Câu hỏi của Tố Diệp
không hề để lại một lối thoát nào, thực chất như một câu hỏi mang tính
khẳng định. Tia sáng u ám nhảy vọt vào mắt cô, trông có như những vệt
đang trôi nổi, trong lúc di chuyển lại mang vào mình một nỗi cô đơn.
Cô yên lặng nhìn anh, không rời mắt dù chỉ trong chốc lát.
Trước khi gặp Tố Diệp, anh cảm thấy cái đẹp chỉ là một định nghĩa đơn điệu và nhàm chán, đập vào mắt mà thấy thích thì gọi là đẹp. Nhưng hôm nay, khi người phụ nữ trong lòng anh ngước mặt lên đầy bi thương như thế, ánh
mắt diệu kỳ như trời xanh, vẫn đẹp đến nỗi khiến lòng người quặn thắt.
Thì ra có những lúc, đau lòng cũng là một nét đẹp.
Niên Bách Ngạn chỉ nghĩ rằng cô đã trải qua quá nhiều chuyện. Từ những ngày
tháng còn phải lén lút yêu nhau cho tới khi được đường hoàng, công khai, tuy rằng anh rất không muốn dùng những từ ngữ như thế để hình dung về
quan hệ của họ, nhưng sự thật chứng minh, dù là anh hay cô cũng đều đã
trói buộc mình vào con đường này.
Ngay từ đầu anh đã biết trước
con đường này không dễ đi, sợ rằng áp lực tâm lý của cô ngày càng lớn,
nhưng anh vẫn luôn tâm niệm trong lòng lời hứa như đinh đóng cột của cô.
Từ việc tình trạng hôn nhân bị đưa ra ánh sáng tới chuyện ảnh nóng bị lộ,
từ lúc Diệp Ngọc và Khúc Nghệ bị mọi người phát giác cho tới khi Diệp
Hạc Phong qua đời, từng chuyện từng chuyện như thế, cho dù là một người
phụ nữ kiên cường đến đâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Thế
nên, anh không nỡ trách móc thái độ hờ hững chí có phần lạnh nhạt của
cô. Anh xoay người cô lại, giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, khẽ thở
dài: “Diệp Diệp! Chuyện này đã qua rồi.”
Anh cũng có những suy nghĩ ích kỷ, giống như lúc này đây.
Nhưng chính thái độ tránh né này của Niên Bách Ngạn khiến Tố Diệp chau mày.
Cô rút tay của mình lại. Giữa lòng bàn tay rộng rãi của anh vẫn còn lưu
lại chút hơi ấm của ngón tay cô.
“Chuyện đã qua hay chưa cùng với câu hỏi của em là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, anh đang trốn tránh điều gì?”
Niên Bách Ngạn không tức giận, chỉ nhìn cô chân thành nói: “Không phải anh
đang trốn tránh, anh chỉ không muốn em tiếp tục suy nghĩ về những chuyện này nữa.”
Anh một lần nữa kéo tay cô lại. Khi cô muốn rút về thì anh gia tăng sức mạnh, siết chặt tay cô.
“Em nghe anh nói này, Diệp Diệp! Anh biết giờ em đang buồn. Những tâm trạng bực bội và tồi tệ của em anh đều có thể hiểu. Nhưng con người không thể cứ nhìn về quá khứ, em cứ đứng mãi ở chỗ cũ thì tâm tình của em sẽ mãi
không thể bình ổn được.” Anh ngừng một lát, cùng nắm tay cô vuốt nhẹ lên cái bụng nhỏ của cô: “Đừng quên! Còn có con của chúng ta nữa, em cũng
phải nghĩ cho nó chứ.”
Câu nói cuối cùng của Niên Bách Ngạn rất
khẽ khàng. Ánh mắt anh khi chuyển từ gương mặt cô tới bụng cô rõ ràng
cũng đã có thêm một vẻ dịu dàng. Trái tim chẳng biết đã phiêu du tới nơi nào của Tố Diệp từ lâu không hiểu sao bỗng nhói đau. Có một khoảnh
khắc, cô thật sự đã mềm lòng rồi.
Giọng nói bé nhỏ từ tận đáy
lòng kia lại vang lên, như một bông bồ công anh xuất hiện trên bãi cỏ
dại, không nhìn thấy được chân trời, từng hạt giống tung bay theo gió,
thổi vào tận cõi lòng cô.
Thanh âm ấy nói với cô rằng: Đừng hỏi
gì nữa, cứ coi như làm con ngốc thêm một lần nữa không được sao? Ở Nam
Phi chẳng phải mày cũng đã làm lắng lại con tim điên cuồng của mình như
vậy đấy ư? Chẳng phải vẫn tha thứ cho anh ấy sao? Lần này mày vẫn có thể tha thứ. Cứ coi như mày chưa nghe thấy gì cả, coi như tất cả là vì đứa
bé! Có đứa bé rồi, mày còn sợ không trói buộc được trái tim anh ấy sao?
Tố Diệp ơi Tố Diệp! Mày vốn dĩ không thể nào thù ghét người đàn ông này
được, vì anh ấy mang tới cho mày quá nhiều thứ tốt đẹp, vì mày đã từng
đặt chân tới thiên đường rồi, nên sao có thể không tha thứ đây?
Hơi thở của Tố Diệp có chút gấp gáp.
Nhưng chẳng mấy chốc, bãi cỏ hoang dại đó nuốt mất những bông bồ công anh
mỏng manh, thậm chí còn nhỏ bật gốc rễ của nó lên, không chừa một đường
sống. Có một thanh âm mạnh mẽ hơn vang lên, chấn động làm đôi tay cô đau đớn.
Nó nói rằng: Tố Diệp! Tiêu chuẩn chọn người yêu là không
được lừa dối, không được tổn thương và luôn phải ở bên cạnh mình. Ngay
điều kiện đầu tiên, Niên Bách Ngạn đã có vấn đề rồi mà mày vẫn còn muốn
tiếp tục tin tưởng anh ta? Mày tưởng mấy lời anh ta nói để an ủi mày
thật sao? Đó chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để anh ta né tránh vấn đề mà
thôi. Anh ta không muốn tiếp tục đề tài đó nữa, vì anh ta không muốn mày phát hiện ra mình có âm mưu khác.
Bốn chữ “có âm mưu khác” cứ
vòng quay trong đầu óc Tố Diệp, khiến cô khi nhìn về Niên Bách Ngạn một
lần nữa, giọng điệu đã lạnh thêm một bậc. Cuối cùng cô buông ra những
lời này.
“Niên Bách Ngạn! Nếu đó là chuyện anh muốn làm thì chắc
chắn đã có dự liệu từ trước, là có thể đạt được mục đích. Lúc trước khi
ảnh nóng bị tung ra, anh đang ở bên ngoài, không có thì giờ chú ý tới.
Nhưng cho dù là như vậy, cho dù anh biết chuyện đó muộn hơn, anh vẫn có
thể xử lý thỏa đáng, giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất. Chuyện
của Diệp Ngọc xảy ra ngay trước mắt anh, em không tin anh không có bất
kỳ cách nào. Anh có đủ khả năng để khiến chuyện này lắng xuống, cho dù
không thể là một trăm phần trăm thì cũng phải tám chín phần!”
Đôi mày Niên Bách Ngạn dường như đang chau lại, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhìn cô: “Diệp Diệp!”
“Anh tảng lờ, không quan tâm tới chuyện này, mục đích là gì?” Tố Diệp nhìn
vào mắt anh: “Thứ nhất, vì nó có thể thế chỗ cho scandal ảnh nóng. Thứ
hai, nó có thể hoàn toàn chứng minh sự tự do của anh, khuynh hướng giới
tính của Diệp Ngọc sẽ là một bằng chứng đầy sức mạnh cung cấp cho việc
anh kết hôn giả. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, anh có thể hoàn
toàn lợi dụng chuyện này để đả kích nhà họ Diệp. Cho dù người ngồi trên
ghế chủ tịch ấy không bị tức chết, thì anh cũng thành công khiến ông
không còn chút thể diện nào trong hội đồng quản trị. Trong tay ai có bao nhiêu cổ phần không quan trọng, quan trọng là ai có thể ngồi vững vàng
chiếc ghế cao nhất!”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn dần trở nên nghiêm khắc.
Tố Diệp đón ánh mắt ấy, vẫn nói rất rành mạch: “Bây giờ, anh vẫn còn muốn
nói với em anh không có khả năng làm chuyện này lắng xuống sao?”
Trên đỉnh đầu, hơi thở của người đàn ông hơi lạnh. Hàng mi mơ hồ nhíu lại
của anh khiến cô không khó nhận ra anh đang kiềm chế một thứ cảm xúc nào đó. Anh im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Tố Diệp, thanh âm trầm thấp:
“Chuyện này… anh không có khả năng dìm xuống!”
Tố Diệp nhìn vào
đôi mắt anh. Trái tim cô chìm xuống rồi, cứ chìm mãi chìm mãi, tới một
vực sâu không thấy đáy. Cô hy vọng quan hệ giữa anh và cô có thể trở lại như khi trước, ước gì anh nói gì cô cũng có thể tin. Cô chỉ mong có thể tìm lại bản thân mình có trước đây, nhưng rõ ràng anh đã một lần nữa
lựa chọn lừa dối, không cần thái độ thẳng thắn nữa.
Đúng thế, có lẽ anh chưa bao giờ thẳng thắn với cô.
“Diệp Diệp!” Anh đè nén sự bực bội trong lòng xuống, cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn: “Anh không phải người ba đầu sáu tay. Anh cũng chỉ
là một người bình thường, cũng có chuyện anh không làm được.”
Sự bực bội của Niên Bách Ngạn bắt nguồn từ việc Tố Diệp đã nói trúng tim đen.
Không sai, đúng như Tố Diệp nói. Chuyện của Diệp Ngọc bung bét ra ngoài anh
có cách để nó chìm xuống. Cho dù không thể hoàn toàn dập tắt dư luận,
nhưng ít nhất có thể khiến nó không còn khí thế ngút trời như bây giờ
nữa.
Nhưng, tại sao anh phải làm như vậy?
Anh biết quá rõ
kẻ giật dây phía sau có âm mưu khác. Trên đời này chẳng có kẻ nào vô
duyên vô cớ giúp bạn dọn sạch những chướng ngại vật cả. Niên Bách Ngạn
cũng không phải là thần, anh cũng có sự ích kỷ của mình.
Sự ích
kỷ của anh đúng như Tố Diệp nói, một mũi tên trúng ba đích. Điểm cuối
cùng, Tố Diệp nói đúng mà cũng không đúng. Ở trong lòng anh, ai có bao
nhiêu cổ phần đích thực không quan trọng, quan trọng là người có thể ổn
định được Tinh Thạch. Không phải anh xem thường năng lực của ai. Thực tế là đời sau của nhà họ Diệp thực sự không có khả năng trong thị trường
khai thác. Diệp Hạc Phong vừa qua đời, để lại khoản tiền vốn vẫn còn
đóng băng như một mớ bòng bong. Dù là cô, Tố Diệp hay là Diệp Uyên, cũng có ai có khả năng ra mặt giải quyết? Anh muốn bảo vệ thứ thuộc về nhà
họ Niên, sao có thể để người nhà họ Diệp một tay chôn vùi được.
Nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dùng việc này để trừ khử Diệp Hạc Phong.
Đúng là anh rất hận Diệp Hạc Phong, nhưng đồng thời cũng rất biết ơn ông ta. Bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn lưỡng lự giữa báo thù và báo ơn, cảm
giác ấy đau khổ thế nào chỉ có mình anh biết rõ.
Sau khi chuyện của Diệp Ngọc lộ ra, anh vừa mừng lại vừa lo.
Mừng là vì, chuyện này đích thực có thể diệt trừ hai mối tâm bệnh lớn trước
mắt. Lo lắng là vì, kẻ đứng sau chuyện này gian ác khó lường.
Anh vốn định để sự việc phát triển tới một mức độ nào đó rồi khống chế, như vậy toàn bộ sự việc sẽ được giải quyết trong im lặng.
Chỉ có
điều, đúng như những gì anh vừa nói với Tố Diệp, anh không có ba đầu sáu tay, anh không thể làm mọi chuyện không một kẽ hở như thánh thần vậy.
Đúng vào lúc anh đang mệt rũ đến mức sứt đầu mẻ trán với món tiền vốn
của Tinh Thạch thì Diệp Hạc Phong bên này lại xảy ra chuyện.
Đương nhiên, việc này đã xảy ra rồi, Niên Bách Ngạn không muốn để Tố Diệp suy nghĩ lung tung nữa, cũng lại không thể giải thích rõ ràng những việc
làm của mình lúc đó. Bất luận anh thừa nhận hay không thừa nhận, rõ ràng là người phụ nữ của anh đã nảy sinh nghi ngờ.
Tố Diệp lặng im
rất lâu rồi mới khẽ cười, nhìn anh: “Chính tai em đã nghe thấy, tối hôm
đó, anh cùng ông cãi vã trong điện thoại. Anh không có khả năng hay anh
vốn không muốn? Sau khi anh bị bãi miễn chức vụ, anh và ông đã không chỉ mâu thuẫn nhau một hai lần. Vậy thì liệu em có thể cho rằng, ông đã trở thành hòn đá cản bước đường thành công của anh hay không?”
“Diệp Diệp!” Lần này Niên Bách Ngạn nhăn mặt vào thật, giọng nói cũng lạnh
nhạt đi nhiều: “Em nghĩ anh như vậy sao? Có phải trong lòng em, anh là
một người đàn ông để đạt được mục đích của mình, có thể không từ thủ
đoạn?”
Tố Diệp cắn chặt răng, thốt ra một chữ không hề do dự: “Phải!”
Bầu không khí giữa hai người dường như cũng đóng băng lại.
Vì gương mặt Niên Bách Ngạn đã phả ra một luồng khí lạnh mãnh liệt, nhanh
làm ngưng tụ mọi thứ xung quanh. Đương nhiên, anh không giận dữ gào thét với cô, cũng không nổi trận lôi đình. Anh chỉ trầm mặc nhìn cô, sắc mặt rất khó coi, gần như đã tái xanh. Đôi mắt ấy rõ ràng giận dữ đến nỗi
khiến người ta rùng mình.
Anh siết chặt ngón tay, từng đường gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ.
Một lúc sau, anh mới dằn mạnh từng chữ: “Vậy em có biết, tối nay anh đã
ngồi đợi em đúng một tiếng đồng hồ ở nhà hàng hay không?” Dứt lời, anh
đứng dậy. Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, anh đóng mạnh cửa phòng cái “rầm”,
khiến cả căn phòng rung lên, vọng lại một thanh âm lạnh lẽo.
Anh
chưa bao giờ đối xử nhẫn nại với bất kỳ người phụ nữ nào. Cũng chưa từng có một ai dám đối xử với anh như thế. Một chữ “phải” của cô như một mũi dao đâm thẳng vào tim anh!
Trong phòng ngủ, Tố Diệp cảm thấy lạnh ngắt. Cô cuộn chặt người lại, như một con tôm nhỏ không lên tiếng.
Còn bên ngoài, trên chiếc sofa thoải mái trong phòng khách, Niên Bách Tiêu đang ngậm một quả táo xem tivi.
Khi Niên Bách Ngạn phẫn nộ đi ngang qua người cậu ta, anh nhặt áo khoác lên rồi buông một câu: “Để ý kỹ cô ấy cho anh! Không cho phép cô ấy rời
khỏi tứ hợp viện nửa bước!”
Niên Bách Tiêu tay cầm điều khiển,
quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng sừng sững mà lạnh lùng của Niên Bách
Ngạn. Anh đang đẩy cửa định đi ra ngoài.
Cậu không nói gì, chỉ tập trung vào tivi.
Mãi vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa.
Niên Bách Tiêu cảm thấy kỳ lạ bèn ngó đầu ra ngoài xem, thấy Niên Bách Ngạn
vẫn còn đứng yên đó. Cái bóng cao lớn còn có thêm chút gì cô độc, hình
như anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Niên Bách Tiêu cắn một miếng táo, vừa nhai tóp tép, nát vụn, vừa suy nghĩ xem anh mình đang nghĩ cái gì.
Khoảng nửa phút sau, Niên Bách Ngạn lại quay trở lại.
Niên Bách Tiêu vừa ăn táo vừa nhìn theo từng hành động của Niên Bách Ngạn tới khi anh ngồi xuống sofa.
Anh ngồi xuống, tại một vị trí cách Niên Bách Tiêu khoảng năm sáu người
ngồi, vứt bừa chiếc áo khoác trên tay lên sofa. Dáng hình dài ngoằng
chìm sâu xuống chiếc ghế sofa đen bằng da thật.
Ánh đèn phòng
khách bị Niên Bách Tiêu chuyển thành kiểu màu tối lạnh, vì thế càng soi
rõ từng đường nét góc cạnh trên gương mặt Niên Bách Ngạn.
Anh chỉ ngồi yên đó, không hiểu đang suy nghĩ chuyện gì, nếp nhăn trên trán nhíu chặt lại như một rãnh sâu.
Niên Bách Tiêu cũng chẳng biết được suy nghĩ của anh mình. Đương nhiên, cậu
cũng chẳng mở lời hỏi, chỉ đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, rồi nhớ lại
dáng vẻ vừa rồi khi Niên Bách Ngạn kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, vớ
áo khoác định ra ngoài, trong lòng cậu cũng đoán ra được phần nào, tuy
rằng cậu không nghe thấy trong phòng ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng cậu còn thầm nể phục cô gái trong kia. Có thể nhận ra người
anh
bên cạnh đã bị chọc tức đến phát điên, chỉ nhìn mỗi gương mặt tái mét
kia là đủ hiểu.
Chắc là anh đang nén giận. Nếu đổi lại là cậu chọc tức, e là đã sớm ăn một cái tát như lần trước rồi.
Niên Bách Tiêu liếc mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Tuy rằng cậu khá bất mãn với
người anh trai này, nhưng không thể không thừa nhận, về điểm này anh
trai mình làm rất tốt. Ít nhất thì anh không bao giờ có thói quen đánh
phụ nữ. Ở nước ngoài, không phải cậu chưa từng nhìn thấy những người đàn ông đánh phụ nữ, Niên Bách Tiêu cho rằng hành động ấy vô cùng đáng xấu
hổ.
Trong phòng khách chỉ có tiếng tivi, và thanh âm thi thoảng
nhai táo của Niên Bách Tiêu, không lớn, cực khẽ, nhưng lại càng khiến
cho cả căn phòng lớn quạnh vắng đến đáng sợ.
Niên Bách Tiêu không nói chuyện với Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng chẳng màng tới Niên Bách Tiêu.
Anh chỉ chìm đắm trong thế giới của mình, gương mặt nhăn tít. Rất lâu sau,
anh mới đứng dậy, giơ tay với lấy một hộp thuốc lá dưới gầm bàn, rút một điếu ra, ngậm lên miệng, rồi tìm bật lửa.
“Tách!” Bật lửa vọt lên một ngọn lửa bé xíu, rọi sáng vẻ âu sầu trên gương mặt anh.
Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn anh, ánh mắt bất giác liếc nhìn chiếc áo khoác
anh vứt bừa trên ghế. Từ túi áo rơi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, màu
tím mộng tưởng, được thắt một chiếc nơ bằng vải nhung cao cấp, có thể
thấy được tấm lòng của người tặng quà.
Chiếc bật lửa cháy sáng lên thân điếu thuốc.
Một làn khói xám từ từ bay ra từ bờ môi mỏng của Niên Bách Ngạn, làm mờ đi gương mặt anh.
Nhưng anh chỉ hút một hơi, rồi sau đó kẹp chặt điếu thuốc giữa hai ngón tay, dập tắt vào trong gạt tàn.
Chẳng mấy chốc, làn khói xám ấy cũng tan biến trong không trung, như chưa hề tồn tại vậy.
Lại ba tới năm phút nữa trôi qua, Niên Bách Tiêu cảm thấy gương mặt anh dãn ra đôi chút. Anh đứng dậy, khi đi ngang qua cậu, đã không còn giọng
điệu trầm lạnh ban nãy nữa, nhưng vẫn còn hơi giận dữ.
“Về phòng em đi ngủ đi, mấy giờ rồi!”
Sau khi buông lại câu nói ấy, Niên Bách Ngạn quay về phòng ngủ.
Niên Bách Tiêu một lần nữa cảm thấy mình đang dưng bị trúng đạn một cách vô
tội. Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, có cần phải thế không? Mới có hơn mười
giờ thôi mà, thế mà gọi là muộn à!
Khi cánh cửa phòng ngủ một lần nữa được đẩy ra, tia sáng ấy lại tụ hội trên người Tố Diệp. Cô vẫn duy trì tư thế ban nãy, không hề thay đổi. Cái bóng mảnh
khảnh, mái tóc dài thả xuống vai. Bờ vai gầy nhỏ tới mức gần như không
thể nhìn thấy.
Niên Bách Ngạn nhìn bóng hình người con gái gần đó trong xót xa, đáy mắt anh ngập tràn ân hận. Sao anh lại quên mất phụ nữ vào thời điểm này tâm trạng vốn dĩ sẽ rất dễ kích động.
Anh thở dài, nhẹ nhàng đi tới, ngồi lại xuống giường, sát lại gần cô.
“Diệp Diệp! Anh xin lỗi em!” Anh giơ tay, khẽ ôm cô vào lòng.
Khi cả người cô mềm nhũn như một cuộn bông, nép trong lòng anh, tim anh cũng tan chảy theo.
“Tắm rửa rồi đi nghỉ sớm, được không?” Anh cúi đầu, môi chạm nhẹ lên tóc cô, dịu giọng dỗ dành.
Tố Diệp dựa vào lòng anh.
Vòm ngực của anh rộng lớn và vững chãi, như là bến đỗ an toàn nhất trên đời này.
Có mùi gỗ mộc quen thuộc và dễ chịu, lại thấp thoáng mùi thuốc lá nhạt
nhòa, chỉ hơi lướt qua mũi, nếu không ngửi kỹ sẽ không ngửi thấy, phối
hợp vừa vặn với mùi hương trên cơ thể anh, dịu dàng mà không làm mất đi
vẻ rắn rỏi, khí khái.
Nếu có thể, cô thật sự hy vọng có thể mãi mãi giả ngây giả ngô để được ở trong vòng tay này trọn đời.
Khi giọng nói êm ái của người đàn ông vang lên, đã không còn sự lạnh lùng và giận dữ ban nãy.
Tố Diệp cũng ngoan ngoãn bất ngờ, gật đầu khe khẽ.
Niên Bách Ngạn nhìn cô mỉm cười. Gương mặt cô nhợt nhạt đến đáng thương. Anh bất giác, không kìm được lòng mình, cúi xuống hôn lên má cô.
Cô không cự tuyệt, để mặc cho môi anh áp xuống.
Khi bờ môi người đàn ông di chuyển tới khóe môi cô, cô mới khẽ nói: “Em cần sự giúp đỡ của anh.”
Niên Bách Ngạn ngừng lại, nhìn cô.
Ánh mắt cô đơn của cô dừng lại trên gương mặt anh: “Em muốn lấy lại tro cốt của ông. Chuyện này, chỉ có anh mới giúp được em thôi.”
Niên Bách Ngạn ngừng lại giây lát: “Được!”
Hôm sau là ngày đưa tang Diệp Hạc Phong.
Đúng ngày này, tiết trời bị ai ác ý che phủ một lớp vải mỏng, không thấy ánh nắng đâu, âm u hệt như con đường lên núi tĩnh mịch. Cả tiếng gió thổi
qua cũng bi thương, len vào mọi ngóc ngách của quần áo. Cỏ khô thấp bé,
sóng nước xao động bất an. Chiếc lá thê lương trước khi rụng xuống cũng
soàn soạt kêu.
Thê lương không khác gì lòng người.
Tới dự
đám tang của Diệp Hạc Phong có không ít người. Cả những người không liên quan trong giới kinh doanh cũng lần lượt có mặt. Cả một hàng lễ phục
màu đen. Liếc nhìn qua, hệt như mặt biển ngày trời đầy mây xám, đen tối
và lặng ngắt như tờ khiến con tim người nặng nề phát hoảng.
Trong nhà họ Diệp, từ Diệp Uyên tới Diệp Lan, không ai không mặc đồ đen.
Nhưng bầu không khí nín lặng bị tiếng khóc than của Nguyễn Tuyết Mạn phá vỡ, khiến cho nó có thêm một chút hương vị điên cuồng.
Bà ta ngồi trên sofa, ôm chặt lấy tro cốt của Diệp Hạc Phong, khóc như sắp cạn nước mắt tới nơi. Trên người là một bộ váy đen, thật sự hợp với
biệt danh “Hắc quả phụ”.
Diệp Uyên nhìn bà ta khó xử, rồi lại
nhìn đồng hồ, sau đi về phía Nguyễn Tuyết Mạn, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Mẹ! Người tham gia tang lễ cũng tới cả rồi, chúng ta nhanh chóng ra
ngoài thôi!”
Nguyễn Tuyết Mạn nghe xong lại càng gào to hơn, nhìn chằm chằm Tố Diệp như nhìn kẻ thù giết cha: “Mẹ thà để tất cả mọi người tới dự cười chê, cũng không thể giao bố con cho nó!”
Diệp Hạc
Phong qua đời, khiến Nguyễn Tuyết Mạn không còn người tâm phúc. Bà ta
căm hận sự vô tình của ông, cũng hận ông trước khi chết còn đưa ra quyết định ấy. Nhất là trước mặt tất cả mọi người, ông lại quyết định sẽ hợp
táng cùng với Tố Thu, điều này khiến Nguyễn Tuyết Mạn cực kỳ khó chịu.
Bất luận thế nào, bà ta cũng là bà chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ
Diệp, nói kiểu gì cũng tuyệt đối không để kẻ nào mang chồng mình đi.
Nhưng bà ta sợ Tố Diệp sẽ tới lấy tro cốt, thế nên trước tang lễ Nguyễn Tuyết Mạn đã giấu tất cả mọi người, lén lấy tro của Diệp Hạc Phong từ nhà
tang lễ mang về nhà. Diệp Hạc Phong khi còn sống là người đàn ông của bà ta, thì chết cũng là ma của bà ta. Bà ta đã tới nông nỗi này rồi, còn
sợ hậu quả gì tồi tệ hơn nữa?
Thế nên, khi Niên Bách Ngạn đưa Tố
Diệp tới nhà họ Diệp, Nguyễn Tuyết Mạn như đối mặt với kẻ địch, ôm chặt
tro cốt trong tay, nói thế nào cũng không buông ra.
Tố Diệp của
ngày hôm nay, không biết có phải vì bộ trang phục màu đen hay không, cả
người cô trông vô cùng lạnh lẽo. Mái tóc dài cũng được cô buộc lên đơn
giản, không có bộ quần áo tang như Diệp Uyên và Diệp Ngọc, nhưng giữa
mái tóc, cô có cắm một bông hoa ngọc lan cũng trắng nhợt như sắc mặt
mình, hương hoa cũng vô cùng u lạnh.
Cô mặc kệ Nguyễn Tuyết Mạn chỉ tay vào mặt mình, cứ thế đi tới trước, giơ tay về phía bà ta, hờ hững nói: “Đưa tôi tro cốt!”
“Tránh xa tao ra! Cút!” Nguyễn Tuyết Mạn trừng mắt nhìn cô, gào lên: “Mày bỏ
ngay cái hy vọng ấy đi, tao tuyệt đối không để ông ấy được chôn cùng với mẹ mày đâu!”
Đôi mắt Tố Diệp cũng không còn một chút hơi ấm nào.
Diệp Ngọc nước mắt lưng tròng đi tới, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo vệ mẹ, cộng thêm việc cô ta vốn đã bất mãn với Tố Diệp và Niên Bách Ngạn, càng
không nói đỡ cho hai người họ. Cô ta đứng chắn trước mặt Nguyễn Tuyết
Mạn, nhìn về phía Tố Diệp: “Hôm nay là tang lễ của bố tôi, mong cô đừng
có làm loạn!”
“Diệp Ngọc!” Diệp Uyên đi tới kéo cô ta ra, nhíu
mày quát, sau đó nhìn sang Nguyễn Tuyết Mạn, khuyên nhủ hết nước hết
cái: “Mẹ! Đây là di nguyện của bố. Lúc đó tất cả mọi người có mặt đều
nghe thấy. Mẹ không thể để bố ra đi không được thanh thản chứ?”
“Ông ấy không thanh thản ư? Mẹ không cần biết ông ấy có thanh thản hay
không? Mẹ chỉ biết ông ấy chưa bao giờ để tâm xem mẹ sống có thoải mái
hay không!” Nguyễn Tuyết Mạn sụt sùi nước mắt: “Ông ta muốn được chôn
cùng huyệt với người đàn bà đó, đừng hòng!”
“Mẹ! Bây giờ phía nhà tang lễ đang có chú hai trông chừng, nếu lâu quá khách khứa cũng sẽ
nghi ngờ. Mẹ đừng nên làm lỡ dở nữa.” Diệp Uyên thật sự hết cách.
“Mẹ không quan tâm! Dù sao thì tới đó tất cả mọi người đều sẽ biết tro cốt
của bố con được đưa tới đâu. So với việc tới đó bị mất mặt, chi bằng mẹ
cứ ở nhà ôm chặt tro cốt của bố con!” Nguyễn Tuyết Mạn nói cho cùng vẫn
không thể nuốt trôi cục tức này.
Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn im
lặng, bèn đi lên, cuối cùng cũng lên tiếng một cách dứt khoát: “Tang lễ
cử hành bình thường. Chúng ta cũng sẽ không công bố với bên ngoài chuyện di dời nên chôn tro cốt, thế nên bà không cần lo lắng khách bên ngoài
biết chuyện này. Diệp phu nhân! Chủ tịch trước khi mất đã nói rất rõ
ràng rồi, ông ấy muốn chôn cùng Tố Thu. Ở đây bất kỳ người nào cũng
không có tư cách phản đối chuyện này!”
“Tao là vợ ông ấy, sao lại không có tư cách?” Nguyễn Tuyết Mạn nổi cơn tam bành.
Niên Bách Ngạn thờ ơ đáp: “Nói về trình tự pháp luật, bà đã không còn là vợ chủ tịch nữa.”
Nguyễn Tuyết Mạn nhất thời không tìm ra được lý do phản bác, liền bắt đầu vô lý.
“Niên Bách Ngạn! Mày muốn mang tro của ông ấy đi, thì thiêu luôn cả tao đây này!”
Tố Diệp đừng bên cạnh nhẫn nhịn mãi, thấy bà ta bắt đầu ngoa ngoắt, cô bèn sải bước lên trước, giơ tay cướp lại tro cốt. Nguyễn Tuyết Mạn vốn ôm
rất chặt, thấy cô bước tới lại càng giữ rịt lấy chiếc bình, gào khóc om
sòm.
Diệp Ngọc thấy vậy nhào tới, đẩy Tố Diệp ra, phẫn nộ nói: “Đừng có chạm vào bố mẹ tôi!”
Tố Diệp đứng không vững, cả người lảo đảo. Niên Bách Ngạn vội vàng giơ tay đỡ cô lại, ôm chặt Tố Diệp bằng cánh tay rắn chắc của mình cô mới không ngã nhào.
Ngay lập tức, ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên bực bội. Anh quát lên với Diệp Ngọc: “Cô thử động vào cô ấy lần nữa xem!”
Diệp Ngọc chưa bao giờ chứng kiến tâm trạng của Niên Bách Ngạn thay đổi rõ rệt như thế, bỗng chốc ngẩn người.