Tính công kích của Tố Diệp khá mạnh.
Khiến Joey sững sờ giây lát, sau đó cười nói: “Được gả vào nhà đình quyền quý có khác, nói chuyện cũng có sức mạnh rồi.”
“Quyền quý? Cô nói Niên Bách Ngạn? Trước đây anh ấy cùng lắm chỉ là một Hoàng đế làm thuê. Còn bây giờ, anh ấy
không có công việc, không có thu nhập, còn ở trong diện tình nghi bị cấm xuất cảnh theo pháp luật. Kiểu đàn ông này, còn xa lắm mới được liệt
vào diện quyền quý, phải không?” Tố Diệp vừa nhìn vừa lật thực đơn. Cô
giơ tay gọi người phục vụ, gọi mấy món sau đó mới chợt nhớ ra, ngước mắt nhìn Joey: “Tôi gọi hết rồi, cô không ngại chứ?”
Joey lắc đầu.
Tố Diệp nhún vai, gọi cả một bàn thức ăn, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Lúc thanh toán nhớ kỹ, cô đây trả tiền.”
Người phục vụ đưa mắt nhìn Joey, rồi lại nhìn Tố Diệp, gật đầu.
Người phục vụ đi rồi, Joey mới bật cười: “Chị đúng là không khách sáo nhỉ!”
“Tôi cần phải khách sáo với một người
phụ nữ đang dòm ngó chồng mình lại còn là một quý cô có giá trị lọt vào
hàng giàu có sao?” Tố Diệp mỉm cười. Thái độ khoan dung nhưng lời nói
thì khắc nghiệt.
Bàn tay đang cầm cốc của Joey chợt khựng lại.
“Từ đâu chị nhìn ra tôi dòm ngó chồng chị?”
“Có lúc trực giác của người phụ nữ rất
chuẩn.” Từ đầu tới cuối Tố Diệp vẫn nắm quyền chủ động. Cô hơi dựa người ra sau ghế, cười nhạt: “Cô gửi cho Niên Bách Ngạn một tin nhắn như thế, lại còn vào sáng sớm, chẳng phải rõ ràng muốn để tôi đọc được sao? Lại
còn là khi Niên Bách Ngạn vừa rời khỏi vòng quay Tinh Thạch. Joey! Cô
tuyệt đối đừng có nói với tôi rằng cô tìm Niên Bách Ngạn chỉ vì muốn
nghe ngóng tin tức của Kỷ Đông Nham. Cô có thể chủ động hẹn tôi, chứng
tỏ cô chẳng còn hứng thú gì với Kỷ Đông Nham nữa rồi.”
“Không sai! Tôi đang để ý tới Niên Bách
Ngạn.” Joey đáp thẳng tuột: “Nhưng có một điểm chị nói sai rồi. Tôi vẫn
luôn yêu Kỷ Đông Nham.”
Câu nói ấy khiến Tố Diệp nghe xong cảm thấy cực kỳ nực cười.
“Tiểu thư Joey này! Cô vừa yêu Kỷ Đông Nham lại vừa quyến rũ Niên Bách Ngạn. Quan niệm tình yêu của cô đúng là độc đáo đấy!”
“Chị không phải tôi làm sao chị hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.” Joey phản bác.
“Chẳng ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm
và đau đớn của người khác. Nhưng như thế không có nghĩa là cô được quyền mang nỗi đau của mình đi phá hoại tình cảm của người khác.” Tố Diệp khẽ cong môi: “Chúng ta là người đàng hoàng không ăn nói mờ ám. Có chuyện
gì thì cô nói nhanh lên. Nếu không vừa ăn vừa nói ảnh hưởng tới hứng thú ăn uống của tôi.”
Joey suýt nữa thì chết sặc vì cô. Cô ta hắng giọng: “Chị thông minh như vậy, chẳng phải đã đoán ra ý đồ của tôi rồi sao?
“Phải! Theo lôgíc và sở thích của mấy cô tiểu thư nhà giàu như cô, bây giờ cô đang nhắm vào Niên Bách Ngạn. Mà
cô lại gọi tôi ra đây, chẳng qua chỉ muốn tôi rời xa Niên Bách Ngạn. Cô
cảm thấy, lúc này chỉ có cô mới giúp được Niên Bách Ngạn.” Tố Diệp thản
nhiên nói. Đôi mắt cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì sắc bén.
Joey ngẫm nghĩ: “Chị nói đúng mà cũng không đúng.”
Tố Diệp nhướng mày: “Vậy cô nói đi. Hôm nay cô mời cơm, tôi xin rửa tai lắng nghe!”
Joey uống một ngụm nước, mím môi: “Không phải tôi cảm thấy tôi có thể giúp được Niên Bách Ngạn. Mà vào lúc này
tôi giúp anh ấy, anh ấy giúp tôi, chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau. Bác sỹ
Tố…”
“Chị Niên!” Tố Diệp sửa lại.
“À… chị Niên!” Joey gọi danh xưng này
với vẻ khó chịu. Cô ta lại hắng giọng: “Người tôi yêu đúng là Kỷ Đông
Nham. Nhưng tôi biết rõ, Kỷ Đông Nham không thể làm việc cho bố tôi.
Trước đây tôi cảm thấy Niên Bách Ngạn cũng không thể. Nhưng giờ thì khác rồi. Niên Bách Ngạn đã đi ra khỏi Tinh Thạch, đây là một cơ hội rất
tốt. Bố tôi vẫn luôn rất quý mến anh ấy và Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham có sự nghiệp của gia đình mình, nhưng Niên Bách Ngạn thì không. Tuy vậy
anh ấy có tài năng. Bố tôi rất hy vọng có thể giúp được Niên Bách Ngạn.”
Tố Diệp lắng nghe với vẻ vô cảm.
“Tôi sinh ra trong một gia đình như vậy, thế nên, bắt buộc phải sống một cách thực tế.” Joey bẻ vặn các ngón
tay, cụp mắt xuống và nói: “Tôi cũng muốn được như những cô gái trong
những gia đình bình thường khác, được kết hôn với người đàn ông mình
yêu, sau đó sinh con đẻ cái, sống một cuộc đời bình dị. Nhưng, thân phận của tôi không cho phép tôi làm vậy. Đối tượng của tôi nhất định phải
môn đăng hộ đối. Hôn nhân của tôi cũng nhất định phải được tạo dựng trên nền tảng lợi ích. Nói một cách khác. Kết hôn với ai không quan trọng.
Quan trọng là người này có thể giúp cho gia tộc của tôi hay không.”
Tố Diệp rướn người lên, cầm lấy ly nước, khẽ nhấp một ngụm.
Món ăn đầu tiên được bê lên rất nhanh.
Nhưng chẳng ai động đũa.
“Nếu cô muốn kể cho tôi nghe tình sử bi
thương của cô thì rất xin lỗi, tôi không có hứng thú. Vì đối với rất
nhiều người, những gì cô nói chẳng qua chỉ là nỗi phiền muộn của kẻ có
tiền. So với những người ăn chẳng đủ no, mặc chẳng đủ ấm mà nói, phiền
não của cô xa xỉ quá rồi!” Tố Diệp hờ hững nói một câu.
Joey cắn chặt môi, sau đó ngước mắt lên nhìn cô: “Vậy thì tôi sẽ nói với chị chuyện của Niên Bách Ngạn.”
Tố Diệp ra hiệu cho cô ta nói.
“Bố tôi rất muốn anh ấy gia nhập gia tộc của chúng tôi. Điều này đối với anh ấy hay tôi đều là một chuyện tốt.”
Thái độ của Joey rất rõ ràng: “Nói thật lòng, tôi trẻ hơn chị rất nhiều. Chỉ riêng điểm này thôi đã thích hợp với Niên Bách Ngạn hơn. Anh ấy cần một cô gái trẻ trung hơn để sánh đôi.”
“Ồ?” Tố Diệp nhướng mày: “Bước tiếp theo có phải cô định lấy ra chi phiếu gì đó để bảo tôi rời xa anh ấy phải không?”
Joey suy nghĩ: “Nếu chị cần tiền, tôi có thể làm vậy.”
Tố Diệp cười: “Vậy thì tôi thật sự muốn biết cái giá của Niên Bách Ngạn là bao nhiêu?”
“Tôi nói nghiêm túc đấy.” Joey sốt ruột.
“Tôi đâu có đùa giỡn với cô!” Tố Diệp cũng nhìn cô ta rất đàng hoàng: “Cô ra được giá bao nhiêu?”
Joey nhìn cô có vẻ hơi sững sờ.
Rất lâu sau cô ta nói: “Chị muốn bao nhiêu tiền?”
Tố Diệp ngẫm nghĩ giây lát: “Mười triệu?”
“Không thành vấn đề!” Joey hình như đã thở phào nhẹ nhõm.
Hành động vô thức của cô ta đã lọt vào
mắt Tố Diệp. Cô cười thầm trong lòng: “Nhanh vậy sao? Xem ra giá trị của Niên Bách Ngạn không chỉ có vậy rồi. Vậy thì 50 triệu?”
“Không thành vấn đề!” Joey nhìn cô.
Tố Diệp nghi hoặc: “100 triệu?”
Sắc mặt của Joey vẫn không đổi: “Cũng không thành vấn đề!”
“Chao ôi!” Tố Diệp cảm thán: “Niên Bách Ngạn đáng giá đến vậy sao? Nếu tôi ra một cái giá cao hơn nữa thì sao?”
Tố Diệp rướn thẳng người về phía trước:
“Chỉ cần chị ra giá, bao nhiêu không quan trọng. Bác… Chị Niên! Nói
trắng ra, tôi chỉ muốn mua lại cái mác Niên phu nhân này mà thôi. Bố tôi muốn phát triển mỏ kim cương. Niên Bách Ngạn là một nhân tài hiếm có.
Nếu có thể được anh ấy giúp đỡ thì bố tối sẽ như hổ thêm cánh. Hơn nữa
tôi sớm muộn gì cũng phải kế thừa sản nghiệp của bố tôi. Tới lúc đó tôi
cần một người chồng như Niên Bách Ngạn ở bên giúp đỡ mình.”
Tố Diệp nhìn cô như cười như không: “Vậy Kỷ Đông Nham của cô phải làm sao đây?”
Joey thể hiện vẻ đau khổ ra mặt.
Có thể nhận ra, cô ta vẫn còn rất nhiều tình cảm với Kỷ Đông Nham.
“Tôi và anh ấy không thể nữa rồi…”
“Tôi nên thấy may mắn thay bố cô vì có
một cô con gái có thể hy sinh vì vinh quang gia tộc hay nên cảm khái
quan điểm tình yêu của cô quá hiện thực, quá tính toán đây?” Tố Diệp
giống như đang trêu chọc.
Joey trừng mắt: “Nếu chị là tôi, chị cũng sẽ làm vậy thôi!”
“Có lẽ vậy. Đáng tiếc tôi không phải là
cô, thế nên tôi biết tình yêu quan trọng với một người phụ nữ đến mức
nào.” Tố Diệp không hề khách khí: “Nếu cô không tin rằng trên đời này có tình yêu thì cô chắc chắn sẽ bị nó bỏ rơi. Cô cứ nhất quyết phải khiến
cho tình yêu trở nên phức tạp như vậy, thậm còn lấy tình cảm ra để đạt
được lợi ích. Vậy thì, chân thiện mỹ trong tình yêu và một niềm hạnh
phúc cô đáng được hưởng, cô cũng đã định trước sẽ đánh mất. Tôi không
phải là cô. Tôi chỉ là Tố Diệp thôi. Thế nên tôi biết rõ bản thân mình
cần cái gì.”
“Bây giờ chỉ còn liên lụy tới Niên Bách Ngạn làm gì?” Joey khó hiểu.
Tố Diệp khẽ cười: “Vì tôi và anh yêu thương nhau, thế là quá đủ rồi.”
“Tình yêu ăn được sao?” Joey nhíu mày.
“Nó không khiến tôi no được.” Tố Diệp
đáp thẳng thắn: “Nhưng con người phải có niềm tin. Một người không có
niềm tin thì nội tâm cũng trống rỗng. Tình yêu chính là một loại niềm
tin. Là niềm tin của con người đối với những điều
tốt đẹp. Có được niềm
tin, con người mới nhìn thấy những thứ chân thực, lương thiện, hoàn mỹ,
chứ không phải ngày ngày sống trong đau khổ và giày vò.”
Joey thương cảm: “Tôi đã không còn sức lực hiểu thế nào là chân thiện mỹ trong tình yêu nữa rồi.”
Những món ăn khác cũng lần lượt được bê lên.
Sau khi người phục vụ rời khỏi đó, Tố
Diệp mới thẳng thắn bộc lộ: “Vậy được thôi! Không vòng vo tam quốc nữa!
Tôi sẽ không ly hôn với Niên Bách Ngạn. Về việc anh ấy có thể giúp được
bố cô hay không, hoặc các người lấy lý do gây dựng lại sự nghiệp gì đó
để chiêu mộ anh ấy, đó là chuyện của mấy người. Các người bàn công việc, tôi không phản đối. Nhưng cô dám động vào chồng tôi, thì đừng trách tôi liều mạng với cô. Cô là thiên kim tiểu thư, còn tôi cùng lắm chỉ là một cô tiểu thư bị bỏ rơi thôi. Người Trung Quốc có một câu nói rằng: Người đi đất không sợ người đi giày. Nếu cô không sợ mất mặt, không quan tâm
tới thanh danh, thì cô cứ đường hoàng tung chiêu ra đây!”
Joey thấy cô hù dọa, cũng nổi giận: “Chị tưởng Niên Bách Ngạn cũng nghĩ như vậy thật sao? Người đàn coi trọng
nhất là gì? Là sự nghiệp! Chị đâu có giúp được gì cho anh ấy, chi bằng
tránh sang một bên sẽ tốt hơn!”
Tố Diệp từ tốn đáp: “Niên Bách Ngạn muốn cái gì, tôi cảm thấy phải để bản thân anh ấy lựa chọn. Nếu chính miệng
anh ấy nói với tôi, anh ấy quyết định vì sự nghiệp từ bỏ cuộc hôn nhân
này, vậy thì tôi sẽ giúp anh ấy toại nguyện. Tôi cũng sẽ thông cảm cho
anh ấy!”
“Chị tin tưởng Niên Bách Ngạn đến thế
sao? Chị không cho rằng đàn ông sẽ vì lợi ích mà từ bỏ một số thứ sao?
Ví dụ như tình bạn, tình yêu thậm chí là hôn nhân. Vì chị khiến một
người đàn ông sống chết giữ rịt lấy hôn nhân mà không tìm được cơ hội
phát triển sự nghiệp, anh ấy sẽ sống không bằng chết.” Joey hỏi cô.
Từ đầu tới cuối, Tố Diệp vẫn cười nhẹ
nhàng: “Tôi tin rằng người đàn ông mà tôi yêu vẫn có giới hạn đạo đức
của mình. Nhưng sự lựa chọn vẫn thuộc về anh ấy. Nếu một người đàn ông
mà trái tim đã không còn ở bên tôi nữa thì giữ lại cũng có ích gì đâu?
Nếu anh ấy là một người có thể vì lợi ích mà bán rẻ bất cứ thứ gì, thì
tôi thà rằng chưa bao giờ yêu một con người như vậy!”
Joey không nói được gì nữa, chỉ sững sờ nhìn Tố Diệp rất lâu…
“Cô ta nói với cậu một cách trắng trợn như vậy sao?”
Trong phòng ngủ, Lâm Yêu Yêu khẽ Tố Diệp kể lại xong bèn kinh ngạc hỏi.
Tố Diệp gật đầu, cầm mấy quả hạch lên
tay, bóp thành từng mảnh nhỏ, rồi đút vào miệng. Khi ăn tới nhân hạch,
cô cảm thấy hơi đắng lại hơi chua. Trước nay cô vẫn không thích ăn mấy
thứ này.
Nói chuyện với Joey không vui vẻ cho lắm.
Đúng vậy! Nói chuyện với một người phụ nữ nhìn chòng chọc vào chồng mình thì vui vẻ kiểu gì được?
Bữa trưa cô vẫn cố gắng cúi đầu ăn mạnh.
Ăn đến nỗi dạ dày quặn thắt nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên.
Cô dám chắc chắn một điều là, Joey thiếu tự tin hơn cô. Vì trong mắt Joey, sự điềm tĩnh và kiên định của cô
không thể phá vỡ nổi. Tuy rằng chỉ có mình Tố Diệp mới biết, cô đang bị
chọc tức đến phát run.
Ăn cơm trưa xong, Tố Diệp bèn vội tới nhà Lâm Yêu Yêu.
Nguyễn Tuyết Mạn cũng ở nhà.
Thời gian này, bà ấy cũng chẳng còn hơi sức đâu ra ngoài chơi mạt chược với mấy vị phu nhân rảnh rỗi.
Bà ấy mở cửa cho Tố Diệp, tự nhiên hơn rất nhiều so với lần đầu tiên Tố Diệp tới đây.
Tố Diệp nín nhịn cả một bụng tức. Lâm
Yêu Yêu cũng sợ cô bị Joey ức hiếp, thấy cô tới bèn kéo vội cô vào phòng ngủ, hỏi han mọi chuyện. Đôi mắt Lâm Yêu Yêu vẫn còn đỏ. Thật ra Tố
Diệp không muốn kể lể với cô ấy quá nhiều chuyện bực bội, nhưng nghĩ
bụng, biết đâu kể chuyện buổi trưa có thể chuyển dịch sự chú ý của Lâm
Yêu Yêu, thế là cô bèn kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi nghe hết, Lâm Yêu Yêu cực kỳ tức giận. Cô ấy buột miệng nói: “Sao có thể vô liêm sỉ tới vậy chứ? Rõ ràng biết anh ấy là người đàn ông đã có vợ rồi vẫn còn bám lấy!”
Câu nói ấy vừa thốt ra thì đúng lúc Nguyễn Tuyết Mạn gõ cửa đi vào. Nó cũng tự nhiên bay vào tai bà ấy.
Nguyễn Tuyết Mạn ngẩn người.
Lâm Yêu Yêu cũng chết sững, nhất thời có vẻ ngượng ngập.
Tố Diệp hơi bàng hoàng.
Câu nói ấy nghe kiểu gì cũng giống như đang nói Nguyễn Tuyết Mạn.
Rất lâu sau, Lâm Yêu Yêu mới lên tiếng, gượng gạo gọi: “Mẹ…”
Nét mặt Nguyễn Tuyết Mạn có vẻ lạc lõng. Bà ấy hắng giọng hỏi: “Tố Diệp! Tối nay cháu có ăn cơm ở đây không?”
“À, không cần đâu!” Tố Diệp nói.
Nguyễn Tuyết Mạn gật đầu, vẻ mặt hơi tiều tụy: “Vậy mẹ gọt cho hai đứa một ít hoa quả.”
Dứt lời, bà ấy đi ra khỏi phòng.
Lâm Yêu Yêu lo lắng: “Liệu bà ấy có hiểu lầm không?”
“Câu nói vừa rồi quả thực giống nói bà ấy.” Tố Diệp trả lời.
Lâm Yêu Yêu: “Bây giờ Diệp Uyên không
còn. Bà ấy chính là người thân duy nhất có huyết thống trực tiếp với
Diệp Uyên còn sống. Mình cũng muốn yêu thương luôn.” Nói tới đây, mắt cô ấy lại đỏ lên.
Tố Diệp đưa tay ôm lấy vai cô ấy.
Cô muốn nói lời gì đó để an ủi.
Nhưng lời tới bên miệng lại không thể nói thành câu.
An ủi gì đây?
Cố nén đau thương ư?
Người ra đi là anh trai cô, là người thân nhất, biết kìm nén đau thương trong một thời gian ngắn thế nào đây?
Nói nhiều cũng vô ích, chẳng còn ý nghĩa nữa.
“Tiểu Diệp! Mình không biết sau này sẽ thế nào nữa.” Lâm Yêu Yêu nghẹn ngào.
“Cậu phải nghĩ tới đứa bé!” Tố Diệp vuốt lên cái bụng của cô ấy: “Ở đây cũng có người thân có quan hệ huyết
thống trực tiếp nhất với Diệp Uyên.”
Lâm Yêu Yêu rưng rưng.
“Tiểu Diệp! Nơi này của mình rất đau, đau lắm!” Cô ấy đặt tay lên tim.
Tố Diệp nghe được cả tiếng trái tim nhói buốt.
“Anh ấy rất kỳ vọng ngày đứa bé ra đời,
còn hứa với mình sẽ mua cho con một chiếc giường em bé.” Nước mắt Lâm
Yêu Yêu cuối cùng vẫn rơi xuống. Cô ấy đã quên bẵng mất chuyện của Tố
Diệp mà chìm đắm trong nỗi đau của mình.
“Anh ấy còn chưa kịp đặt tên cho con…”
Tố Diệp nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Yêu Yêu à! Cậu yêu Diệp Uyên thật rồi!”
Lâm Yêu Yêu bất ngờ ngẩng lên nhìn cô, một giọt nước mắt còn chưa kịp thu lại.
Cô ấy cứ sững sờ nhìn cô như thế…