Có những người, có những tình cảm, người ta mãi chẳng nhận ra.
Ví dụ như Lâm Yêu Yêu đối với Diệp Uyên.
Chỉ có người ngoài cuộc là tỏ tường.
Thế nên, Tố Diệp cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô ấy một câu.
Sự khựng lại và đờ đẫn của Lâm Yêu Yêu đã chứng minh cho tất cả. Cô ấy cứ ngẩn người nhìn Tố Diệp như thế, như bị ai đánh mạnh một gậy từ phía sau.
Chẳng mấy chốc, bỗng có tiếng khóc vọng tới.
Loáng thoáng…
Nhưng không phải của Lâm Yêu Yêu.
Lâm Yêu Yêu chuyển từ trạng thái ngơ ngẩn sang bàng hoàng. Sau khi nhìn Tố Diệp mấy giây, cô ấy bất ngờ đứng bật dậy, xông ra ngoài cửa phòng ngủ, Tố Diệp cũng vội vàng theo sau. Khi cửa được mở ra, tiếng khóc trong phòng khách càng thêm rõ rệt.
Là Nguyễn Tuyết Mạn đang rưng rức khóc.
Trên bàn uống nước là những hoa quả chưa được rửa sạch, được đặt gọn gàng trong rổ. Bà ấy ngồi trên sofa, ôm mặt nức nở. Thanh âm không lớn lắm, rõ ràng là đang cố kìm nén.
Tố Diệp đứng ở cửa. Có một khoảnh khắc, cô chợt sững sờ.
Con người Nguyễn Tuyết Mạn trước nay vẫn cho cô cảm giác là một người hung hăng, ngang ngược, mồm mép không chịu thua kém ai. Trước mặt bố, bà ấy lúc nào cũng gào ầm gào ĩ, lúc khóc lóc cũng cực kỳ thái quá. Nói trắng ra, đây là một nhân vật khiến người ta cực kỳ căm ghét.
Nhưng bây giờ, Nguyễn Tuyết Mạn lại là điển hình cho một người đàn bà không nơi nương tựa, đã đi tới bờ vực của sụp đổ nhưng lại không thể không suy nghĩ cho cháu nội tương lai. Bà ta ngông nghênh, nhưng đồng thời cũng có sự ẩn nhẫn truyền thống nhất của một người phụ nữ Trung Quốc.
“Lớp già thay lớp trẻ”. Câu nói này không hề sai.
Một người trưởng thành muộn như Nguyễn Tuyết Mạn, khi có con trai, con gái vẫn chưa thể trở thành một người mẹ thành thục, chín chắn, ngược lại đã học được thế nào là trưởng thành trước mặt đứa cháu nội tương lai của mình.
Diệp Ngọc và Diệp Uyên liên tiếp mất mạng. Tố Diệp cảm thấy, với tính cách của Nguyễn Tuyết Mạn, chắc chắn sẽ dọa sống dọa chết, thậm chí còn có khả năng làm ra những hành động cực đoan và điên cuồng hơn. Vậy mà giây phút này đây, bà ấy chỉ lặng lẽ khóc như thế, né tránh Lâm Yêu Yêu, né tránh tất cả mọi người.
Phải! Có lẽ chính Nguyễn Tuyết Mạn cũng biết rõ. Bây giờ chẳng còn ai tới an ủi mình những khi mình gào khóc hay la lối nữa. Tất cả những người có thể vỗ về bà ấy đã không còn nữa rồi. Thế nên giữa điên rồ và kiên cường, bà ấy chỉ có thể chọn cái thứ hai.
Bà ấy chỉ còn cách kiên cường vì bà ấy đã làm bà nội với giọt máu duy nhất của Diệp Uyên.
Đây có lẽ chính là động lực và niềm tin chống đỡ cho bà ấy tiếp tục. Mà niềm tin này có thể kích phát sức chịu đựng lớn nhất của con người.
Lâm Yêu Yêu thấy Nguyễn Tuyết Mạn khóc, trong lòng cũng rối bời. Cô ấy bước tới, vừa cất lời gọi một tiếng “mẹ” thì hai mắt đã đỏ lựng. Bảo một người đau khổ động viên một người đau khổ, vốn dĩ là không thể thực hiện.
Còn Tố Diệp.
Lại là người đau khổ thứ ba.
Nếu có Niên Bách Ngạn ở đây thì tốt rồi. Chí ít anh còn có thể kiềm chế, giữ được bình tĩnh.
Nguyễn Tuyết Mạn ôm mặt, bờ vai run lên từng hồi. Rất lâu sau, bà ấy mới ngước lên, đôi mắt sưng húp tới đáng sợ. Thấy Lâm Yêu Yêu cũng đỏ mắt, bà ấy nghẹn ngào: “Con à! Con không thể khóc được!”
Sao Lâm Yêu Yêu không hiểu điều này chứ?
Cô ấy đưa khăn giấy cho Nguyễn Tuyết Mạn. Bà ấy đón lấy, cố gắng ấn chặt lên đôi mắt rồi nhìn về phía Tố Diệp.
Tố Diệp cảm thấy bà ấy có lời muốn nói với mình.
Quả nhiên bà ấy đã lên tiếng: “Dì biết con hận dì!”
Bả vai Tố Diệp chợt cứng đờ.
“Dì biết Hạc Phong vẫn luôn yêu mẹ con, Tố Thu.” Giọng Nguyễn Tuyết Mạn rất bi thương. Tia sáng trong đôi mắt bà ấy cũng trầm tĩnh, cô tịch như cái chết: “Dì từng được gặp Tố Thu, một người phụ nữ rất đẹp, rất đẹp.”
Nói tới đây, bà ấy ngước nhìn Tố Diệp, miễn cưỡng mấp máy khóe môi: “Con giống hệt mẹ con. Con thừa hưởng nét đẹp của chị ấy.”
Nếu là bình thường, Tố Diệp nhất định sẽ nổi trận lôi đình, chửi bà ta có tư cách gì nhắc tới mẹ cô. Nhưng hôm nay cô thật sự rất muốn yên lặng nghe Nguyễn Tuyết Mạn kể lại những chuyện trước đây.
Tố Diệp ngồi xuống đối diện, nét mặt không còn vẻ hung hăng nữa.
“Có lẽ con không biết, lần đầu tiên gặp mẹ con dì đã biết rõ, dì thua chị ấy rồi, định trước cả đời này cũng sẽ thua chị ấy.” Nguyễn Tuyết Mạn gạt nước mắt, sịt mũi thật mạnh: “Nhưng lúc ấy, nhà họ Diệp cần gia đình dì giúp đỡ, mà chính gia đình dì cũng cần tìm một ngọn núi như nhà họ Diệp để dựa dẫm lâu dài. Thế nên đã liên hôn thương mại, chính là vì như vậy. Bố con là một người đàn ông giỏi giang, thế nên mẹ con mới yêu ông ấy cả cuộc đời. Nhưng phụ nữ ai cũng ích kỷ. Dì thừa nhận dì là kẻ thứ ba, kiên quyết xen vào giữa hai bố mẹ con.”
Tố Diệp nghe mà lòng chua xót, cực kỳ khó chịu.
“Dì đã lừa bố con để ngủ cùng ông ấy, như vậy mới có Diệp Uyên và Diệp Ngọc.” Nguyễn Tuyết Mạn nghèn nghẹn nói.
Tố Diệp cuộn tay lại, bờ môi mím chặt.
“Nhưng chính trong giây phút bố con say rượu nhưng vẫn gọi tên mẹ con, Tố Thu là dì đã biết, cả đời này mình chỉ có thể làm một kẻ thế thân. Bố con chưa bao giờ yêu dì, chưa một ngày. Điều duy nhất ông ấy thỏa hiệp chính là vì suy nghĩ cho danh dự gia tộc. Dì mang Diệp Uyên và Diệp Ngọc tới ép buộc ông ấy, nói rằng nếu ông ấy bỏ đi thì sẽ có một xác ba mạng, cả nhà họ Diệp sẽ không ai được sống yên ổn. Ông ấy bắt buộc phải bảo vệ thanh danh của gia đình. Quan trọng hơn cả là khi ấy ông bà nội của con vẫn còn sống, bố con không thể không nghe lệnh cha mẹ.”
Nói mãi, nói mãi, khóe mắt Nguyễn Tuyết Mạn lại đỏ lên.
“Bà đừng nói nữa!” Tố Diệp định đứng dậy.
“Tiểu Diệp! Con nghe dì nói hết đã. Có những lời thật ra khoảng thời gian này dì đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu không nói ra, trong lòng sẽ rất bức bối.” Nguyễn Tuyết Mạn gọi cô lại.
Tố Diệp suy nghĩ rồi lại ngồi xuống.
“Thật ra dì rất sợ sự tồn tại của mẹ con, luôn lo lắng bố con sẽ lại đi tìm mẹ con
thế nên đã tới tìm mẹ con trước. Dì nói với mẹ con:
Chị chỉ có một đứa con của Hạc Phong, nhưng tôi có tới hai đứa. Nếu như chị cướp anh ấy đi, thì cả ba mẹ con chúng tôi, nhà họ Diệp cùng nhà họ Nguyễn đều không yên ổn mà hai người cũng sẽ không hạnh phúc.” Nguyễn Tuyết Mạn cúi đầu, nước mắt cứ tí tách tuôn rơi.
Tố Diệp có thể tưởng tượng ra lúc đó mẹ đã đau lòng đến mức nào.
Cô biết chuyện Nguyễn Tuyết Mạn đưa Diệp Ngọc tới tìm mẹ, đúng là vượt đường sá xa xôi. Lúc ấy cô còn nhỏ, Nguyễn Tuyết Mạn đã nói gì với mẹ cô không rõ, chỉ đứng từ xa nhìn. Sau đó Diệp Ngọc đi tới, giận dữ nhìn cô và nói:
Mày không được phép cướp bố của tao, nếu không tao nhất định sẽ giết chết mày!
Câu nói ấy cho tới tận bây giờ vẫn còn vọng mãi trong đầu Tố Diệp.
Giọng nói tuy non nớt nhưng lại cực kỳ ác độc.
“Mẹ con mãi không nói gì. Dì cứ nhìn chị ấy, thật sự rất đố kỵ vẻ đẹp của chị ấy. Chị ấy đẹp như thế, kể cả chỉ im lặng thôi vẫn đẹp.” Nguyễn Tuyết Mạn nói tiếp: “Chị ấy đã trầm mặc rất lâu rồi nói với dì:
Cô yên tâm, tôi sẽ không phá hoại gia đình của cô đâu!”
Trái tim Tố Diệp thắt lại đau đớn. Giây phút này cô lại căm hận Nguyễn Tuyết Mạn.
“Dì đã lấy thân phận con dâu trưởng nhà họ Diệp, phu nhân nhà họ Diệp để đối mặt với mẹ con. Dì cũng luôn tự lừa mình lừa gạt rằng chị ấy mới là kẻ thứ ba. Dì tưởng cứ thế có thể sống cả đời.” Nguyễn Tuyết Mạn nói không thành lời: “Nhưng, ông trời công bằng lắm. Tiểu Diệp! Dì đã hủy hoại hạnh phúc của mẹ con. Để bây giờ ông trời lại hủy diệt hạnh phúc của dì. Con trai và con gái của dì, đây chính là quả báo của dì! Nhưng chúng vô tội mà. Tại sao lại trừng phạt chúng chứ? Tại sao không để dì chết luôn đi? Dì chấp nhận dùng toàn bộ quãng đời còn lại để đổi lấy bình an cho chúng nó…”
Tố Diệp thở dài nặng nề.
“Dì có lỗi với mẹ con, cũng có lỗi với con. Dì biết con sẽ không tha thứ cho dì đâu. Bây giờ dì có cầu xin con tha thứ thì cũng vô ích mà thôi.” Nguyễn Tuyết Mạn khóc rất dữ: “Dì chỉ hy vọng con có thể giúp Yêu Yêu giành được nhiều sự bảo đảm. Nó đang mang thai đứa con của Diệp Uyên. Dì không muốn cháu nội của mình vừa chào đời đã phải sống khổ sở.”
“Yêu Yêu là bạn tốt nhất của tôi, tôi sẽ làm vậy vì cô ấy.” Trái tim Tố Diệp bức bách vô cùng. Cô đứng dậy, cuối cùng lại lãnh đạm bổ sung một câu: “Còn nữa, chuyện đã qua đừng nhắc lại làm gì. Đúng hay sai đã chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là vẫn còn sống bình yên.”
Lời cô nói rõ ràng có ý tha thứ.
Nói xong, Tố Diệp cũng cảm thấy mình thật sự giải thoát rồi.
Nguyễn Tuyết Mạn nhìn cô như không tin vào mắt mình, rất lâu sau lại bật khóc đầy đau đớn…
Ở đầu kia Bắc Kinh.
Trong một hội quán gần Vọng Kinh.
Mùi hương thanh nhã.
Có trà thơm tỏa hương.
Các nhân viên mặc xường xám, ai nấy đều mỉm cười dịu dàng.
Sau khi một bàn trà được bê lên, các nhân viên phục vụ lịch sự rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa.
Chỉ còn tiếng đàn sáo, u tịch, nhẹ nhàng.
Vincent thưởng thức trà, gật đầu hài lòng sau đó nhìn lên người đàn ông đối diện: “Thế nào Bách Ngạn? Cậu suy nghĩ đến đâu rồi?”
Niên Bách Ngạn không uống trà, chỉ tùy hứng nghịch tách trà. Lớp men sứ cao cấp được anh nghịch trong lòng bàn tay, mát lạnh như ngọc thạch. Anh mỉm cười: “Tôi chỉ có thể hợp tác với ông. Nhưng, chuyện qua đó giúp đỡ ông, tôi không có hứng thú!”
“Ồ? Bây giờ cậu hợp tác với tôi thế nào đây?” Vincent tỏ ra thích thú.
“Nói trắng ra, tôi và ông chỉ có mối quan hệ trao đổi lợi ích.” Niên Bách Ngạn dựng đứng tách trà lên, rót thêm trà. Mùi hương xộc lên mũi.
“Tôi cần phải quay về Tinh Thạch, chỉ có thể thông qua sức mạnh của ông. Còn ông muốn phát triển mỏ kim cương bên Nam Phi cũng chỉ có thể nhờ tôi giúp sức.” Anh khẽ nhấp một ngụm trà: “Nói một cách chính xác hơn là tôi cần tiền của ông, ông cần quan hệ của tôi.”
Vincent trước nay vẫn rất ngưỡng mộ sự quyết đoán của Niên Bách Ngạn. Ông ta cười: “Giờ cậu hết tiền rồi?”
“Phía viện kiểm sát theo dõi sát sao, tiền vốn của tôi không thể chuyển sang ngoại tệ.” Niên Bách Ngạn cong môi: “Mà cho dù tôi có giàu có đến đâu thì so với ông chẳng qua cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.”
“Đừng nói thế! Cậu chỉ hơi thiếu may mắn một chút mà thôi.” Vincent chủ động rót thêm trà cho anh: “Thế nên, cậu gặp được tôi tức là cơ hội đến rồi.”
Hương trà từ từ lan tỏa.
“Cơ hội có lúc cũng đi kèm với nguy cơ.” Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn cười khẽ.
Vincent nhướng mày: “Sao lại nói vậy?”
“Vương quốc của ông không phải là nơi tôi muốn vào là được.”
Vincent cười phá lên: “Tôi đã đích thân tới mời cậu rồi, cửa lớn đang rộng mở trước mặt cậu, còn chuyện gì khó khăn nữa đây?”
Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống, tùy tiện dựa người ra sau, thản nhiên nói: “Vincent! Thứ ông cần, tôi không thể cho ông được!”