Ở trong
bệnh viện, ngay trước giường bệnh của bố tôi, chính miệng anh đã nói
những gì anh không quên nhanh đến vậy chứ? Chính anh đã nói, anh vốn
không yêu tôi. Khoảnh khắc đó tôi hiểu thì ra tình yêu đối với đàn ông
các anh có thể mang ra làm vật trao đổi!
Đang mải suy nghĩ, gương mặt Tố Diệp
bỗng bị Niên Bách Ngạn bấu chặt. Đầu ngón tay anh vẫn còn sót lại mùi
thuốc lá nhạt nhòa, nhưng không còn là sự mê hoặc hay dịu dàng. Chỉ còn
cảm giác đau đớn khiến cô nhăn mặt.
“Nhìn cái gương mặt này của em xem, đẹp
đến mức khiến đàn ông không kìm chế được, chỉ muốn phạm tội!” Niên Bách
Ngạn mạnh tay hơn, chỉ muốn bóp nát gương mặt đó ra. Ngọn lửa giận dữ
trong mắt anh đã bùng lên thành biển lửa cuồn cuộn, mặc sức lan tràn.
Mỗi một khớp xương gần như đều răng rắc trong phẫn nộ. Anh nói rõ ràng
từng chữ: “Chỉ tiếc là, gương mặt đẹp mà lòng dạ tàn nhẫn! Tố Diệp! Em
cậy có tôi nuông chiều em, hết lần này tới lần khác giấu giếm tôi, lừa
gạt tôi, hết lần này tới lần khác mang tình cảm của tôi ra đùa giỡn. Em
to gan thật đấy!”
Nỗi đau trên mặt khiến Tố Diệp gấp gáp
muốn thoát khỏi Niên Bách Ngạn. Cô hất mạnh tay anh ra, đứng dậy, nhìn
anh bằng ánh mắt rực lửa hận, quát lên: “Đúng vậy! Tôi đã lừa anh đi xem mặt Tưởng Bân. Tôi đã nói dối rằng anh ta chỉ là khách hàng của tôi.
Tôi cũng rất khâm phục khả năng điều tra của anh. Bây giờ anh định tính
toán gì? Thích ra oai trước mặt tôi để tôi biết chẳng qua anh ta gian ác khó lường sao? Nhưng Niên Bách Ngạn! Lẽ nào anh không lừa dối tôi sao?
Anh muốn tôi chung thủy, thế còn anh thì sao? Anh đã làm được như thế
chưa? Anh muốn nói chuyện tình cảm với tôi? Anh là cái thá gì mà đòi nói chuyện tình cảm với tôi? Nói tới lừa gạt còn ai xuất sắc hơn anh nữa?”
Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt.
Sau khi nghe cô nói xong, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là cô đang nhắc tới chuyện của An Tịnh. Anh cố gắng đè nén giận dữ xuống, lên tiếng giải thích: “An Tịnh đúng là có tới khách sạn tìm tôi, nhưng mà…”
“Đủ rồi!” Tố Diệp sốt ruột ngắt ngang
lời Niên Bách Ngạn, căm phẫn nói: “Chuyện hai người thì thụt không đáng
để tôi nghe. Anh thích ai là việc của anh, liên quan gì tới tôi?”
Niên Bách Ngạn khó khăn lắm mới kìm chế
được cơn giận, giờ lại một lần nữa bộc phát. Anh túm chặt lấy cô: “Thế
nào gọi là tôi thích ai thì việc của tôi? Em đúng là người phụ nữ vô
lương tâm. Niên Bách Ngạn này đối xử với em như thế nào, trong lòng em
còn không rõ sao? Ngược lại là em, liên tục đùa cợt với tình cảm của
tôi, lại còn dám phá đứa con của tôi! Tố Diệp! Mỗi lần nghĩ tới việc em
có thể làm ra hành vi ác độc đó, tôi chỉ muốn bóp chết em!”
Bàn tay anh cũng theo câu nói cuối cùng
vung mạnh một cái. Cả người Tố Diệp đứng không vững, ngã xuống bên cạnh
sofa. Góc bàn uống nước giá lạnh đập trúng bả vai cô. Cơn đau như xát
muối vào tim lan ra bất ngờ, nước mắt cô cũng theo đó tuôn rơi.
Cô không đứng dậy ngay. Cơn đau trên cơ thể và đau đớn trong tim hòa vào nhau, thúc giục làm cho giọng cô trở nên điên cuồng.
“Đủ rồi!” Nước mắt đong đầy nơi khóe mắt Tố Diệp. Chẳng mấy chốc, chúng chịu không nổi sức nặng, từng giọt, từng giọt đua nhau rơi xuống: “Niên Bách Ngạn! Anh còn muốn đóng kịch tới
lúc nào nữa? Để đạt được mục đích, anh tự đắp nặn mình thành một kẻ si
tình. Sao? Anh nghĩ mình thật sự biến thành một kẻ si tình rồi sao? Đúng vậy! Chuyện của Tưởng Bân tôi đã gạt anh, nhưng so với những gì anh lừa dối tôi có là gì? Ở trong bệnh viện, ngay trước giường bệnh của bố tôi, chính miệng anh đã nói những gì anh không quên nhanh đến vậy chứ? Chính anh đã nói, anh vốn không yêu tôi. Khoảnh khắc đó tôi mới hiểu thì ra
tình yêu đối với đàn ông các anh có thể mang ra làm vật trao đổi! Từ đầu tới cuối, anh chỉ coi tôi là một quân cờ mà thôi. Anh có đối tối với
tôi kiểu gì đi nữa chẳng qua chỉ là diễn hết vở kịch này tới vở kịch
khác mà thôi. Giờ anh đạt được mục đích của mình rồi, ở trong Tinh Thạch anh đã có thể một tay che trời rồi, thì há cớ gì còn muốn nói chuyện
tình cảm với tôi? Cho dù anh muốn làm gì nhà họ Diệp, cho dù anh thật sự có mưu đồ gì không thể nói với người khác, thì vì đâu tôi lại phải chịu cảnh làm quân cờ cho anh lợi dụng? Phụ nữ trong nhà họ Diệp đâu chỉ có
một mình tôi, tại sao tôi phải chịu nỗi đau khổ này? Niên Bách Ngạn! Anh có biết không? Từ khi tôi biết bộ mặt thật của anh, kể từ ngày đó, mỗi
một ngày sống bên cạnh anh, mỗi một lần anh tới gần tôi, tôi đều cảm
thấy ghê tởm vô cùng! Vì sự giả tạo của anh, vì anh đã giẫm lên tình
yêu, bất chấp thủ đoạn để có được cái anh gọi là thành công! Anh còn mặt mũi tới yêu cầu tôi chung thủy với anh ư? Anh xứng sao?”
Lần này tới lượt Niên Bách Ngạn chết
đứng. Cả người anh như đoạn gỗ bị đâm xuống đó. Đôi mắt cũng đờ ra.
Trong đầu chỉ còn lại những tiếng ong ong vang dội. Anh hoàn toàn không
nghĩ tới chuyện cuộc đối thoại trong bệnh viện lại bị cô nghe thấy.
Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới nhìn cô, lên tiếng, nhưng giọng nói chỉ còn sự mỏi mệt: “Thế nên, vì nghe được
chuyện đó, em mới phá đứa con của tôi?”
“Phải!” Tố Diệp càng khóc dữ hơn, nức nở nói không nên lời, giận dữ nhìn thẳng vào mắt anh: “Tại sao tôi phải
sinh con cho cái loại người như anh? Anh vốn dĩ không xứng! Niên Bách
Ngạn! Tôi cho anh hay. Cả đời này anh cũng đừng ảo tưởng tôi sẽ sinh con cho anh! Anh muốn có con lắm phải không? Anh muốn có con thật hay chỉ
muốn tiếp tục đem nó làm con cờ, tiện cho việc anh nuốt gọn Tinh Thạch?
Anh từ bỏ cái suy nghĩ này đi! Tôi sẽ không để anh có cơ hội lợi dụng
con tôi đâu! Anh càng muốn có con, tôi càng không để anh được như ý. Sau khi làm phẫu thuật xong, tôi đã tiêm thuốc tránh thai rồi, thế nên, dù
anh cố gắng thế nào cũng sẽ không có con được đâu!”*
*Thuốc tiêm tránh thai được nghiên cứu
từ thập niên 60, bán rộng rãi đầu thập niên 70 đến đầu thế kỷ này đã có
khoảng 100 triệu phụ nữ ở 90 nước dùng. Ở Việt Nam, thuốc tiêm tránh
thai hiện nay đã có ở một số tỉnh thành, nhưng chưa được bán rộng rãi
trong cả nước. Đây là hoóc môn progesteron, chỉ tiêm một lần vào bắp.
Progesteron sẽ tiết dần vào cơ thể, giúp chị em tránh thai trong một
thời gian dài (có loại 1 tháng và 3 tháng). Phương pháp tránh thai này
không gây ra rối loạn về mạch, huyết áp, không ảnh hưởng đến việc sản
xuất steroid và miễn dịch, không gây phù, không làm phát triển u xơ tử
cung nên có thể dùng cho người u xơ tử cung. Thuốc tiêm tránh thai có
thể dùng cho người có bệnh van tim chưa có biến chứng song không dùng
cho người bị bệnh tim nặng như: nhồi máu cơ tim, viêm tắc tĩnh mạch.
Gào khóc xong, Tố Diệp cố gắng bò từ dưới đất lên, chạy thẳng ra khỏi cửa, không quay đầu lại.
Niên Bách Ngạn bỗng chốc xụi lơ như quả
cà ngậm sương, ngã ngồi xuống sofa. Một lúc sau, anh mới bừng tỉnh lại,
đứng bật dậy, một tay cầm áo khoác, một tay với lấy chìa khóa xe, đuổi
theo…
Tố Diệp không lái xe. Xe của cô vẫn còn
đậu trong bãi, yên lặng nằm đó như một ngọn lửa nhỏ nhoi. Có lẽ cô đã
bắt taxi. Như vậy, Niên Bách Ngạn muốn tìm cô càng khó khăn hơn.
Lúc chạy ra ngoài, cô không mang theo ví tiền, cũng không mang theo di động. Anh gần như đã gọi khắp lượt cho
bạn bè của Tố Diệp. Nhưng ngay cả Lâm Yêu Yêu cũng không biết Tố Diệp đã đi đâu.
Cuối cùng, Niên Bách Ngạn không thể
không bấm bụng gọi điện cho cậu của Tố Diệp. Tố Đông nghe chuyện anh
đang đi tìm Tố Diệp, suy nghĩ rồi nói: Tiểu Diệp nó về đây rồi! Con tới đây đi!
Lúc này Niên Bách Ngạn mới yên tâm. Anh xoay vô lăng, lái xe về phía khu Đông Tây.
Tố Đông đã pha sẵn trà đợi anh.
Niên Bách Ngạn vừa vào cửa, Tố Đông đã giơ tay vẫy anh tới: “Tới rồi hả? Lại đây ngồi đi!”
Niên Bách Ngạn làm gì còn tâm trạng
thưởng thức trà. Anh đi vào phòng khách, nhìn quanh ngó quất nhưng không thấy bóng Tố Diệp. Tố Đông thấy vậy bèn giải thích: Tiểu Diệp đi ra ngoài với mợ nó rồi.
Muộn vậy rồi còn ra ngoài?
“Ai mà biết được! Hai mợ con nó cứ thì thà thì thụt!”
“Con đi tìm họ!” Niên Bách Ngạn không thể yên tâm dù là một giây.
Ai ngờ Tố Đông giữ anh lại: “Tối muộn thế này, con biết đi đâu tìm? Cứ yên tâm đi! Lát họ về bây giờ. Con cứ ngồi đây đợi đi!”
Niên Bách Ngạn cũng chẳng còn cách nào khác.
Chén trà tỏa hương thơm ngào ngạt, vừa
hay thích hợp cho một đêm không ngủ sắp tới. Dù sao cũng biết trước sẽ
thức trắng, Niên Bách Ngạn cũng nhấp trà trong vô cảm. Trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh Tố Diệp đẫm nước mắt, và những lời tố cáo của cô.
Niên Bách Ngạn chẳng bao giờ tin cái gọi là “trùng hợp”. Sở dĩ Tố Diệp có thể nghe được cuộc nói chuyện trong
bệnh viện, nhất định là do Diệp Hạc Phong sắp xếp. Anh bất chợt hiểu ra
hành động nắm chặt tay anh của Diệp Hạc Phong trước khi tắt thở cùng câu nói hãy còn dang dở đó. Vì ông đã ý thức được sự đa nghi và do thám của mình sẽ mang lại hậu quả thế nào.
Thực tế là, phiền phức đã nảy sinh.
Tố Đông thêm một chút trà cho anh. Ông
là người tinh mắt, nhận ra Niên Bách Ngạn giờ như ngồi trên đống lửa.
Ông nói với vẻ tỉnh bơ: “Lúc nãy đến đây, mắt Tiểu Diệp đỏ ửng, cả túi
xách cũng không mang theo, phải để mợ nó ra trả
tiền taxi cho đấy!”
Niên Bách Ngạn nghe ra được sự lo lắng của Tố Đông. Anh mím môi, muốn giải thích gì đó nhưng bất lực.
Vẫn là Tố Đông lên tiếng, lần này là hỏi thẳng: “Giữa con và Tiểu Diệp có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Niên Bách Ngạn trầm ngâm giây lát: “Thưa cậu, chỉ là hiểu lầm thôi!”
Tố Đông nhìn anh, hỏi ngược lại: “Thật sự chỉ là hiểu lầm?”
Niên Bách Ngạn rất thông minh, đương
nhiên biết rõ Tố Đông đang ám chỉ chuyện gì. Cho dù ông không thích xem
tin tức, nhưng chuyện của An Tịnh cũng đã ầm ĩ khắp mọi nơi, họ không
muốn biết cũng khó.
Anh khẽ thở dài một tiếng, đặt tách trà
nãy giờ vẫn ủ trong tay xuống. Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm, như nhiệt độ cơ thể Tố Diệp, dịu dàng và ấm áp.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm. Con không có chuyện gì với cô minh tinh đó cả!”
Tố Đông nghe anh nói vậy cũng khẽ gật đầu, yên tâm phần nào.
Vì Tố Diệp lớn lên bên cạnh ông, thế nên trong lòng Tố Đông, Tố Diệp chẳng khác nào con đẻ của mình. Cũng chính
vì thế, ông càng có xu thế suy nghĩ với tâm trạng của một người cha, đó
chính là luôn rất khắt khe trong việc lựa chọn con rể tương lai. Cho dù
Niên Bách Ngạn có tốt đến đâu, thì trong mắt ông cũng không thể nào sánh bằng viên ngọc minh châu độc nhất vô nhị của mình. Nhưng bình tĩnh xem
xét, Niên Bách Ngạn quả thực là người đàn ông nổi bật hơn người. Nhất là vào ngày chôn cất Diệp Hạc Phong khi ấy, dáng vẻ lo lắng cho Tố Diệp
của anh, Tố Đông nhận ra rất rõ ràng, và thế là đã chấp nhận anh.
Mà hôm nay, Tố Đông cũng biết, một người đàn ông như Niên Bách Ngạn một khi chịu giải thích, chứng tỏ trong lòng anh quả thực vô tư, thẳng thắn. Tin đồn dẫu sao vẫn chỉ là tin đồn, Tố
Đông vẫn luôn có những phán đoán của bản thân mình.
“Bách Ngạn à!” Sau khi nhấp một ngụm
trà, Tố Đông đặt tách trà xuống, chân thành nói: “Cả đời cậu cũng chẳng
mong giàu sang phú quý gì, chỉ mong cho người thân được mạnh khỏe, con
cái được hạnh phúc. Tiểu Diệp mất mẹ từ bé, lại chịu không ít cực khổ,
thế nên người cậu không yên tâm nhất là nó. Cậu mong là con đối xử tốt
với nó, mang hạnh phúc tới cho nó. Chỉ cần nó được vui vẻ, cậu mới cảm
thấy không hổ thẹn với chị mình.”
Niên Bách Ngạn rót thêm trà cho Tố Đông, khẽ đáp: “Cậu! Cậu yên tâm đi!”
Anh chẳng có mấy lời thề non hẹn biển,
cũng không hứa hẹn dông dài, chỉ một câu “Cậu yên tâm đi!”, nhưng lại đủ để khiến Tố Đông vô cùng tin tưởng.
“Lúc trước con từng nói với cậu mợ, Tố Diệp vẫn chưa quên được cái chết của bố nó. Giờ nó sao rồi?” Tố Đông hỏi anh một câu.
Ông biết Niên Bách Ngạn đã tìm một nơi
để Tố Diệp được khuây khỏa, cũng được Niên Bách Ngạn cho biết, tâm tình
của Tố Diệp vẫn buồn bã, u sầu. Khoảng thời gian đó, kỳ thực ông rất lo
lắng. Tố Diệp là bác sỹ tâm lý. Ông cũng đã được nghe kể rất nhiều, nên
biết một khi bị mắc chứng trầm cảm là một chuyện đáng sợ nhường nào. Ông sợ Tố Diệp từ đầu chí cuối luôn giữ rịt mọi tâm sự trong lòng, không kể với ai, để tới cuối cùng khiến mình không còn thuốc chữa. Tuy rằng sau
này Tố Diệp đã trở về, nói với họ rằng nó không sao, nhưng Tố Đông vẫn
muốn hỏi Niên Bách Ngạn, hỏi anh xem Tố Diệp có phải thật sự không sao
hay không.
Niên Bách Ngạn muốn Tố Đông yên tâm. Anh nói bây giờ Tố Diệp đã bước ra được khỏi bi thương. Lúc này Tố Đông
cuối cùng mới yên tâm, vì ông biết, thật ra trái tim con người rất mỏng
manh. Cơ thể nhiễm bệnh còn có thể chữa được, nhưng nếu trái tim mắc
bệnh thì rất phiền phức.
Còn Niên Bách Ngạn lúc này chợt nhớ tới
lời nói của Đinh Tư Thừa. Anh bất ngờ hỏi Tố Đông một câu: “Trước đây
Diệp Diệp có từng xảy ra chuyện gì không vui không?”
Tố Đông suy nghĩ: “Chuyện của Tưởng Bân, cậu nghĩ con đã biết rồi.”
“Trước chuyện của Tưởng Bân thì sao?”
Sau khi cầm được báo cáo đánh giá tâm lý của cô, Niên Bách Ngạn từng
điều tra một số chuyện liên quan tới Tố Diệp. Nhưng điều tra tới lui vẫn không thể tra ra những chuyện từng xảy ra với cô từ rất lâu trước đó,
ngoại trừ chuyện của Tưởng Bân. Có một khoảng thời gian, quả thực anh
cũng cho rằng Đinh Tư Thừa muốn ám chỉ chuyện của Tưởng Bân, vì chuyện
đó thật sự đã gây nên một ảnh hưởng không hề nhỏ với Tố Diệp. Nhưng sau
này càng nghĩ anh càng cảm thấy không ổn. Tố Diệp còn nhớ chuyện của
Tưởng Bân, vậy thì nó không cần phải ảnh hưởng tới ký ức của cô nữa. Nếu vậy, còn có chuyện gì mà cô không muốn nhớ lại đây?
Tố Đông hơi ngập ngừng: “Trước chuyện của Tưởng Bân?”
“Đã từng xảy ra chuyện gì ạ?” Niên Bách Ngạn nhận ra nét mặt cậu có chút bất thường.
Tố Đông lập tức giấu giếm, khẽ đáp: “À,
thật ra cũng không có gì đâu. Chỉ là lúc Tiểu Diệp còn bé tý đã từng đi
lạc một lần, nhưng cũng tìm lại được rất nhanh. Lúc ấy nó cũng hoảng sợ
một trận. Trẻ con mà, không có người lớn ở bên cạnh luôn thiếu cảm giác
an toàn.”
Nói xong câu ấy, ông lại vội vã bổ sung thêm một câu: “Con đột ngột hỏi như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Niên Bách Ngạn khẽ cười, nói không có
chuyện gì to tát, rồi tiếp lời: “Chỉ là con cảm thấy Diệp Diệp rất thiếu cảm giác an toàn, có thể có liên quan tới chuyện này. Đúng rồi! Đang
yên đang lành sao lại đi lạc ạ?”
Tố Đông cầm tách trà lên, thổi thổi:
“Tại người lớn sơ suất thôi. Con cũng biết thời đại đó nuôi con toàn thả rong mà, chứ không giống như thanh niên bây giờ, trông con rất là chu
đáo, cẩn thận.”
“Diệp Diệp có biết chuyện này không ạ?”
“Chuyện từ hồi còn bé tý, làm sao nó nhớ được? Chỉ là lúc đó nó rất sợ hãi, lại chẳng phải chuyện gì tốt đẹp,
thế nên cậu mợ cũng không chủ động nhắc lại. Haiz, thật ra cũng không có gì to tát đâu.” Tố Đông cười ha ha.
Niên Bách Ngạn nhận ra Tố Đông có vẻ
không muốn nhắc tới chuyện này, nên anh cũng thôi. Anh trò chuyện với
ông về những chủ đề khác. Nói mãi, nói mãi, Niên Bách Ngạn lại một lần
nữa dẫn dắt câu chuyện trở lại Tố Diệp, nhưng tuyệt đối không hỏi chuyện cô đi lạc nữa. Anh chỉ cười hỏi: “Có lúc, con cũng bị Diệp Diệp chọc
tức chết. Lúc nhỏ có phải cô ấy rất giỏi làm người khác bực mình không
ạ?”
Phàm là phụ huynh đều thích nhớ lại hồi
nhỏ của con cái mình, nhất là sau khi các con đều đã khôn lớn, trưởng
thành. Tố Đông cũng không ngoại lệ. Vừa nghe tới đây, ông liền rất vui
vẻ. Ông đặt tách trà xuống, sốt sắng kể lại: “Nó ấy à, bé tý đã nghịch
ngợm, phá phách. Rõ ràng là một đứa con gái, thế mà cả ngày từ sáng tới
tối chỉ thích leo cây với trèo lên mái nhà. Lại còn thích bắt côn trùng, sâu bọ hù dọa mấy bạn quanh nhà. Vì chuyện này, hàng xóm không ít lần
sang than phiền.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ. Anh tuyệt đối có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy.
“Hiếm có bé gái nào lại bạo dạn như cô ấy đấy, bắt côn trùng dọa các bạn ạ?”
“Thế đã là gì! Lúc Tiểu Diệp học lớp
hai, có một lần chẳng biết nó kiếm đâu ra một con rắn, liền lén lút mang tới trường, sau đó hù dọa một bạn nữ đang ăn quà vặt trong giờ. Lúc ấy, bạn đó bị dọa đến bất động, cả tiết chỉ ngồi đúng một tư thế. Sau đó,
thầy giáo mới phát hiện ra có chuyện không bình thường, vội vàng gọi xe
cấp cứu. Tới khi cả nhà nhận được thông báo, vội vàng tới bệnh viện mới
biết, cháu bé đó thật sự đã bị dọa đến đờ đẫn, nói theo kiểu mê tín thì
là hồn lìa khỏi xác, mấy ngày sau mới bình thường trở lại.” Vốn dĩ là
một trò nghịch dại của con trẻ khiến người lớn đau đầu, vậy mà bây giờ
nghe Tố Đông kể lại, lại có vẻ rất tự hào…