Chuyện bàn tán vừa rồi chẳng mấy chốc nhiều người nhiều miệng đã lan ra khắp công ti.
Tất nhiên bọn họ chẳng thể đổ lỗi cho sếp bởi vì sợ anh, lôm côm là bị đuổi việc chứ chẳng chơi, còn phu nhân - Mặc Kỳ Tuyết thì họ cảm thấy thương cảm cho cô hơn nên hiển nhiên lỗi lầm đều đổ tất lên đầu Giai Kỳ.
Đã thối nát ở mảng giải trí vì làm tiểu tam, bị Mặc gia phong sát may có sếp cứu giúp nên vẫn còn làm minh tinh được nhưng giờ cả công ti cũng mấy ai tôn trọng cô ta nữa.
À quên, vẫn còn một số thành phần não tàn nịnh nọt.
Sóng gió còn chưa tan hết thì Giai Kỳ xuất hiện, cô ta khoác lên mình bộ váy màu đỏ nổi bật cắt xẻ trên và dưới, đôi dài cao gót bảy phân kèm theo cái khuôn mặt trang điểm đậm diêm dúa vênh váo thể hiện mình là bà chủ nơi này.
Mấy hôm nay Cao Việt Xuân không thèm đoái hoài đến cô ta nên cô ta phải thuê người theo dõi mới biết rằng anh ở bệnh viện chăm sóc cho con tiện nhân Mặc Kỳ Tuyết suốt mà không thèm trả lời một cuộc gọi nào của cô ta.
Nhân lúc anh ta đang ở công ti ả đến hỏi cho ra lẽ.
Khuôn mặt của cô ta méo mó:
- Con tiện nhân, tất cả là tại ả.
Việt Xuân phải là của tôi, tôi mới phải là bà chủ nhà họ Cao.
Mọi lần Giai Kỳ đến luôn có một số người chạy đến nịnh nọt, tôn cô ta làm bà chủ nên bất giác cô ả đã tự xem mình là nữ chủ nhân sai việc đủ người.
Lần này cũng không ngoại lệ, đặc biệt là sau khi Cao Việt Xuân họp báo công khai ả thì hầu như cả công ti đều chạy đến tôn sùng như bà hoàng.
Nhưng hiện tại ả bước vào cũng không nhìn rõ tình hình lắm.
Ánh mắt tôn sừng ngày nào giờ toàn khinh bỉ, mỉa mai.
Giai Kỳ khó hiểu nhìn quanh, nhìn đến mặt ai thì họ đều tránh đi.
- Quái lạ, hôm nay bị đần hết rồi hả? Còn không nhận ra tôi là ai sao?
Tuy nhiên, cả xã hội thì luôn có một thành phần theo phe phản diện, âu yếm ả đi3m cả.
Một nhân viên nhanh chóng nhận ra Giai Kỳ ở sảnh nhanh nhảu chạy đến chắp tay nịnh nọt, gọi luôn cô ta là phu nhân:
- Ý, phu nhân, cô đến tìm giám đốc thì để tôi đưa cô lên.
Giai Kỳ kiêu ngạo gật đầu rồi đi theo tên nhân viên đó.
Được gọi phu nhân làm cô ả vô cùng thích thú.
Nhưng người còn lại nhìn thấy nói thầm khinh thị:
- Chậc, giờ nhìn kĩ thấy nhan sắc của ả không bằng một phần vạn của phu nhân.
Vậy mà lúc nào cũng vênh cái mặt tưởng mình cao quý lắm, dù sao cũng chỉ là diễn viên quèn mà thôi.
- Này là còn thẩm mĩ gọt mặt, nâng mũi đó.
Xấu chết đi được.
Người ta bảo không đẹp người thì ít ra cũng phải đẹp nết nhưng ả chẳng có cái gì cả.
Vì nói thầm nên Giai Kỳ không nghe thấy được, ả vẫn kiêu ngạo vào thang máy lên tầng cao nhất - văn phòng của Cao Việt Xuân.
Đến nơi Giai Kỳ không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào phòng làm việc của Cao Việt Xuân với giọng tỏ vẻ hồn nhiên đáng yêu:
- Việt Xuân, em mang cơm trưa đến cho anh nè.
Đều là mấy món anh thích đích thân em tự tay nấu đó.
Cao Việt Xuân bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của Giai Kỳ.
Mấy ngày nay anh chưa điều chỉnh được tâm trạng và biết rõ lòng mình nên luôn tránh cô ta.
Nhưng Cao Việt Xuân không thấy áy náy mà nhăn mặt khó chịu.
Anh ghét nhất là có người làm phiền lúc anh đang tập trung và đặc biệt không gõ cửa mà xông vào.
Cao Việt Xuân trách móc:
- Tại sao lại đến đây? Lần sau vào nhớ gõ cửa.
Giai Kỳ nghe vậy thì tỏ vẻ tủi thân với đôi mắt long lanh:
- Việt