thường xuyên lui tới nơi này cũng vì lý do đó.

Quản thư nhìn thấy nàng liền đưa một tấm thẻ: “Hiểu Hiểu đến muộn vậy, bình thường ngươi đều đến trước 8h.”

“Hôm nay ta có chút việc riêng.”

Tiếp nhận thẻ đăng nhập mạng, Hạ Trọng Hiểu đi một vòng tìm chỗ ngồi trống. Buổi sáng thường ít người đến thư viện, phần lớn là dân văn phòng cần chỗ để hoàn tất công việc của mình trước khi đến công ty.

Tìm một chỗ trống ngồi xuống, đặt túi xách ngay ngắn ở trên bàn. Thực hiện vài thao tác đăng nhập vào mạng tải xuống phần bài làm dang dở hôm qua. Quản thư đặt mấy quyển sách Hạ Trọng Hiểu yêu cầu giữ lại đặt trước mặt nàng, tiện tay gõ hai cái xuống bàn thu hút sự chú ý.

“Vẫn chưa làm xong sao?”

“Còn vài phần cuối nữa, làm phiền ngươi rồi.”

“Phiền cái gì, bình thường thư viện này ít người lui tới, biết có khôn trạch xuất hiện thời gian này đông hơn hẳn.” Quản thư nhìn một lượt càn nguyên đang giả vờ đọc sách ở xung quanh che giấu việc đang theo dõi Hạ Trọng Hiểu: “Công việc làm ăn của ta tốt hơn rất nhiều một phần là nhờ ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu khó xử cười gượng: “Ngươi khách khí rồi.”

“Hôm qua giáng sinh ngươi không đi đâu chơi, hôm nay cũng vậy, lẽ nào chưa có người yêu à?”

Quản thư bắt đầu hỏi quá nhiều khiến Hạ Trọng Hiểu cảm thấy hơi phiền nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài mặt: “Ta có bạn gái rồi, nàng là y sinh nên không có nhiều thời gian cho ta.”

Những lúc này chỉ có thể lấy tỷ tỷ làm bia đỡ đạn.

“Úc, vậy sao?” Quản thư tặc lưỡi hai tiếng tiếc nuối: “Nhà ta có một đệ đệ trạc tuổi ngươi, tính tình cũng tốt, đang làm công nhân trong một xưởng gỗ. Đừng xem hắn không đỗ đại học mà coi thường, đệ đệ ta rất có chí cầu tiến, sau này nhất định sẽ trở thành quản lí xưởng gỗ đó. Ngươi lấy hắn rồi về ở chung nhà với ba mẹ chồng, cũng chẳng cần ngươi phải đi làm gì đó, ngoan ngoãn ở nhà làm việc nhà rồi sinh con là được.”

Quản thư quả nhiên xem đệ đệ là lão thiên gia, đứng ở một bên khen ngợi hắn không tiếc lời khiến Hạ Trọng Hiểu suýt chút cho rằng đệ đệ hắn là công nhân vàng trong xưởng gỗ. Thật ra nàng vốn không xem thường đệ đệ quản thư, hắn còn chịu đi làm đã tốt hơn hàng trăm người ăn bám gia đình, nhưng quan niệm sống của hắn có chút gia trưởng.

“Ha ha, đệ đệ ngươi cũng không tồi, nhưng tiếc quá ta có bạn gái rồi, ngươi nên giới thiệu hắn cho người khác đi.”

“Hiểu Hiểu ngươi suy nghĩ kĩ lại nha, mặc dù hôn nhân đồng giới được thông qua nhưng lấy nam nhân vẫn tốt hơn là nữ nhân nha.”

Hạ Trọng Hiểu không nghĩ quản thư sẽ chơi đến chiêu cuối dùng hôn nhân đồng giới gây áp lực, ở thời đại tiên tiến không ngờ còn có người lấy điều này làm lý do.

“Vậy sao? Ta lại cảm thấy bạn gái ta không tồi, nàng học vượt ra trường sớm hai năm lại còn được đồng nghiệp yêu mến, có chỗ nào thua kém đệ đệ làm xưởng gỗ của ngươi.”

“Nói như vậy là ngươi xem thường đệ đệ ta sao?”

“Ta không xem thường đệ đệ ngươi, mà ngươi đánh giá đệ đệ ngươi quá cao rồi hạ thấp bạn gái ta.”

Quản thư cãi không lại, hừ hừ hai tiếng bực dọc rồi xoay người bỏ đi, nàng cũng không muốn tranh chấp với Hạ Trọng Hiểu để rồi mất một lượt người đến đóng phí đọc sách.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện