Khi đi tới chỗ đậu xe, Tố Diệp liếc nhìn những bông ngọc lan đã tan tác. Có những bông đã bị bánh xe lăn qua, chỉ còn bùn đất.
Về đêm, gió nổi lên, thậm chí còn có hạt mưa rơi xuống, tí tách, lộp bộp đập lên tán lá. Những nhành cây như tứ
chi của ai đang nhe nanh múa vuốt trong mưa gió, hắt lên mặt đất những
chiếc bóng đung đưa, lay lắt.
Khi Tố Diệp và Tưởng Bân dùng xong bữa tối thì mưa cũng vừa kịp tạnh. Chỉ còn những cơn gió đêm se lạnh, xen ngang mùi mưa bụi.
Khi đi tới chỗ đậu xe, Tố Diệp liếc nhìn những bông ngọc lan đã tan tác. Có những bông đã bị bánh xe lăn qua,
chỉ còn bùn đất. Không hiểu sao, con tim cô bỗng nhói đau. Nhìn sắc
trắng rải khắp đất, cô bỗng nhớ lại một trời tuyết cầu khi ấy ở trấn
Thiên Đăng.
Tưởng Bân kiên quyết đòi đưa cô về nhà.
Vốn dĩ tâm trạng của Tố Diệp cũng không tốt. Từ lúc ăn cho tới khi lên
xe, khi dải đèn trên con đường Trường An lướt ngang qua, hầu như cô đều
trầm mặc. Tưởng Bân rất nhiều lần muốn có được chút thông tin gì đó từ
cô để cố gắng an ủi, nhưng cô chỉ mím môi cười, đáp lại qua loa.
Cho tới khi chiếc xe về tới tiểu khu,
đúng lúc ấy có một chiếc ô tô đi từ trong ra. Người bên trong không
xuống xe, nhưng khi nó lướt ngang qua chiếc xe của Tưởng Bân, Tố Diệp
nhìn rất rõ chiếc xe bên cạnh qua lớp cửa kính chắn gió.
Là xe của Tinh Thạch.
Người lái xe là tài xế của Tinh Thạch, người ngồi trên ghế lái phụ là Hứa Đồng.
Trái tim Tố Diệp như bị một người thợ
bạc cầm một chiếc búa nhỏ trong tay, gõ nhẹ mấy cái. Một cảm giác không
thể gọi tên lan ra một cách rõ nét. Tim cô bị đập đến hoảng loạn, hơi
thở cũng bắt đầu dồn dập.
Là chiếc xe vừa từ sân bay trở về sao?
Rõ ràng, Hứa Đồng cũng đã nhìn thấy Tố Diệp.
Qua ô cửa xe, Tố Diệp còn nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Hứa Đồng.
Nhưng Tưởng Bân không biết Hứa Đồng. Chiếc xe cứ thế lướt nhanh qua. Một chiếc đi vào, một chiếc rời khỏi khu nhà.
Sau khi xe đỗ hẳn, Tưởng Bân lại đề nghị được đưa cô lên nhà. Nếu là bình thường, Tố Diệp tuyệt đối không đồng ý với lời đề nghị này. Nhưng trong đầu cô chợt hiện lên bóng chiếc xe của Tinh Thạch vừa mới đi qua, cộng thêm biểu cảm của Hứa Đồng, cô trầm
ngâm giây lát rồi đồng ý.
Lúc ấn cầu thang máy, ngón tay Tố Diệp
còn hơi run rẩy. Trong thang máy dường như vẫn còn sót lại mùi gỗ mộc
thanh thanh, rất dễ chịu.
Mở cửa nhà ra, Tố Diệp sải bước đi vào
trong. Trong nhà có mùi hương của đàn ông, là mùi hương của anh. Còn cả
mùi thuốc lá thoang thoảng, trộn lẫn với sự thân quen cùng hô hấp tràn
vào lồng ngực.
Cô cố tình làm như không thấy, hơi
nghiêng người, nhìn Tưởng Bân và nói: “Cảm ơn bữa tối hôm nay của anh.
Mấy hôm trước tôi có mùa ít trà xuân, để tôi lấy một ít cho anh coi như
làm quà cảm ơn.”
Tưởng Bân cười: “Thế thì ngại quá! Em mời tôi vào trong uống một tách trà là được rồi.”
Bờ môi Tố Diệp khẽ cong lên, nhưng đôi
tai thì như rada, nhanh chóng bắt được tiếng bước chân đang mỗi lúc một
gần trong bóng tối, trầm ổn và thân thiết.
Cô còn chưa kịp đáp lại, đèn ngoài cửa ra vào đã sáng lên.
Tố Diệp không mấy kinh ngạc, ngược lại
Tưởng Bân giật thót lên. Anh ta nhìn theo quầng sáng, bàng hoàng phát
hiện có một dáng người cao lớn, thẳng tắp đang đứng ở cửa. Toàn bộ ánh
sáng thủy tinh trên đỉnh đầu bao trùm lấy anh, khiến cho mỗi một nụ cười trên gương mặt đều như phát sáng. Duy chỉ có đôi mắt ấy là u ám, thâm
sâu, không thể hấp thụ một chút ánh sáng nào.
Tố Diệp cũng quay đầu lại nhìn. Trái tim cô bất ngờ đập mạnh một cái, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Anh đã quay về!
Chắc chắn là mới về chưa lâu, anh còn
chưa kịp thay quần áo ra. Anh ăn mặc rất đơn giản. Vẫn bộ sơ mi cùng
chiếc quần Âu đen. Sắc màu trên người có vẻ khiến người ta liếc nhìn là
hiểu, nhưng vẻ mặt bình thản lại khiến đối phương không thể không tìm
hiểu kỹ càng hơn.
Nhưng chẳng mấy chốc, khóe môi Niên Bách Ngạn cong lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn. Anh đi tới trước, nhìn lướt
qua gương mặt Tưởng Bân, rồi dừng trên khuôn mặt hơi nghiêng của Tố
Diệp, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, nhòa nhạt.
“Có khách tới sao?”
Tuy ngoài miệng coi Tưởng Bân là khách,
nhưng Niên Bách Ngạn không hề làm bất kỳ động tác nào như chào đón khách tới chơi nhà. Cơ thể tráng kiện của anh chặn đứng ngay cửa ra vào. Hai
tay anh đút túi quần, điệu bộ ung dung, tao nhã vô cùng, đã thành công
xua đuổi ý nghĩ muốn vào nhà của Tưởng Bân.
Tố Diệp trở thành người ngoài cuộc, thờ ơ, lạnh nhạt.
Cô thừa nhận giây phút này mình rất bỉ ổi.
Tưởng Bân nhanh chóng ép ánh nhìn kỳ lạ
của mình xuống. Anh ta cũng nở một cười xã giao với Niên Bách Ngạn, giơ
tay ra nói: “Chào anh!”
“Anh là khách Diệp Diệp mời tới nhà,
đáng lý ra tôi nên mời anh vào nhà ngồi chơi, nhưng tôi vừa xuống máy
bay. Giờ này tôi cũng muốn nghỉ ngơi sớm, thế nên thành thật xin lỗi,
hôm khác tôi mời anh vậy.” Niên Bách Ngạn không bắt tay lại. Anh vẫn
đứng sững trong luồng ánh sáng, nụ cười lúc ẩn lúc hiện, thản nhiên đáp
lại một câu, nghe thì có vẻ như lời xin lỗi khách sáo nhưng kỳ thực là
câu đuổi khách ý nhị.
Tưởng Bân cũng không ngốc. Anh ta nghe
ra được ý đằng sau câu nói của Niên Bách Ngạn, cũng hiểu rằng anh đang
muốn nói với mình, hai người họ trước mắt đang sống chung.
Cho dù Niên Bách Ngạn không nói câu này, Tưởng Bân cũng có thể đoán ra được đại khái từ cách ăn mặc thoải mái
của anh. Người đàn ông trước mặt tuy ăn vận nghiêm chỉnh, nhưng áo sơ mi đã mở ra ba cúc, để hở phần nào lồng ngực của mình. Tay áo cũng đã được xắn lên, chìa ra cánh tay cơ bắp. Ngoài ra, trên cổ tay vẫn còn dấu vết đeo đồng hồ, mà không thấy đồng hồ, chứng ta anh đã tháo nó xuống.
Thử hỏi, làm gì có người đàn ông nào tới nhà phụ nữ lại tùy tiện như thế? Huống hồ lại là một người có thân phận như Niên Bách Ngạn. Trừ phi, đây là nơi anh sống.
Tưởng Bân thu tay về, nụ cười trông có
vẻ gượng gạo. Anh ta nhìn về phía Tố Diệp, nhưng chỉ bắt gặp một ánh mắt sáng rực sự điềm tĩnh. Anh ta chợt hiểu ra. Chẳng trách cô lại đồng ý
để anh ta lên nhà, thì ra là muốn anh ta hoàn toàn hết hy vọng.
“Tiểu Diệp! Cũng không còn sớm nữa, em…
cũng nghỉ ngơi sớm đi!” Khi nói câu này, giọng Tưởng Bân cũng có chút
thiếu tự nhiên. Tuy anh ta vẫn cười nhưng trong đôi mắt ánh lên một cảm
giác thất bại.
Tố Diệp khẽ mím môi, lên tiếng: “Xin lỗi nhé!”
Tưởng Bân cố gắng ép ra một nụ cười. Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía Niên Bách Ngạn, khẽ gật đầu. Niên Bách Ngạn cũng khẽ gật đầu, coi như đáp lại. Thế rồi Tưởng Bân rời đi.
Đóng cửa phòng lại, Tố Diệp cúi đầu thay dép lê, rồi im lặng đi vào phòng khách.
Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, đi theo cô.
Sau khi vứt túi xách xuống sofa, Tố Diệp coi như không nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa đối diện. Cô
quay người định đi.
“Ngồi xuống cho
tôi!” Niên Bách Ngạn ra lệnh bằng nét mặt không biến sắc.
Giọng nói của anh rất trầm, giống như đang đè nén một cơn dông tố sắp sửa ào tới.
Tố Diệp lạnh lùng đưa mắt nhìn anh. Cô không làm theo ý mình, mà ngồi xuống đối diện với anh.
“Ai cho phép em một mình đi ra ngoài ăn cơm với đàn ông?” Niên Bách Ngạn tính sổ nợ cũ.
Tố Diệp ngước mắt lên, điềm nhiên đáp:
“Trong mấy quy định cứng nhắc anh bắt tôi tuân theo, hình như không có
điều này thì phải.”
Nét mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại: “Tôi cũng đã yêu cầu sự tận tâm của em.”
“Tận tâm?” Tố Diệp bỗng bật cười, rồi không nói tiếp nữa.
Nụ cười của cô đâm sâu vào trái tim Niên Bách Ngạn. Giọng anh trở nên bực bội, chế giễu: “Hay bây giờ em bỗng
nhiên trở nên yêu nghề rồi? Tôi nhớ em từng nói, hắn ta chỉ là một khách hàng của em.”
“Niên Bách Ngạn! Tôi cứ đi ăn cơm với anh ấy đấy, sao nào?” Ngữ khí của cô sắc lẹm, dáng vẻ như cùng lắm thì chết chung!
Niên Bách Ngạn bất ngờ siết chặt nắm
đấm. Những gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ nét. Anh nhìn cô, nhấn
mạnh từng chữ: “Em to gan thật đấy! Tố Diệp! Em muốn để tôi mọc sừng, có từng cân nhắc tới lá gan của bản thân hay không?”
Tố Diệp của trước đây, khi gặp người đàn ông này ít nhiều còn e dè với anh. Nhưng hôm nay, riêng hành vi công
khai đưa hắn ta về tận nhà của cô, trong mắt Niên Bách Ngạn, không còn
nghi ngờ gì, đó chính là việc thách thức uy quyền của anh. Cô đang ngang nhiên lạc lối ngay dưới mũi anh!
Tố Diệp cũng bất chấp tất cả, hoàn toàn
không khách khí: “Giữa tôi và anh, có nhất định ai phải chung thủy với
ai hay không?” Cô cho rằng sự chung thủy phải xuất phát từ cả hai phía.
Anh yêu cầu cô, thế còn mình thì sao?
Câu nói này chính là lời tố cáo của cô
dành cho hành vi của anh. Nhưng Niên Bách Ngạn nghe xong bỗng nhiên phẫn nộ. Anh đập “rầm” một cái xuống mặt bàn. Cả lọ hoa đặt bên trên cũng bị sức mạnh ấy làm cho chao đảo một chút. Nếu cái tát ấy mà bay vào mặt Tố Diệp, nghĩ cũng đủ biết hậu quả sẽ ra sao.
“Tố Diệp! Tôi hết lần này tới lần khác
vờ như không thấy, đó là vẫn còn tin tưởng trong lòng em vẫn còn một
giới hạn. Tôi nhẫn nhịn không biết bao nhiêu lần sự lừa dối của em, đó
là vì tin vào tình cảm giữa hai chúng ta! Tôi không lên tiếng, không có
nghĩa là tôi không biết gì cả! Hắn ta là khách hàng của em sao? Em tưởng tôi không biết hắn ta là ai thật ư? Hắn ta chẳng phải là người cùng tên cùng họ với Tưởng Bân sao? Nhưng em mở to mắt ra mà nhìn cho tôi. Hắn
không phải tên là Tưởng Bân. Hắn cùng lắm chỉ là một nhân viên công chức biết chút kỹ thuật leo núi mà thôi. Em thật sự nghĩ đó là Tưởng Bân đã
rơi từ trên núi xuống sao?”
Tố Diệp kinh ngạc, không ngờ Niên Bách Ngạn lại bất ngờ nói vậy, càng không thể ngờ anh lại biết một số chuyện về Tưởng Bân.
“Chỉ một gã đàn ông đó thôi, mà đầu tiên em giấu tôi đi xem mặt hắn ta, sau đó lại lén lút gặp hắn hết lần này
tới lần khác. Ban đầu là ở công ty, giờ lại ở nhà. Đây là những gì tôi
nhìn thấy, còn những khi tôi không thấy thì sao!” Không phải Niên Bách
Ngạn chưa từng nổi nóng với cô, những giũ hết tất cả mọi chuyện ra như
hôm nay là lần đầu tiên. Thậm chí, giọng anh gần như có thể làm tốc cả
mái căn nhà này lên. Điều này hoàn toàn khác biệt với những lần càng
giận dữ càng im lặng như trước kia của anh.
Anh đứng dậy, giữ chặt lấy gáy Tố Diệp,
ép cô không thể không nhìn thẳng vào mắt anh. Ngọn lửa phẫn nộ đó rõ
ràng đang nhen nhóm và dần cháy lên trong con ngươi. Nó không còn u tối
và khó hiểu nữa, nó thể hiện một sự bực tức trần trụi.
“Em tưởng hắn ta là cái thứ gì tốt đẹp?
Tối nay hắn ta đưa em lên nhà, suy nghĩ của hắn ta đã quá lộ liễu rồi.
Tố Diệp! Đừng có nói với tôi, em không biết hắn ta muốn làm gì em! Còn
nữa, em tưởng trên đời này thật sự có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao? Em tưởng mình rất có duyên với hắn ta, em tưởng hắn ta có quá nhiều điểm
tương đồng với Tưởng Bân ngày trước. Nhưng thực chất, đó đều là những gì hắn cố tình nói ra sau khi đã điều tra rõ ràng nhằm cố ý tiếp cận em.
Năm đó khi em xảy ra chuyện ở Nepal, gã Tưởng Bân đó còn đang thi một
cuộc thi công chức trong nước. Ngày em leo núi cũng là ngày tổ chức kỳ
thi. Làm sao hắn ta có thể xuất hiện ở Nepal cơ chứ?”’
Niên Bách Ngạn cúi mặt xuống, đầu mũi
gần như dính vào mũi cô: “Đến cả tên hắn ta cũng là giả. Anh vốn không
tên là Tưởng Bân. Tên trên hộ khẩu của hắn ta là Tưởng Vỹ!”
Tố Diệp đờ ra. Cô hoàn toàn không biết
những chuyện này. Vậy mà người đàn ông trước mặt lại điều tra rõ rành
rành mọi chuyện. Chỉ là từ đầu tới cuối anh giữ im lặng, từ trước tới
giờ anh không chịu nói mà thôi.
Người đàn ông tên Tưởng Vỹ đó tại sao
lại cố tình tiếp cận cô? Tại sao ngay lần đầu tiên gặp mặt đã tự xưng
mình là Tưởng Bân? Anh ta đã đổi tên từ lâu hay mới đổi từ khi gặp cô?
Nếu là trường hợp thứ hai, vậy thì chỉ có thể nói rằng anh ta đã biết cô từ lâu lắm rồi, hơn nữa còn lấy cái tên Tưởng Bân để hẹn gặp cô. Vì
sao?