Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Mất Tích


trước sau

Đám tang nhà họ Diệp rất rầm rộ, khí thế, nhà họ Tố cũng không im hơi bặt tiếng. Sau khi nhận được điện thoại, Niên Bách Tiêu liền bỏ dở mọi việc đang làm, vội tới nghĩa trang của Tố Thu. Cậu lái luôn xe của Niên Bách Ngạn, đi thẳng về phía ngoại ô Bắc Kinh.

Nghĩa trang của Tố Thu không được xa hoa như nơi nhà họ Diệp đã chọn cho Diệp Hạc Phong, lại gần nội thành hơn, nhưng có một không gian yên tĩnh mà nhà họ không có được.

Có lẽ những người sống chẳng ai nhớ, người đã mất cũng cần được yên nghỉ.

Một bên, Lâm Yêu Yêu cũng vội vàng tới nghĩa trang của Tố Thu. Dọc đường đi cô nhận được điện thoại của Đinh Tư Thừa. Giọng anh ở đâu đó có chút do dự. Khi Lâm Yêu Yêu hỏi anh rốt cuộc có định tới nghĩa trang hay không, cuối cùng anh mới đưa ra quyết định.

“Thôi, anh không tới nữa đâu. Em cũng biết bây giờ Tiểu Diệp đang có thành kiến với anh.” Đinh Tư Thừa nói khẽ.

Chuyện Lâm Yêu Yêu tự sát đã hoàn toàn trở thành một đường phân cách chia đôi mối quan hệ của anh ta với Tố Diệp, cộng thêm việc hai người lại có mâu thuẫn trong phương pháp trị liệu chứng trầm cảm cho Lâm Yêu Yêu. Tuy rằng sau này Tố Diệp cũng từng tìm tới anh ta, hỏi những vấn đề liên quan tới ký ức, nhưng anh ta cảm nhận được rất rõ ràng, Tố Diệp đã không còn hoàn toàn tin tưởng mình như trước nữa.

Nếu như thật sự tin tưởng, cô đã sớm yên tâm tiếp nhận việc trị liệu thôi miên của anh ta rồi.

Không phải anh ta có lòng trốn tránh. Một là anh ta quả thực vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể đi được lúc này. Hai là chuyện hai người già hợp táng nói trắng ra cũng là một chuyện đau lòng. Anh ta thật sự sợ rằng tới lúc đó nhìn thấy Tố Diệp đau lòng, sẽ không kiềm chế được mà làm ra một số hành động nào đó.

Lâm Yêu Yêu cũng không ép buộc mà thuận theo ý anh ta.

“Còn chuyện phù dâu, sợ rằng Tiểu Diệp không còn tâm trạng nữa. Em xem xem nhờ một người bạn nào khác vậy.” Chớp mắt đã sắp tới Tết nguyên đán rồi. Ngày cuối cùng của tết Nguyên đán chính là ngày hai người họ đăng ký kết hôn, rồi không lâu sau đó cũng sẽ tổ chức đám cưới.

Mọi việc sắp đặt trong hôn lễ, Đinh Tư Thừa đều tôn trọng quyết định của Lâm Yêu Yêu. Lễ cưới chính được đặt tại Bắc Kinh, để tiện cho nhà trai cũng như đồng nghiệp và bạn bè của cô dâu chú rể. Sau đó họ sẽ làm một bữa cơm mời bà con thân thích tại quê nhà của Lâm Yêu Yêu, như thế sẽ được chu toàn mọi mặt. Vì vậy, hai ông bà Lâm đã vội trở về quê nhà tiến hành các công việc chuẩn bị cho bữa cơm ấy từ sớm.

Chỉ có điều, ban đầu đã quyết định Tố Diệp sẽ tới làm phù dâu, bây giờ với tình hình này, chắc là không thể nữa rồi.

Lâm Yêu Yêu cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Tố Diệp. Dù sao bố cô ấy cũng mới qua đời, bắt cô ấy tham gia một bữa tiệc hỉ đúng là không tiện cho lắm. Cô gật đầu nói: “Chuyện này em sẽ nghe theo ý kiến của Tiểu Diệp, nhưng khả năng cao sẽ phải sắp xếp lại. Có điều cũng không cần vội, tính tới hôn lễ hẵng còn sớm, bây giờ cũng không cần phải chịu tang ba năm nữa.” Kỳ thực cô muốn nói là tình cảm của Tố Diệp và bố cô ấy cũng không sâu đậm đến thế.

Đinh Tư Thừa cũng không phản đối, dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.

Lâm Yêu Yêu nắm chặt điện thoại, khi ngước mắt lên nhìn thấy chiếc xe gọi từ trước đã có mặt. Cô lên xe, cả ngồi lập tức chìm vào im lặng. Không hiểu tại sao, cô lại nhớ tới Diệp Uyên. Hôm nay anh đang ở một nghĩa trang khác, liệu có đau buồn không?…

Khi tang lễ của nhà họ Diệp đã cử hành được một nửa thời gian, Niên Bách Ngạn nhận được điện thoại của Niên Bách Tiêu, thanh âm rất gấp gáp, hỏi anh tại sao Tố Diệp vẫn chưa tới? Niên Bách Ngạn nhìn đồng hồ, ánh mắt có phần do dự. Theo lý mà nói giờ này Tố Diệp cũng sắp tới nơi rồi. Anh suy nghĩ, rồi bảo Niên Bách Tiêu đợi thêm một lát nữa.

Tuy là nói như vậy, nhưng Niên Bách Ngạn vẫn cảm thấy không an tâm. Kết thúc cuộc điện thoại, anh lập tức gọi cho Tố Diệp, nhưng chỉ nhận được thông báo khóa máy. Anh tiếp tục dò tìm bằng 3G, cũng phát hiện điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng.

Cách đó không xa, bức ảnh đen trắng của Diệp Hạc Phong được đặt giữa muôn vàn đóa cúc trắng. Cả căn phòng nhuốm màu lạnh lẽo. Không hiểu sao, Niên Bách Ngạn cứ cảm thấy một cơn giá lạnh luồn vào sống lưng, rồi từ đầu ngón tay len vào tận trong tim.

Không phải Tố Diệp chưa từng tắt điện thoại, có lúc cô sơ ý cũng quên sạc điện thoại, sập nguồn đã trở thành chuyện cơm bữa. Nhưng hôm nay, anh luôn cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều không được thoải mái.

Anh không thể bình tĩnh đứng đây, ung dung trò chuyện với những người khách đã tới nữa, cũng không thể làm lơ trước một dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt. Gương mặt anh bắt đầu hiện lên sự lo lắng. Anh rút điện thoại ra, gọi liên tục mấy cuộc.

Nhưng đều không tìm thấy Tố Diệp.

Cuối cùng Niên Bách Ngạn gọi thẳng cho Hứa Đồng, đầu kia bắt máy rất nhanh.

“Tình hình bây giờ thế nào rồi?” Anh hỏi thẳng.

Hứa Đồng cũng không dài dòng: “Tổng giám đốc! Tất cả mọi người đều đang ở nghĩa trang, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Tố Diệp. Tôi đã tìm đủ mọi cách để liên lạc với cô ấy rồi nhưng vẫn không có tin tức gì.”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn chợt co rụt lại. Cả một màu cúc trắng rợn ngợp trước mặt, quất từng cơn giá buốt vào tim anh.

“Tiếp tục tìm!” Bờ môi anh khẽ mấp máy, ra lệnh rành mạch từng chữ.

Điện thoại bị ngắt.

Niên Bách Ngạn sải bước, xông tới vị trí Diệp Uyên đang thay mặt người nhà tạ lễ. Anh xốc cổ áo của anh ấy lên, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh như băng: “Rốt cuộc anh đã đưa cho Tố Diệp chìa khóa gì?”

Những người xung quanh bị giật mình một phen, lần lượt hoảng hốt đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn.

Đại bộ phận mọi người tại đây đều quen biết Niên Bách Ngạn, thậm chí còn không ít lần tiếp chuyện anh trong các cuộc làm ăn. Có lẽ không ai có thể ngờ cũng có lúc tâm trạng anh kích động đến mức này, đều hướng hết tầm mắt về phía này đầy lạ lẫm.

Diệp Uyên cũng giật thót vì hành động của Niên Bách Ngạn, khi phản ứng lại mới nhận ra sắc mặt Niên Bách Ngạn cực kỳ khó coi. Gương mặt góc cạnh vẫn luôn hờ hững giờ khắc sâu một vẻ sốt sắng.

“Tôi thật sự không biết chiếc chìa khóa đó có tác dụng gì.” Anh ấy lập tức giải thích, chẳng hiểu mô tê gì, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tai Nguyễn Tuyết Mạn dựng đứng lên, nghe xong câu ấy lập tức cảnh giác hỏi: “Chìa khóa nào?”

Khi tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Niên Bách Ngạn mới nhận ra mình có hơi thất lễ, cũng thấy Diệp Uyên không giống như đang nói dối, anh mới kìm chế sự bực bội trong lòng xuống, đầu mày nhíu chặt cũng từ từ dãn ra.

Chẳng mấy chốc, anh bĩnh tĩnh trở lại, điều chỉnh nhịp thở của mình, buông cổ áo của Diệp Uyên ra, bàn tay còn lại cuộn chặt thành nắm đấm cũng từ từ buông thõng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Uyên không trả lời câu hỏi của Nguyễn Tuyết Mạn mà dồn toàn bộ sự chú ý vào người Niên Bách Ngạn.

Có thể khiến nét mặt Niên Bách Ngạn biến sắc, nhất định không phải chuyện nhỏ.

Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ đáp lại bằng ngữ
điệu thản nhiên: “Không có gì!”

Diệp Uyên sững người.

“Thời gian còn lại anh trông chừng một chút, tôi có việc phải đi trước, xin lỗi!” Niên Bách Ngạn vẫn lịch sự từ tốn như mọi khi.

Diệp Uyên nhìn theo bóng hình vội vã của anh, thực sự cũng bắt đầu lo lắng.

Khi Niên Bách Ngạn vội vàng tới nghĩa trang nơi Tố Thu được an táng, mây mù trên trời mỗi lúc một đen đặc, che chặt ánh nắng mặt trời, đến cả cỏ cây xung quanh cũng chỉ còn lại hình bóng âm u.

Khi chiếc xe xuyên qua một con đường nhỏ đi lên núi, không biết từ đâu bay qua một con quạ gáy xám. Nó kêu lên một tiếng rồi bay thẳng về phía tấm kính chắn gió trước mui xe ô tô. Niên Bách Ngạn không kịp phanh xe lại, chỉ nghe thấy “bộp” một tiếng. Con quạ gáy xám đã đập trúng cửa kính xe.

Niên Bách Ngạn nhìn thấy đôi cánh đen của nó bị đè xuống, một vệt máu trào ra, từ từ chảy xuống.

Chiếc xe phát ra một tiếng phanh gấp chói tai.

Anh mở cửa ra, rồi bước xuống.

Gió trên núi thổi ào ào từng cơn, len vào người qua cửa tay áo của anh, lạnh đến thấu xương. Anh nhận thấy đã nhiều năm rồi mình không cảm thấy lạnh như vậy.

Mùi máu tanh nồng, nhức mũi tản ra trong không khí, như một âm hồn bay vòng quanh chiếc xe.

Niên Bách Ngạn đi vòng ra sau xe. Con đường quốc lộ trống trải, lặng ngắt, làm gì có con quạ gáy xám nào. Điều kỳ lạ là, đến cả thi thể của con quạ kia cũng biến đi đâu mất.

Lại một cơn gió rét tràn qua, du đãng trong khe núi mênh mông, dấy lên một tiếng vọng mơ hồ, khẽ khàng.

Tiếng gió ấy như tiếng than khóc khiến lòng người rất không thoải mái.

Anh liếc nhìn phía bên vệ đường. Có lẽ lực đập vừa rồi quá mạnh, thi thể của con quạ cũng đã bắn xuống dưới núi rồi.

Niên Bách Ngạn không còn tâm trạng ở lại quá lâu, anh lên xe, bật cần gạt nước.

Chẳng mấy chốc, vết máu trên cửa kính cũng biến mất.

Nhưng chẳng hiểu sao, màu đỏ thẫm ấy vẫn lảng vảng trong đầu óc anh.

Anh cắn chặt răng, cho xe chạy.

Khu nghĩa trang nằm ở lưng chừng núi. Khi chiếc xe đi tới gần có thể nhìn thấy hàng chữ lớn được mạ vàng bên trên. Cánh cửa vào được thiết kế với phong cách cổ, rất hợp với cảnh núi non hữu xanh mướt quanh đây.

Chiếc xe đi được nửa đường thì không thể đi tiếp được nữa. Niên Bách Ngạn đành phải gửi xe vào bãi, men theo con đường đá rộng rãi quá mức với một người để đi lên.

Càng lên cao, gió càng thổi mạnh.

Khiến lòng người cũng theo đó mà hoảng hốt.

Khi Niên Bách Ngạn đi tới trước mộ Tố Thu, Hứa Đồng đã đợi ở đây từ rất lâu vội vàng đi tới. Cô cũng không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh mắt lo âu: “Tổng giám đốc! Ở đây tất cả mọi người đều không thể liên lạc được với Tố Diệp, làm sao đây?”

Điều Niên Bách Ngạn sợ nhất là Tố Diệp xảy ra chuyện.

Cả dọc đường anh vẫn đang lo lắng, hoang mang bất an. Sau đó anh có hỏi quản gia nhà họ Diệp. Theo tính toán thời gian Tố Diệp rời đi thì cô phải tới nghĩa trang từ rất lâu rồi mới phải.

Anh rất lo dọc đường Tố Diệp gặp phải nguy hiểm gì. Dù sao thì nơi đây cũng là núi non gập ghềnh, lại đúng ngày trời âm u sương mù. Thế nên đi trên đường anh phải hết sức chú ý, hy vọng có thể tìm được manh mối gì đó.

Sau khi nghe Hứa Đồng nói vậy, anh càng tự trách bản thân mình. Anh không nên để cô tự đi một mình!

Tố Đông và Phương Tiếu Bình cũng đã tới từ sớm, còn dẫn theo mấy người làm thuê, chỉ đợi Tố Diệp mang tro cốt của Diệp Hạc Phong tới là sẽ mở huyệt để hợp táng. Ai ngờ đợi mãi, chỉ thấy Hứa Đồng tới, rồi lại thấy một cậu thanh niên trông rất giống Niên Bách Ngạn xuất hiện, nghe nói đó chính là em trai Niên Bách Ngạn, Niên Bách Tiêu.

Tất cả mọi người cần tới đã tới cả rồi, chỉ có mình Tố Diệp là mất dạng.

Sau khi thấy Niên Bách Ngạn cuối cùng cũng có mặt, Phương Tiếu Bình vội vàng chạy tới hỏi: “Tiểu Diệp đâu? Cậu rốt cuộc có tìm thấy Tiểu Diệp không?”

Niên Bách Ngạn cảm thấy rất áy náy, nhất là khi đối mặt với Phương Tiếu Bình. Anh nén giận, cũng kìm chế sự lo lắng đang dâng lên trong lòng: “Cô yên tâm! Cháu nhất định sẽ tìm được cô ấy!”

Vừa nghe xong câu ấy là Phương Tiếu Bình nổi điên. Bà dồn hết mọi hy vọng vào Niên Bách Ngạn, nghe anh nói vậy tức là vẫn chưa tìm thấy. Bà túm chặt lấy tay Niên Bách Ngạn, cả gương mặt đều toát lên vẻ sợ hãi.

“Liệu có chuyện gì với Tiểu Diệp không? Đoạn đường lên nghĩa trang này đã từng xảy ra rất nhiều vụ tai nạn giao thông, có khi nào Tiểu Diệp nó…”

“Không đâu!” Niên Bách Ngạn dứt khoát ngắt lời Phương Tiếu Bình, ánh mắt kiên định: “Diệp Diệp nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Vậy phải làm sao? Giờ phải làm sao?” Phương Tiếu Bình vẫn rất hốt hoảng.

Trái tim Niên Bách Ngạn như bị một sợi dây thừng thít chặt, đến nỗi hô hấp cũng không xuôi. Anh một lần nữa giơ tay lên xem giờ. Từ lúc Tố Diệp rời khỏi nhà họ Diệp tới nay đã ba tiếng đồng hồ rồi. Ba tiếng đồng hồ, chuyện gì cũng có thể xảy ra!

“Hứa Đồng! Tiếp tục gọi điện thoại, tiếp tục tìm cho tôi!” Anh cố kìm nén, ra lệnh…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện