Dáng vẻ ôm chặt bình
đựng tro cốt, chết cũng không buông tay của Nguyễn Tuyết Mạn hệt như vợ
của một địa chủ thời kỳ cải cách ruộng đất, đang ôm ghì lấy thứ đáng giá trong gia đình, nhìn cả đám người xâm chiếm chuẩn bị xóa sổ cái đuôi
của tư bản chủ nghĩa vậy. Bà ta hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng, la ó kêu gào cùng một đám con cháu, khóc lóc không thôi. Nhưng khi Niên Bách Ngạn thật sự quát lên một tiếng, thì tiếng nức nở của bà ta cũng
được kìm chế bớt một chút.
Bà ta trừng mắt nhìn Niên Bách Ngạn
đầy giận dữ, nhất là khi thấy anh đứng trước mặt, bảo vệ cho Tố Diệp,
thì ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực bà ta cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết. Bà ta đứng bật dậy, bắt đầu ra sức nhằm vào Niên Bách Ngạn:
“Niên Bách Ngạn! Mày là cái đồ vong ân bội nghĩa! Nói thế nào đi nữa nhà họ Diệp cũng có ơn với mày, giờ mày lại đi bênh người ngoài phải không? Mày tưởng đôi cánh của mày cứng cáp rồi sao? Tao cho mày hay, mày muốn
một tay che trời thì vẫn còn non lắm! Cổ đông lớn nhất trong Tinh Thạch
là con trai tao, Diệp Uyên, không phải là mày đâu, Niên Bách Ngạn! Thế
nên bất luận là việc của Tinh Thạch hay chuyện của nhà họ Diệp, mày cũng không có tư cách xen vào!”
Diệp Uyên đứng bên chau mày. Câu nói
này anh ấy nghe còn thấy khó chịu, huống hồ là Niên Bách Ngạn? Anh ấy
muốn khuyên nhủ mẹ mình, đang định lên tiếng đã thấy Niên Bách Ngạn nói
với chất giọng trầm thấp, bình tĩnh: “Diệp phu nhân! Sắp tới giờ cử hành tang lễ rồi!”
Lời nhắc nhở của anh là hợp tình hợp lý, không hề
nghe ra một chút phẫn nộ nào. Cả biểu cảm cũng không một chút biến đổi
hệt như con dấu sáp, vô cùng yên bình. Tố Diệp đứng sau lưng anh, chứng
kiến cảnh ấy trong bực tức, nhất là khi Nguyễn Tuyết Mạn chửi người ta,
cái miệng hết đóng lại mở. Hai bờ môi cứ chạm vào nhau là lại tuôn ra
những lời khiến cô chán ghét tới mức gần như phát điên. Có một suy nghĩ
chợt hiện lên trong đầu cô. Cô thật sự muốn trong tay mình có một cây
kim để khâu miệng bà ta lại.
“Còn phí lời với bà ta làm gì nữa?” Tố Diệp một lần nữa định xông lên.
Niên Bách Ngạn kịp thời giơ tay ra, lập tức kéo cô lại.
Tố Diệp quay đầu trừng mắt với anh, nghiến răng nói: “Niên Bách Ngạn! Anh đã hứa với em điều gì?”
Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn không buông tay, nhỏ giọng nói: “Chuyện anh đã hứa, em cứ yên tâm!”
Tố Diệp nắm chặt một tay còn lại.
Sau khi nhìn thấy cảnh ấy, Nguyễn Tuyết Mạn cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Bà
ta bất ngờ giơ cao lọ tro cốt trong tay lên quá đỉnh đầu, nét mặt căm
phẫn. Hành động đó của bà ta khiến mọi người xung quanh một phen thất
kinh. Diệp Uyên hoảng hốt: “Mẹ! Mẹ định làm gì?”
“Cho dù mẹ có
phải đập nát bình tro cốt này, cũng sẽ không đưa cho tụi nó đâu!” Nguyễn Tuyết Mạn điên cuồng gào lên với Niên Bách Ngạn và Tố Diệp.
“Mẹ…” Diệp Uyên và Diệp Ngọc đều kinh sợ.
Tố Diệp co rụt mắt lại, ngay sau đó có một ngọn lửa ác liệt bùng cháy nơi
đáy mắt cô. Cả đời này cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp!
Lực nắm tay của Niên Bách Ngạn không hề nhỏ, vì chỉ có như vậy mới có thể
ngăn cô một giây tiếp theo không xông về phía Nguyễn Tuyết Mạn như một
cái máy bay phản lực, để hai người cùng đến chỗ chết.
Anh nhìn
Nguyễn Tuyết Mạn với vẻ thận trọng: “Diệp phu nhân! Bà cảm thấy các tin
tức tiêu cực hướng về nhà họ Diệp còn ít hay sao?”
Nguyễn Tuyết Mạn nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn.
“Bà muốn đập bình tro cốt, cũng được, muốn tiếp tục đứng đây tranh cãi ầm ĩ cũng chẳng hề gì. Nhưng các khách khứa tới tham dự lễ tang đã có mặt
đông đủ rồi, cũng sắp tới giờ mà vẫn chưa nhìn thấy chủ nhà. Chuyện này
mà đồn ra ngoài chẳng ảnh hưởng gì Niên Bách Ngạn tôi cả, càng chẳng
liên quan tới Tố Diệp, mà sẽ ảnh hưởng ngay tới Tinh Thạch, cả con trai
bà Diệp Uyên nữa. Họ sẽ lần lượt trách cậu ấy làm con trưởng mà bất
hiếu, không đưa được bố mình đi đúng giờ lành.”
Giọng nói của
Niên Bách Ngạn rất vững vàng, từng câu từng chữ dứt khoát, kiên quyết,
không hề làm náo động bầu không khí, nhưng vẫn đủ khiến Nguyễn Tuyết Mạn nhất thời á khẩu.
“Theo lời dặn dò của chủ tịch, tro cốt của ông ấy nhất định phải được hợp táng cùng với Tố Thu. Cũng tức là, hôm nay
bất luận thế nào, tro cốt của chủ tịch cũng phải được vận chuyển tới
nghĩa trang nơi chôn cất Tố Thu, bà hà tất phải cố chấp? Đứng đây giận
dữ là chuyện nhỏ, thất lễ với đám tang mới là chuyện lớn.”
Nguyễn Tuyết Mạn vẫn giơ cao chiếc bình, cắn chặt răng.
“Bà đập vỡ nó thì sao chứ? Diệp phu nhân! Giờ mà bà làm vậy sẽ chỉ càng
khiến Diệp Uyên thêm khó xử.” Niên Bách Ngạn một lần nữa lôi Diệp Uyên
ra.
Hàng mi Nguyễn Tuyết Mạn dãn ra đôi chút.
Diệp Uyên
thấy vậy, lập tức khuyên nhủ: “Mẹ! Mẹ cứ đưa tro cốt cho Tiểu Diệp đi.
Bố đã không còn nữa, chúng ta phải tôn trọng di nguyện của bố mới phải.”
“Chúng mày nói thì dễ nghe lắm!” Nguyễn Tuyết Mạn nghiến răng kèn kẹt: “Đưa
tro cốt cho nó? Vậy tang lễ sẽ ăn nói với người ta thế nào? Còn cả bia
mộ nữa? Lẽ nào bắt ông ấy đồng thời có bia mộ ở cả hai nghĩa trang hay
sao? Chuyện này làm sao có thể giấu được người ngoài? Một khi họ biết
được, mặt mũi nhà họ Diệp còn biết để đi đâu?”
Niên Bách Ngạn chỉ khẽ đáp: “Phía tang lễ đã chuẩn bị sẵn một bình tro cốt. Bình tro cốt
rỗng đó sẽ được vận chuyển tới nghĩa trang mà nhà họ Diệp đã chọn trước, bia mộ cũng lập trong nghĩa trang của nhà họ Diệp. Tro cốt thực sự sẽ
giao cho Tố Diệp, bên đó cũng sẽ không đề tên chủ tịch. Hai bên đều vẹn
toàn, vừa không ảnh hưởng tới thanh danh nhà họ Diệp, cũng không làm
trái với mong muốn của chủ tịch.”
Nguyễn Tuyết Mạn nghe xong cười khẩy: “Mày tưởng nó đồng ý chắc?” Trong lòng bà ta, hôm nay Tố Diệp tới đây chỉ có mục đích làm loạn.
Niên Bách Ngạn nhìn sang Tố Diệp, dùng ánh mắt dò hỏi để xem ý cô thế nào.
Tố Diệp trầm mặc một lúc, ánh mắt cũng tối đi nhiều, nhưng cô ngước lên
rất nhanh, hờ hững đáp: “Mấy vấn đề hình thức này tôi không quan tâm,
tôi nghĩ mẹ tôi cũng chẳng để tâm.”
Trong cái nhìn của Niên Bách
Ngạn hướng về phía cô ngập tràn xót xa. Anh im lặng vài giây, rồi quay
về phía Nguyễn Tuyết Mạn: “Vậy thì… hãy giao lại tro cốt đi!”
Nguyễn Tuyết Mạn vẫn ôm rất chặt.
“Mẹ! Thật sự sắp không kịp nữa rồi. Mẹ giao tro cốt cho Tiểu Diệp đi, đừng
để bố ra đi cũng không được thanh thản!” Diệp Uyên đi tới, nhân cơ hội
ấy kéo chiếc bình đang bị bà ta giơ cao lên đầu xuống, sợ rằng bà ta
buông tay một cái hoặc thay đổi ý định đập nát cái bình thật.
Nguyễn Tuyết Mạn cũng nhận ra thế nào là hết hy vọng. Bà ta có không đồng ý
hay không cam lòng thì cũng chẳng thay đổi được sự thật. Sự thật chính
là trái tim của chồng
mình, Diệp Hạc Phong cả đời này chưa bao giờ thuộc về bà ta. Trong lòng ông chỉ có một mình Tố Thu. Bất luận ông có sống
sung sướng, đủ đầy đến đâu, sẽ vẫn mãi ghi nhớ khoảng thời gian tươi đẹp được ở bên cạnh Tố Thu.
Trong quãng thời gian ấy, không có lợi
ích mưu đồ, không có đấu đá thương trường, không có những toan tính, lừa gạt vì tiền bạc. Chỉ có những tình cảm nồng thắm mà trong sáng.
Những ngày tháng ấy rất ngắn ngủi, chính vì ngắn ngủi như thế, nó lại càng
khiến Diệp Hạc Phong nhung nhớ khôn nguôi, vì ông cho rằng, hạnh phúc cả đời đã dừng lại ở đó. Tình yêu của ông và Tố Thu giống như sắc trắng
thuần khiết, giản dị nhất trên thế gian này, thế nên lại càng đáng quý.
Nguyễn Tuyết Mạn thật sự muốn dây dưa mãi với Tố Diệp như thế này, vì chỉ có
như vậy mới có thể giải tỏa những oán giận trong lòng bà ta. Nhưng lời
nói của Niên Bách Ngạn như một mũi kim chọc vào trái tim bà ta. Từng câu từng chữ đều chắc chắn, mạnh mẽ, đánh thẳng vào chỗ hiểm trên người bà
ta.
Đúng thế, giờ Diệp Hạc Phong đã mất. Cả Tinh Thạch hay nhà họ Diệp đối với bà ta chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nhưng Diệp Uyên thì khác. Nó là con trưởng. Cho dù Nguyễn Tuyết Mạn bàng quan với những lời chỉ
trích sau lưng mình thì cũng phải nghĩ cho thể diện của con trai.
Bây giờ chẳng còn điều gì quan trọng nữa cả, chỉ còn Diệp Uyên và Diệp Ngọc.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Nguyễn Tuyết Mạn cũng buông tay.
Diệp Uyên vội đã lấy bình tro cốt, trái tim treo lơ lửng bây giờ cuối cùng
mới tiếp đất. Anh ấy đích thân giao lại tro cốt vào tay Niên Bách Ngạn,
khi sát lại gần còn thấp giọng nói: “Khách khứa tới tham dự tang lễ đa
phần đều là các bạn hợp tác làm ăn với Tinh Thạch, rất nhiều người trong giới kinh doanh tôi không quen biết, vẫn phải phiền anh ở lại đây.”
Anh ấy chưa bao giờ tiếp với những người trong giới kinh doanh, tài chính.
Ban nãy khi nói chuyện với chú hai, Diệp Uyên mới được biết người tới dự không hề ít. Lúc này anh ấy cũng phải có một người dẫn đầu thường xuyên qua lại với họ mới được, người này không ai khác, chỉ có thể là Niên
Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn đưa bình tro cốt cho Tố Diệp, rồi nhìn
Diệp Uyên, điềm tĩnh nói: “Đám tang này dẫu chỉ là trên danh nghĩa cũng
phải làm cho xong. Yên tâm đi, tôi sẽ có mặt!”
Lúc này Diệp Uyên mới yên tâm.
Niên Bách Ngạn giơ tay ra, khẽ kéo Tố Diệp sang một bên, thì thầm: “Anh đã
bảo Bách Tiêu tới nghĩa trang của cô rồi. Em tới đó gặp mặt Bách Tiêu
trước. Anh xử lý xong chuyện tang lễ của nhà họ Diệp sẽ lập tức tới tìm
em.”
Tố Diệp cúi đầu nhìn chiếc bình trong tay mình, chẳng nghe
được điều gì. Cảm giác duy nhất của cô là nó quá nhẹ, quá nhẹ. Rõ ràng
là một người sống có sức mạnh, có trọng lượng như thế, tại sao khi thành cát bụi lại nhẹ tựa lông hồng?
Con người sống trên đời có ý nghĩa gì đây? Ý nghĩa của việc tranh đấu một mất một còn là gì đây?
Dù là giàu sang quyền thế, hay nghèo xác nghèo xơ, cuối cùng chẳng phải vẫn chỉ còn lại đống tro cốt nhẹ hờ thế này thôi sao?
Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì. Anh thấy cô cứ cúi gằm mãi, nét
mặt lại có chút thê lương, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi lo lắng mơ
hồ, bèn khẽ gọi tên cô: “Diệp Diệp?”
Lúc này Tố Diệp mới tỉnh ra, ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Anh lặp lại lời nói ban nãy.
Hàng mi Tố Diệp chớp chớp mấy cái, rồi cô gật đầu.
Không hiểu sao, Niên Bách Ngạn luôn có một dự cảm chẳng lành. Anh suy nghĩ,
rồi nhấn mạnh thêm một câu: “Nhất định phải đợi anh tới nghĩa trang mới
được chôn cất nhé!” Anh sợ cô lại ương bướng, muốn tự mình động tay
chuyện bia mộ, lỡ như làm bị thương đứa bé thì phải làm sao?
“Em biết rồi!” Tố Diệp thờ ơ đáp.
Niên Bách Ngạn nhìn sâu vào mắt cô, thấy cô hứa vậy mới yên tâm hơn đôi chút.
Nguyễn Tuyết Mạn được Diệp Ngọc dìu ra cửa. Diệp Lan khi đi qua người Tố Diệp
mới nói nhỏ với cô một câu: “Chị! Nếu lát nữa có thể thoát thân thì em
sẽ cùng anh rể qua đó tìm chị. Em tới giúp chị!”
“Cảm ơn!” Tố Diệp khẽ nói.
Diệp Uyên đi tới vỗ vai cô mấy cái, thở dài. Cuối cùng anh ấy lấy từ trong
túi áo ra một chiếc chìa khóa nhỏ, màu vàng. Dưới những tia sáng đang di chuyển, nó còn phản chiếu thứ ánh sáng lóa mắt.
Diệp Uyên đưa
cho cô: “Đây là chìa khóa ngăn kéo tủ trong phòng sách của bố. Buổi tối
hôm ông nhập viện đã dặn dò anh tìm và đưa nó cho em.”
Tố Diệp đón lấy. Chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay cô, mang một sắc màu kỳ bí.
“Là gì vậy?” Cô hỏi.
Nhưng Diệp Uyên chỉ lắc đầu: “Bố chúng ta chỉ bảo anh đưa chìa khóa cho em, còn bên trong đó để những gì thì anh không rõ.”
Tố Diệp nhẹ nhàng vân ve góc cạnh của chiếc chìa khóa. Đừng thấy nó bé nhỏ, vẫn đủ để làm tay cô đau nhức.
Niên Bách Ngạn là người cuối cùng rời khỏi nhà họ Diệp. Trước khi đi, anh
khẽ ôm lấy Tố Diệp, thủ thỉ bên tai cô: “Ngoan nhé, biết không?” Gần như là dỗ dành, lại gần như cầu xin.
Một sự đau đớn men theo đầu ngón tay lan vào tận tim cô, khiến nó tê dại…