Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Tham Gia Hôn Lễ


trước sau

Đầu năm đại tỷ Hạ Phượng Vũ tích đủ tiền mua một căn hộ nhỏ, lên kế hoạch kết hôn cùng với bạn gái Lưu Tịnh của mình. Rất ít cô nương chấp nhận chờ đợi người yêu suốt một thời gian dài đủ tiền mua nhà mua xe rồi mới kết hôn. Nhưng Lưu Tịnh khác biệt, nàng chấp nhận Hạ Phượng Vũ trong tay không một đồng tiền, cả hai cùng nhau cố gắng tích góp tiền bạc để mua nhà riêng mà không nhờ sự giúp đỡ của hai bên gia đình.

Đến giữa tháng tư thì lễ cưới đơn giản ấm cúng diễn ra, khách mời đều là người thân và bạn bè hai bên gia đình. Lưu gia cực kì hài lòng với cô con dâu này, vẻ ngoài ưa nhìn lại còn có năng lực, toàn tâm toàn ý chiếu cố Lưu Tịnh.

Hạ Trọng Hiểu lại có chút không vui, bây giờ đại tỷ không còn là đại tỷ của riêng nàng nữa rồi. Qua năm sau chị dâu lớn có thai, nàng tiếp tục bị xếp sau đứa cháu vẫn chưa ra đời, trong lòng khóc lóc một trận thê thảm. Bất quá vẫn rất vui vì đại tỷ cuối cùng cũng có thể sống cho mình, bao nhiêu năm qua hết lòng chiếu cố ba vị muội muội đã lãng phí của bản thân không ít thời gian.

“Hiểu Hiểu!”

Nương theo tiếng gọi mà nhìn qua, chỉ kịp nghe tách một tiếng, nàng bị chụp lén rồi. Hạ Phượng Vũ nhìn lại hình ảnh trong điện thoại, vui vẻ cười cong hai mắt, tựa hồ rất hài lòng với kĩ thuật chụp ảnh của mình.

“Chị hai!” Hạ Trọng Hiểu xốc váy chạy qua xem ké hình, chẹp chẹp miệng nói: “Ngươi chụp ta làm gì, chị dâu còn ở trong phòng chờ ngươi kìa.”

“Thấy ngươi mặc lễ phục nhịn không được chụp một tấm.” Hạ Phượng Vũ thu hồi điện thoại giao cho Hạ Ly Cơ đứng bên cạnh: “Ly Cơ ngươi chụp Hiểu Hiểu vài tấm nữa, ta qua phòng chị dâu ngươi.”

“Được thôi.

Hạ Ly Cơ lướt hình xem thêm một lần nữa, nửa thật nửa đùa nói: “Ngươi mặc bộ váy này rất giống tân nương.”

“Úc? Là chị dâu chọn cho ta đó, nói ta làm phụ dâu mặc bộ này mới nổi bật.” Hạ Trọng Hiểu hào hứng xoay một vòng, làn váy nhẹ nhàng khiêu vũ trong gió: “Có quá lố hay không, ta sợ cướp hết hào quang của chị dâu nha.”

Nghe ấu muội nói xong Hạ Ly Cơ cười đến gập người lại, chỉ vào chóp mũi nàng quở trách: “Để chị dâu nghe thấy không chừng sẽ nhốt ngươi trong phòng thay đồ không cho ra.”

“Hắc, chị dâu không làm vậy đâu, ta dù sao cũng là em chồng mà.” Đắc ý sờ sờ cằm nói tiếp: “Với lại ta đáng yêu như vậy, chị dâu nhất định không nỡ.”

Hạ Tề Ngọc không biết từ đâu đi tới, tóc dài có hơi rối tùy tiện vén sau lưng: “Ở đó nói linh tinh cái gì, lại bàn tiếp khách đi.”

“Không đi đâu, ngồi bàn tiếp khách chán lắm.”

“Ngươi ngốc quá.” Hạ Tề Ngọc ngoắc tay ý bảo Hạ Trọng Hiểu đến gần, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Ngồi bàn gần hộp đựng hồng bao, đợi khách vào hết ngươi ôm hồng bao ra chỗ ta, ta lập tức đặt mua cho ngươi mấy con Doraemon.”

“Úc, sao ngươi không làm?” Hạ Trọng Hiểu chun chun mũi: “Việc xấu xa toàn nhét vào tay ta.”

“Vì nếu bị phát hiện đại tỷ cũng không làm gì ngươi, còn ta lấy nhất định bị đánh mềm xương.”

“Lấy hết có quá độc ác không? Hay ta chỉ lấy nửa hộp thôi?”

“Ngươi sợ cái gì, chị hai vừa mới mua nhà mà, tiền này cũng chẳng cần nữa đâu.”

“Úc, vậy thì chúng ta lấy bảy phần, còn ba phần để đại tỷ mua Doraemon cho ta.”

Hạ Tề Ngọc liếc trắng mắt: “Ngươi tính như vậy ai chơi lại ngươi?”

Hạ Trọng Hiểu không biết xấu hổ hỏi lại: “Ta không phải rất lương thiện sao?”

Hạ Ly Cơ: “…”

Để đại tỷ nghe mấy lời này hẳn rất hối hận khi xưa tại sao chiếu cố hai đứa nhóc này.

Ba người ở một góc lặng lẽ trao đổi nên lấy bao nhiêu hồng bao trong hộp thì khách nhân cũng lần lượt xuất hiện. Hạ Trọng Hiểu bị đẩy ra bàn ngồi đón khách, lâu lâu ghé mắt nhìn hộp hồng bao trên bàn, chẹp chẹp miệng đoán thử có thể đựng được bao nhiêu bao.

“Đa tạ tỷ tỷ!”

“Đa tạ thúc thúc.”

“Hắc, đa tạ cô cô.”

Hạ Trọng Hiểu vừa cảm ơn vừa đưa hoa cài áo cho khách nhân đến dự tiệc, liếc mắt nhìn hộp hồng bao có dấu hiệu đầy được phân nửa.

Số tiền này mua được bao nhiêu Doraemon nhỉ?

Đến lượt nhóm bạn của chị dâu đến, nhìn thấy tiểu cô nương khôn trạch thoạt nhìn lanh lợi hoạt bát nhịn không được muốn trêu chọc. Bọn họ là lần đầu nhìn thấy nàng, đoán có thể là người quen của tân lang.

“Hồng bao này cho tân lang tân nương, còn cái này…” Một đại hán tử rút một cái hồng bao khác đưa trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Cho ngươi cái này, ngươi cho ta số điện thoại có được không?”

Hạ Trọng Hiểu thản nhiên chớp mắt: “Năm vạn tệ, không mặc cả.”

“Úc, đắt như vậy?” Hai ba người phía sau xôn xao chen ngang: “Tiểu muội muội có thể bớt một chút không?”

“Các ngươi mỗi người hai con Doraemon bản giới hạn, không mặc cả.”

“Năm vạn tệ thì năm vạn tệ!”

Nam tử đứng đầu rút tiền trong ví nhét vào hồng bao: “Tiền mặt có hai vạn, chuyển khoản cho ngươi thêm ba vạn nữa, mau nói đi.”

Hạ Trọng Hiểu rút điện thoạt đưa mã ra: “Quét mã, chuyển xong ba vạn rồi nói chuyện.”

Đám bạn liền ồ lên, không nghĩ tiểu cô nương này lại thực dụng như vậy. Nhưng khôn trạch có quyền làm điều đó, nam tử không chút do dự chuyển hẳn cho Hạ Trọng Hiểu ba vạn tệ.

Nhận được tiền, Hạ Trọng Hiểu thoải mái đọc một dãy số. Nam tử vội vàng ghi lại số của nàng, thử gọi lại lần nữa xác định có đúng số hay không. Bất quá điện thoại đổ chuông lại ở phía cánh trái, một người mặc lễ phục tiến về phía bọn họ, giơ màn hình hiển thị cuộc gọi.

Đây không phải là em gái của Hạ Phượng Vũ sao?

Hạ Tề Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế giơ điện thoại: “Gì đây, các ngươi đến tận nơi còn gọi điện thoại làm gì?”

Nam tử vừa đưa Hạ Trọng Hiểu năm vạn tệ giận đến ngũ quan biến dạng: “Tiểu cô nương, ta đưa ngươi năm vạn tệ là để lấy số điện thoại của ngươi nha.”

“Ta có nói năm vạn sẽ lấy được số điện thoại của ta sao?” Hạ Trọng Hiểu nhún nhún vai rồi nói tiếp: “Năm vạn chỉ có thể lấy số của chị gái ta, muốn lấy số của ta vẫn phải thông qua nàng.”

“Hóa ra là em gái của Phượng Vũ.” Một nam tử ở phía sau đột ngột lên tiếng: “Không ngờ Phượng Vũ giấu em gái kĩ như vậy, nếu biết sớm từ đâu đã bắt nàng khai ra mới được lấy A Tịnh.”

Hạ Tề Ngọc đột nhiên cao giọng xua tay đuổi người: “Này này, nói đủ chưa, giải tán đi, còn có người đang chờ phía sau kìa.”

Đám bạn của tân nương vừa mất tiền vừa không có số điện thoại của tiểu khôn trạch không khỏi có chút tiếc nuối, đành tiến vào trong lễ đường suy nghĩ cách khác.

“Ngươi đứng lên, đi vào trong với chị dâu đi.”

“Nhưng còn hồng bao?”

“Năm vạn tệ đủ cho ngươi mua mấy chục con Doraemon rồi, đi nhanh lên.”

Hạ Trọng Hiểu hắc hắc cười, ôm hồng bao đựng hai vạn tệ vui vẻ chạy vào trong phòng tân nương. Lúc nàng vào thì đại tỷ trở ra tiếp khách, thấy nàng thì mở rộng cửa.

“Chị hai, ta có năm vạn tệ này.”

“Ở đâu ngươi có nhiều tiền như vậy?”

“Lát ta kể ngươi nghe, đi tiếp khách đi.”

Hạ Phượng Vũ cũng không hỏi nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng hóa trang ra ngoài tiếp khách.

Hạ Trọng Hiểu lách người né tránh nhân viên hóa trang trong phòng, một mạch chạy đến chỗ chị dâu đang ngồi. Cách một lớp mạn che không thấy rõ biểu tình, nhưng đoán được hôm nay chị dâu trang điểm rất đẹp, bộ váy cưới trên người cũng lộng lẫy không kém.

“Chị dâu~”

“Hiểu Hiểu đến đây ngồi.” Lưu Tịnh đang căng thẳng muốn chết, thấy em chồng xuất hiện thì vui mừng lôi kéo nàng ngồi bên cạnh: “Ngươi nãy giờ ở đâu vậy?”

“Ta ngồi quầy, hình như là gặp bạn của ngươi. Bọn họ xin số điện thoại của ta, sau đó ta bảo bọn họ cho ta năm vạn rồi ta cho số của Tề Ngọc.”

Lưu Tịnh dở khóc dở cười: “Ngươi đúng là nghịch ngợm.”

“Ta sợ bọn họ sẽ không vui.” Hạ Trọng Hiểu duỗi thẳng hai chân cho thoải mái: “Vừa nãy ta còn tính lấy hồng bao trong hộp, nhưng mà Tề Ngọc nói năm vạn này đủ mua Doraemon rồi nên ta sẽ không lấy nữa.”

Lưu Tịnh cười suýt ngã ngửa ra sau ghế: “Ngươi cái nha đầu này, chuyện này cũng dám làm sao?”

“Tại Tề Ngọc nói chị hai mua nhà rồi sẽ không cần tiền này nữa nên ta mới lấy một ít mua Doraemon, nhưng mà ta thấy vẫn nên xin phép chị dâu. Chỉ cần chị dâu đồng ý ta chỉ lấy tiền thôi, còn hồng bao để lại cho các ngươi làm kỉ niệm.”

Lần này không chỉ Lưu Tịnh mà nhân viên trong phòng nghe xong cũng cười suýt ngất, ngươi lấy tiền rồi thì giữ hồng bao còn ý nghĩa gì nữa!?

“Hảo, hảo, tiền mừng sẽ lấy mua Doraemon cho ngươi. Nhưng vẫn phải để lại một chút cho Phượng Vũ, nàng mới mua nhà vẫn còn thiếu tiền ngân hàng, cần có tiền để trả lại khoản nợ đó.”

“Làm sao? Chị hai mua nhà phải mượn ngân hàng sao?”

Hạ Trọng Hiểu sửng sốt không thôi, nàng ban đầu cho rằng đại tỷ để dành đủ tiền mới không cần mượn đa đa, không ngờ lại mượn ngân hàng trả trước tiền nhà.

“Bọn ta cũng chỉ mới đi làm vài năm vẫn còn hơi khó khăn.”

“Vậy tiền mừng ta không lấy nữa, ở chỗ ta để dành được vài

chục vạn các ngươi có thể lấy trả ngân hàng trước nha.”

“Làm sao được?” Lưu Tịnh đưa tay xoa đầu nàng, cong mắt mỉm cười: “Tiền này ngươi cứ giữ bên người đi, bọn ta vẫn có đủ khả năng trả nợ ngân hàng mà.”

Mặc dù chị dâu nói vậy nhưng Hạ Trọng Hiểu cũng không yên tâm, nói thêm vài câu thì lấy lý do đi vệ sinh rời khỏi phòng. Lặng lẽ đi đến trụ ATM gần nhà hàng rút tiền mặt, mấy năm dành dụm cộng với tiền tỷ tỷ cho mỗi tháng cũng hơn tám mươi vạn. Một lần rút phân nửa mang về nhà hàng, lấy đi vài hồng bao rồi chui vào nhà vệ sinh nhét tiền vào trong. Sợ nhét quá dày sẽ bị phát hiện, Hạ Trọng Hiểu nhét hết vào hơn hai mươi hồng bao rồi mang về bàn tiếp khách nhét vào hộp.

Cháu gái của chị dâu ngồi bàn tiếp khách, tròn xoe mắt nhìn nàng đang hì hục nhét tiền.

Hạ Trọng Hiểu đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu suỵt: “Đừng nói gì hết, một lát ta mua bánh cho ngươi ăn.”

Cháu gái nhỏ chỉ mới sáu tuổi, nghe được ăn bánh thì gật gật đầu không nói gì, dù sao nha đầu này cũng không biết nàng đang làm gì.

Nhét tiền xong, Hạ Trọng Hiểu đi vào trong lễ đường xem náo nhiệt, lúc này mọi thứ cũng đã chuẩn bị gần xong. Chen vào giữa nhị tỷ và Hạ Tề Ngọc, thoải mái hưởng thụ không khí hôn lễ náo nhiệt, trộm nghĩ không biết sau này nàng kết hôn sẽ có dáng vẻ gì.

“Ngươi không phải phụ dâu sao?”

“Chết, ta quên mất!!”

Hạ Trọng Hiểu lật đật xốc váy chạy vào trong phòng thay đồ, lúc này chị dâu cũng đang chuẩn bị ra ngoài. Nhanh nhẹn chạy ra sau cầm váy, phía trước là hai đứa cháu nhỏ của chị dâu đang cầm giỏ chứa đầy cánh hoa hồng để tung lên.

Quản lí lễ cưới tiến vào ngoắc tay ra hiệu: “Đi được rồi, cẩn thận.”

Đoàn hộ tống tân nương chậm rãi di chuyển ra cửa, đợi nhạc vang lên tân nương bắt đầu tiến vào lễ đường. Bầu không khí náo nhiệt bỗng chống rơi vào yên tĩnh, Lưu Tịnh ngượng ngùng sau tấm mạn che, hai gò má ửng hồng được che giấu kĩ lưỡng.

Hạnh phúc lớn nhất của mọi cô nương chính là được gả cho người mà mình yêu nhất. Không cần lễ đường quá lớn, chỉ mong được đứng cùng nhau trong lễ đường của riêng cả hai. Mười ngón tay chặt chẽ tương khấu, tiếng nhạc du dương ngọt ngào, tim đập thình thịch không theo một quy luật nào.

Quay trở về chỗ ngồi của mình, Hạ Trọng Hiểu ngưỡng mộ tròn xoe hai mắt, nàng cũng muốn có được một hôn lễ của riêng mình như thế này.

“Hiểu Hiểu.” Hạ Tề Ngọc nghiêng đầu nói vào tai nàng vì tiếng nhạc xung quanh quá lớn: “Chị ba sắp cưới rồi.”

Hạ Trọng Hiểu nghe như ngũ lôi oanh đỉnh: “Gì? Ngươi nói cái gì? Ta nghe nhầm sao?”

“Chị ba không nói sao? Nàng đang dự tính dọn ra ở riêng đây, dù sao nàng quen bạn gái cũng nhiều năm rồi, đến lúc phải kết hôn thôi.”

“Không phải chứ? Các ngươi kết hôn hết rồi ta tính thế nào? Các ngươi không ai cần ta nữa sao?”

“Phải đó, không ai cần ngươi nữa.”

Chân Hạ Tề Ngọc bị đá một cước đau điếng, Hạ Trọng Hiểu nổi giận trừng mắt với nhị tỷ ngồi bên cạnh. Hạ Ly Cơ không hiểu tại sao ấu muội lại dùng ánh mắt thù địch mà quan sát, nàng nhớ bản thân đâu có chọc giận nha đầu này.

Đáng ghét! Càn nguyên đều là một đám người xấu xa!!!

Lễ cưới diễn ra đơn giản nhưng ấm cúng, mọi người vui vẻ dùng tiệc đến gần 10h thì chia tay ai về nhà nấy. Hạ Trọng Hiểu đi theo đa đa về nhà, còn đại tỷ sẽ đưa chị dâu về ở căn hộ mới.

Lúc kiểm tra hồng bao Lưu Tịnh nhớ đến một chuyện mà nói: “Phượng Vũ, ban nãy Hiểu Hiểu nói muốn lấy hồng bao đi mua Doraemon, sau đó lừa được bạn của ta năm vạn thì bỏ ý định này.”

“Hóa ra năm vạn mà nha đầu nói là chuyện này.” Hạ Phượng Vũ nhịn không được chau mày: “Nha đầu này càng lúc càng nghịch ngợm rồi.”

“Ta lại thấy rất đáng yêu, Hiểu Hiểu nhà chúng ta cũng lanh lợi lắm, lấy số điện thoại của Tề Ngọc để lừa bạn ta năm vạn tệ.”

Hạ Phượng Vũ dở khóc dở cười: “Người khác còn tưởng Hiểu Hiểu là em gái ngươi.”

“Vốn là em gái của ta a.”

Lưu Tịnh đổ hết hồng bao ở trong hộp ra ngoài, hôm nay mọi người đều đến dự đông đủ hẳn là có thể bù vào phần tiền dùng để tổ chức đám cưới. Bạn bè của cả hai phần lớn tuy đều có công việc nhưng vẫn chưa ổn định, đi tiền mừng chẳng được bao nhiêu. Nếu gom hết tiền trong thùng có thể đủ trả tiền nhà hàng, những khoản khác các nàng phải tự mình tính toán chi tiêu.

Vô tình phát hiện một hồng bao lạ vẽ mặt cười, Lưu Tịnh không biết hồng bao này của ai, vội mở ra xem bên trong có bao nhiêu tiền. Là một xấp dày khoản năm sáu vạn, đi nhiều như vậy thật sự không biết là ai. Bên kia Hạ Phượng Vũ cũng lấy được vài cái hồng bao vẽ mặt cười như vậy, nếu tổng lại hết thì khoảng gần năm mươi vạn.

“Cái này…” Lưu Tịnh càng xấp tiền dày như cầm than nóng, khẩn trương đến líu cả lưỡi: “Có khi nào là đa đa cho chúng ta không?”

“Đa đa nếu cho có thể gặp mặt chúng ta mà đưa sao lại vẽ mặt cười lên phong bì như vậy?”

Hạ Phượng Vũ nhìn mặt cười này cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu đó. Nghĩ đến một người, vội mở điện thoại lướt tìm lại hình ảnh cũ.

“Xem đi.”

Lưu Tịnh nghiêng đầu nhìn, tấm hình chụp một quyển vở tập vẽ. Có vẻ như đã chụp rất lâu, màu sắc không được tốt, lờ mờ nhìn ra bức tranh trong quyển vở đang vẻ một gia đình sáu người nắm tay thành hàng dài. Đặt biệt là gương mặt cười rất giống với hình vẽ trên phong bì, rất có thể là cùng một người vẽ ra.

“Đây là?”

“Là tranh vẽ lớp bốn Hiểu Hiểu đoạt giải, ta chụp làm kỉ niệm đến bây giờ.”

“Ý ngươi tiền này là của Hiểu Hiểu?”

“Rất có thể, Hiểu Hiểu từng nói tài khoản của nàng có hơn tám mươi vạn để dành mua cỗ máy thời gian.” Hạ Phượng Vũ vô thức siết chặt điện thoại đến trắng bệch: “Nha đầu này sao lại đưa chúng ta nhiều tiền như vậy?”

Lưu Tịnh ngây người hồi lâu, sực nhớ một chuyện vội nói: “Ta ban nãy có nói đùa cho Hiểu Hiểu tiền trong hồng bao để mua Doraemon, nhưng bảo nàng chừa một ít để chúng ta trả nợ ngân hàng. Không lẽ vì nghe được chuyện này nên Hiểu Hiểu mới rút tiền để chúng ta trả nợ?”

“Thật là…”

Nhìn số tiền lớn ở trước mặt mà ấu muội dành dụm bao nhiêu năm mới có được, Hạ Phượng Vũ trong lòng ẩn chứa chua xót. Thân là đại tỷ không lo chu toàn cho ấu muội lại còn bắt muội muội lo lắng ngược lại cho nàng, tránh không khỏi có chút hổ thẹn.

“Hay chúng ta gửi lại tiền này cho Hiểu Hiểu?”

“Nha đầu đó sẽ không nhận lại đâu.” Hạ Phượng Vũ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Coi như chúng ta mượn Hiểu Hiểu số tiền này, mỗi tháng trả bằng Doraemon, ngươi thấy thế nào?”

“Ta nghe theo ngươi.”

Phu thê các nàng lặng lẽ thương lượng với nhau, giai đoạn khó khăn này có được sự giúp đỡ từ ấu muội không khác gì nắng hạn gặp mưa rào. Trả xong nợ ngân hàng, dùng tiền còn dư trang trải cuộc sống, chờ khi ổn định sẽ bắt đầu trả nợ ấu muội.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện