Với tư
cách là chuyên gia phân tích tâm lý có uy tín trong nước, học giả nghiên cứu giấc mơ nổi tiếng, buổi tọa đàm lần này của Tố Diệp thu hút không
ít các thương nhân tới tham gia, trong đó bao gồm cả Kỷ Thị.
Tố Diệp có phần điên cuồng.
Khi mọi người tiến lên giữ cô, cô lại
càng ra sức giãy giụa. Gương mặt cô phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh.
Cô nhìn chằm chằm vào nó, dù thế nào cũng không tin đây là tướng mạo vốn có của cô.
“Tôi là Tố Diệp, con gái của Diệp Hạc
Phong, vợ của Niên Bách Ngạn. Các người thả tôi ra! Tôi phải đi tìm Bách Ngạn!” Tiếng hét thất thanh của cô vang khắp hành lang, kinh động tới
nỗi các bác sỹ khác cũng phải ra giúp đỡ.
Tưởng Bân cũng cố gắng muốn giúp cô bình tĩnh lại, nhưng tốn công vô ích. Phương Bội Lôi nhìn về phía Tưởng Bân, nói với anh ta: “Chúng tôi chỉ còn cách áp dụng các biện pháp cưỡng chế mới có thể khiến cô ấy yên tĩnh trở lại.”
“Các người định làm gì?” Tố Diệp nghe thấy tiếng Phương Bội Lôi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Phương Bội Lôi gọi trợ lý tới, thì thầm
dặn dò mấy câu bên tai cô ta. Người trợ lý gật đầu rời khỏi đó. Lát sau
cô ta quay lại. Tố Diệp nhìn thấy liều thuốc an thần, liều mạng lắc đầu: “Dừng tay! Tôi không điên, các người mới điên!”
Sau khi họ tiêm cho cô một mũi, chẳng
mấy chốc Tố Diệp không còn sức gào thét nữa. Cô lờ đờ, buồn ngủ, cả
người mềm oặt, ngã vào lòng Tưởng Bân.
Khi cô tỉnh lại thì ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống.
Tầng mây như lớp vảy cá trải khắp bầu
trời. Mỗi một chiếc vảy đều đỏ hồng, càng về phía Tây, màu đỏ càng rực
rỡ. Tựa như bầu trời kia đang rực cháy, một ngọn lửa dữ dội, lan ra khắp nơi.
Cô đang nằm trong một phòng nghỉ. Qua
màu trắng, cô biết, mình vẫn chưa rời khỏi phòng tâm lý. Thông thường,
các bác sỹ tâm lý đều thích trang hoàng phòng nghỉ dựa theo sở thích của bản thân mình. Phòng nghỉ này quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn,
vì đây là màu cô thích. Cô còn nhớ, phòng nghỉ của mình cũng màu trắng,
một màu trắng toát, hệt như bức ảnh cô treo trong nhà.
Nhưng khi cô tỉnh lại không nhìn thấy bức ảnh đó.
Tố Diệp thử cử động mới phát hiện mình đã bị cố động trên giường.
Nói bị cố định đã là tử tế, chân tay cô
đều bị trói vào giường, muốn xuống giường, thậm chí rời khỏi đây là
chuyện hoang tưởng. Sự phẫn nộ trong lòng cô lại tăng lên. Cô vừa định
lớn tiếng gào thét thì nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
Cô nín thở, dỏng tai muốn nghe cho rõ cuộc đối thoại ngoài kia.
Là tiếng của Phương Bội Lôi.
“Anh Tưởng! Tình hình của vợ anh càng
ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ cô ấy bắt đầu lẫn lộn giữa mơ và thực
rồi. Trước đây chúng tôi cũng đã từng tiếp xúc với những trường hợp như
thế này. Nếu không điều trị kịp thời, rất có thể dẫn tới tâm thần phân
liệt. Như thế, cô ấy sẽ càng trở nên nguy hiểm.”
“Rất nguy hiểm?”
“Phải! Cô ấy có thể tự sát vì không thể chấp nhận được hiện thực, thậm chí là gây tổn thương cho người khác.”
“Ý của chị là?”
“Ý của tôi rất đơn giản. Cô ấy bắt buộc
phải tiếp nhận trị liệu tâm lý một thời gian dài. Hơn nữa còn phải dùng
thêm thuốc, thậm chí là máy móc để tiến hành kết hợp cùng trị liệu sinh
học.”
“Tại sao cô ấy lại ra nông nỗi này?” Giọng của Tưởng Bân nghe rất đau khổ.
“Thật ra trong lòng mỗi người chúng ta
đều tồn tại một con người, là dáng vẻ tưởng tượng của chúng ta đối với
mối tình đầu. Ví dụ người đàn ông sẽ có một người vợ trong mơ, người phụ cũng sẽ có hình tượng một người chồng hoàn hảo trong lòng. Đàn ông lý
trí hơn so với phụ nữ, thế nên phân biệt rất rõ ước mơ và thực tế. Nhưng phụ nữ thì thích mộng mơ, hoang tưởng, thậm chí còn chìm đắm trong
hoang tưởng đó để né tránh những bất mãn của hiện thực hoặc những điều
không hạnh phúc. Còn hiện tượng của vợ anh chính là quá cố chấp với
hoang tưởng của mình. Có thể cô ấy không thích cuộc sống thực tại, hoặc
có thể là, anh chưa phải hình mẫu đàn ông lý tưởng của cô ấy. Sự hụt
hẫng về mặt tâm lý này khiến cô ấy thiên lệch về người đàn ông do mình
tưởng tượng ra. Thật ra sức mạnh tinh thần của con người rất lớn, chỉ là chúng ta vẫn chưa hoàn toàn khai thác được mà thôi. Nó có thể khiến
người ta tạm thời quên đi đau khổ. Giống như người ta hay nói, ngày nghĩ gì thì đêm mơ vậy. Sự tưởng tượng của vợ anh hoàn toàn đắm chìm trong
mơ. Chúng ta nói dối một nghìn lần thì lời nói dối cũng thành chân lý.
Giấc mơ cũng vậy thôi. Ngày đầu tiên anh mơ thấy một người, có lẽ anh
chưa cảm thấy gì, nhưng cứ liên tục hai ngày, ba ngày rồi mười ngày thậm chí một năm thì sao? Ngày nào trong mơ anh cũng sống cùng người ấy, vậy thì khi anh tỉnh lại anh chắc chắn sẽ không thể phân biệt được là thật
hay giả nữa.”
“Giấc mơ của con người thường là những mớ bòng bong. Làm sao người ta kiểm soát được nội dung?”
“Anh nhầm rồi. Không phải con người kiểm soát giấc mơ mà là sức tưởng tượng của con người rất phong phú, đặc
biệt là phụ nữ. Từ tình trạng của vợ anh, có thể thấy quan hệ của cô ấy
và những con người trong mơ kia. Tôi cảm thấy đại đa phần đều hiện lên
qua sự tưởng tượng của cô ấy, chứ không phải giấc mơ. Chính vì trong mơ
cô ấy đã tiếp xúc với người đàn ông tên là Niên Bách Ngạn đó nên mới
tình nguyện tưởng tượng thậm chí tin vào sự tồn tại của anh ta.”
“Chuyện này quá hoang đường, tôi không tin được!”
“Anh Tưởng! Trên đời này có rất nhiều
chuyện khoa học không giải thích được. Vụ trụ có phức tạp nhường nào
cũng không rắc rối bằng não bộ và thế giới tâm hồn của con người. Đây
cũng chính là nhiệm vụ mà đời đời kiếp kiếp các bác sỹ tâm lý chúng tôi
phải hoàn thành. Nhưng bây giờ phải nói thế nào đây? Chỉ có thể nói rằng đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người. Ký ức của con người
thật ra là lừa đảo. Anh cho rằng rất nhiều chuyện anh nhớ trong đầu đều
là sự thật sao? Cũng chưa chắc đâu. Có lúc khi anh tưởng tượng mạnh mẽ
một chuyện nào đó, chấp nhận thừa nhận sự tồn tại của nó, nó sẽ trở
thành ký ức của anh. Còn trên thực tế, phần ký ức đó là giả dối. Thế mới nói có rất nhiều chuyện thật thật giả giả, khó mà đoán định được.”
Bên ngoài không còn âm thanh nào nữa.
Tưởng Bân đẩy cửa đi vào. Thấy cô đã tỉnh, anh ta bước đến.
Tố Diệp nhìn anh ta, mấp máy môi: “Thả tôi ra…”
Ánh mắt Tưởng Bân bi thương. Anh ta giơ
tay vuốt ve gương mặt cô: “Lẽ nào anh đối xử với em không tốt sao? Vì
sao em chỉ say mê người đàn ông
trong mơ? Em nhìn cho rõ đi, anh mới là
chồng em!”
“Thả tôi ra! Tôi không muốn ở lại đây!” Tố Diệp không thèm nghe, dốc hết sức ngồi dậy.
Tưởng Bân ấn chặt vai cô xuống, giọng nói nặng nề: “Em phải tiếp nhận trị liệu!”
“Thả tôi ra! Thả ra…”
“Tiểu Diệp!”
“Các người điên hết rồi, thả ra…”
“Tiểu Diệp…”
“Tiểu Diệp?”
Một giọng nói thân thuộc vang lên bên tai cô, đầy quan tâm và dịu dàng.
Tố Diệp đột ngột mở mắt ra. Lúc ấy cô
mới phát hiện mình đang nằm ngủ trên sofa, cuốn sách trên đầu gối chẳng
biết đã rơi xuống thảm từ lúc nào. Trên người cô có thêm một tấm chăn.
Cuốn sách bị rơi đó tên là “Mối liên quan giữa giấc mơ và thực tại”.
Thì ra chỉ là mơ.
Sự điên cuồng trong mơ, Tưởng Bân trong mơ, tất cả đều thức tỉnh cùng hương cam nhè nhẹ lan tỏa trong không khí.
Cũng may, chỉ là mơ thôi.
Bàn tay lớn của người đàn ông vươn tới, vuốt nhẹ lên trán cô, hỏi một cách quan tâm: “Em nằm mơ à?”
Tố Diệp quay đầu nhìn anh.
Gương mặt thân thuộc đó khiến cô an tâm, nhẹ nhàng gật đầu.
“Em mơ thấy gì rồi?” Anh cúi xuống, nhặt cuốn sách dưới thảm lên.
Tố Diệp ngẫm nghĩ. Rất nhiều chi tiết cô không còn nhớ nữa. Rất lâu sau cô mới nói: “Anh lấy giúp em chiếc gương.”
Người đàn ông nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.
Tố Diệp đón lấy gương. Khi nhìn thấy
khuôn mặt quen thuộc trong gương, trái tim cô cuối cùng cũng được thở
phào. Vẫn là gương mặt bao năm cô biết, vẫn là mái tóc dài cô yêu thích. Chỉ có điều, mấy sợi tóc lơ thơ trước trán đã ướt. Có lẽ là dính mồ
hôi.
“Em mơ mình biến thành một người khác, cả gương mặt này cũng thay đổi.” Cô khẽ đáp.
Anh mỉm cười.
Tố Diệp soi gương. Rất lâu sau mới giơ
tay lên, khẽ vuốt ve nơi khóe mắt mình. Đã có một vết chân chìm mờ mờ.
Cô nhẹ nhàng kéo lên, vết chân chim cũng biến mất. Nhưng khi cô buông
tay nó lại hiện ra.
Cô thở dài: “Đông Nham à! Có phải em già rồi không?”
Anh rút lại chiếc gương trong tay cô,
lùa tay vào mái tóc cô, nhẹ nhàng vòng tay ra sau gáy cô, mỉm cười quan
sát: “Không! Em không già chút nào, vẫn xinh đẹp như ngày xưa.”
Tố Diệp mơ màng.
Nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ. Anh
cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô rồi nói: “Mấy hôm nay trông em mệt mỏi lắm,
hay là buổi tọa đàm chiều nay em hủy đi.”
“Không được! Có rất nhiều sinh viên ở nơi khác tới nghe buổi tọa đàm của em. Lần này rất quan trọng.” Tố Diệp khăng khăng.
Anh thỏa hiệp: “Thôi được! Ai chẳng biết bác sỹ Tố vĩ đại là nhất. Anh ấy à, cũng chỉ có thể hạ cố làm tài xế của em thôi.”
Tố Diệp cười khẽ, đẩy anh một cái: “Thế
còn không mau đi lái xe đi? Lần này buổi tọa đàm của em mà bị hỏng, Kỷ
Thị của anh sẽ đầu tư vô ích đấy.”
Địa điểm của buổi tọa đàm đặt tại đại học Bắc Kinh.
Với tư cách là chuyên gia phân tích tâm
lý có uy tín trong nước, học giả nghiên cứu giấc mơ nổi tiếng, buổi tọa
đàm lần này của Tố Diệp thu hút không ít các thương nhân tới tham gia,
trong đó bao gồm cả Kỷ Thị. Kỷ Đông Nham xuất hiện với tư cách là nhà
đầu tư lớn nhất, khiến rất nhiều nhà báo coi là đối tượng mục tiêu.
Buổi tọa đàm bàn bạc xung quanh vấn đề
phân tích lý tính của những giấc mơ, cũng như triển khai đề tài tính kéo dài của lý luận Freud. Buổi tọa đàm lần này nhận được rất nhiều nhận
xét tốt. Điều này cũng bắt nguồn từ việc các tuyên truyền được tiến hành theo chiều hướng ôn hòa. Rất nhiều chuyên gia, sinh viên khoa tâm lý
của các trường đại học, nhân viên các phòng tư vấn tâm lý đều tới nghe.
Vì ai cũng biết, Tố Diệp là một tài năng của ngành tâm lý Trung Quốc. Được dự buổi tọa đàm của cô, còn hơn đọc sách mười năm.
Buổi tọa đàm rất thành công. Sau khi kết thúc, Tố Diệp bị đám nhà báo vây chặt. Nhưng cô chỉ tiếp qua loa hai,
ba nhà báo sau đó vội vàng chui vào xe của Kỷ Đông Nham. Cả di động cũng tắt luôn.
Sau khi ô tô rời khỏi cánh cổng trường
đại học Bắc Kinh, Tố Diệp mới hoàn toàn thả lỏng. Cô tháo giày cao gót,
co hai chân lên ghế, xoa dịu đôi chân nhức mỏi. Tố Diệp mỉm cười ôm lấy
cô: “Mệt phải không?”
Cô dựa vào anh, uể oải gật đầu.
“Em nên nghỉ ngơi một thời gian đi.” Kỷ Đông Nham thở dài.
Ánh mắt Tố Diệp trở nên xa xăm. Cô chìm vào suy tư, rất lâu sau mới nói khẽ: “Phải! Em nên nghỉ ngơi rồi, em mệt quá!”
Kỷ Đông Nham ôm chặt lấy cô.
Tại một trường mẫu giáo quốc tế nào đó.
Kỷ Đông Nham và Tố Diệp có mặt trước
cổng trường đúng giờ. Tố Diệp không còn dáng vẻ mỏi mệt, mà đứng bên
cạnh xe chờ đợi. Từng đứa trẻ từ trong đi ra, líu lo không ngừng, nói
cười không ngớt, rồi tạm biệt các bạn.
Tố Diệp cứ ngóng mãi vào trong, tới khi
thấy một bóng dáng nhỏ xíu, khóe môi cô mới cong lên. Còn em bé đó cũng
nhìn thấy Tố Diệp, hớn hở chạy về phía cô, miệng hô vang: “Mẹ ơi…”