Taxi băng qua thành phố sầm uất, tiến nhanh về đồng ruộng vắng vẻ, bỏ
lại đằng sau chiếc xe lửa màu đỏ đang chạy chầm chậm trên đường ray xa.
Dọc hai bên đường là những hàng cây cổ thụ um tùm xào xạc đón nắng vàng
rực rỡ, hắt những đốm sáng li ti lên mặt đường, lá xanh phất phơ theo
làn gió mát.
"Anh ơi, phiền anh đi nhanh hơn một chút. Cám ơn." Tô Nhiễm ngồi sau, không ngừng thúc giục tài xế.
Tài xế bất đắc dĩ lướt mắt qua kính đằng sau nói: "Cô này, tôi bây giờ đã
chạy quá tốc độ bình thường. tôi biết cô có việc gấp, nhưng cô phải hiểu giùm tôi một chút chứ. Cô thấy xung quanh vắng vẻ nhưng vẫn có máy đo
tốc độ. Một khi tôi bị phạt..."
"Anh bị phạt bao nhiêu, tôi trả
thay anh. Nói chung anh chạy nhanh là được rồi." Tô Nhiễm không còn bình tâm nghe anh ta giải thích, cô xem đồng hồ rồi thở dài, tay cô bắt giác lần vào giỏ xách tìm kiếm.
Lần mò hồi lâu, nhưng cái gì cũng không tìm ra.
Kì lạ quá, điện thoại đâu?
"Cô ơi, cô có sao không? Cô mất đồ?" Tài xế thấy vẻ mặt cô khẩn trương, ân cần hỏi thăm.
Tô Nhiễm nào còn khả năng trả lời, cô ngồi trên xe ngây ngất nhìn đồ đạc
trút ra từ giỏ xách, bóp tiền, khăn tay, chìa khóa, tài liệu...chỉ thiếu duy nhất điện thoại. Rõ ràng cô đã cất nó vào giỏ.
Xong rồi....
Cô vừa nhớ phải gọi điện thoại báo cho Lệ Minh Vũ biết. Bây giờ hay rồi,
không có điện thoại, Lệ Minh Vũ không tìm thấy cô thế nào cũng giết cô
cho coi. Điện thoại chắc đã rơi ở bệnh viện? Nếu có bị ăn trộm thì phải
ăn trộm bóp tiền mới đúng. Tô Nhiễm cất từng món đồ vào giỏ xách, định
bụng mượn điện thoại của tài xế nhưng nghĩ nát đầu cũng không nhớ ra số
điện thoại của Lệ Minh Vũ. Ngẫm nghĩ thật buồn cười, bốn năm trước cô đã từng thuộc làu số điện thoại của anh.
Cứ vậy đi, tới đâu hay tới đó.
***
Thị trấn Hoa Điền.
Vào mùa này, ruộng đồng thơm ngát, trăm hoa đua nở, bướm bay muôn nơi, dân
địa phương cũng bắt đầu đội nón, vui cười xuống đồng thu hoạch, cảnh
tượng này vô cùng thanh bình.
Tô Nhiễm thích mùa này nhất trong
năm. Ở đây bốn mùa thường rất đẹp, nhưng mùa có trăm hoa đua nở là đẹp
nhất. Hồi còn bé, mỗi năm cô đều chờ mùa này, vì cô có thẻ mặc váy đẹp
chạy nhảy thỏa thích trong vườn hoa.
Nhưng hôm nay cô đã không
còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Tài xế chạy đến một khúc cua nhỏ thì dừng lại, do xe chạy không vừa, Tô Nhiễm trả tiền, bước xuống xe, lật
đật đi vào nhà.
Quả nhiên vừa đến khúc cua, cô trông thấy rất
dông người vây quanh cửa nhà, chỉ trỏ vào trong, xì xầm to nhỏ với nhau, gặp cô về, họ sốt sắng kéo cô lại nói: "Tiểu Nhiễm à, cháu về rồi. Em
trai cháu nổi điên đó, vừa rồi dọa mọi người sợ chết khiếp. Ta thấy đố
đạc nhà cháu bị đập tan tành hết rồi."
"Đúng, đúng đó. Cháu mau vào nhà xem đi."
Tuy Tô Nhiễm đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng không ngờ hàng xóm đều đua
nhau kéo đến. Cô khẩn trương xin lỗi, hàng xóm mới chịu giải tán.
Tiêu Quốc Hào ngồi trên ghế nhỏ trong sân, cúi đầu hút thuốc, mặt đất rải
đầy tàn thuốc, vừa nhìn liến biết ngay ông đã hút rất nhiều, khắp nơi
trong nhà đều yên lặng, yên lặng đến dọa người. Vào lúc này, Tô Nhiễm
chỉ mong nhà cửa có chút động tĩnh.
"Chú Tiêu." Cô bước lại gọi ông.
Tiêu Quốc Hào ngẩng đầu. Ở khoảng cách gần như vậy, cô thấy rõ mắt ông đục
ngầu, mệt mỏi và bất lực, lát sau ông lên tiếng, "Con về rồi? Vào thăm
Diệp Lỗi đi, nó vừa mới bình tĩnh lại, còn nói nó hỏng cả cuộc đời rồi.
Haiz..." ông thở dài một hơi.
Hỏng cả cuộc đời rồi?
Tô
Nhiễm sững sờ, không phải Diệp Lỗi vừa xuất viện sao? Cô gọi điện hỏi
bác sĩ, bác sĩ nói anh hồi phục rất khá, không có vấn đề gì nữa làm sao
hỏng cả cuộc đời? Cô gật đầu, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cửa bước vào.
Tô Ánh Vân cũng không ngồi ở phật đường gõ mõ như mọi
khi, bà đứng trước phòng Diệp Lỗi, lo lắng đi tới đi lui, thấy Tô nhiễm
về, sốt ruột bước lên trước, "Con về rồi, may quá. Tiêu Nhiễm mẹ hết
cách rồi mới gọi con về. Diệp Lỗi không biết bị làm sao nữa, thay đổi từ lúc xuất viện đến bây giờ, mẹ với chú Tiêu con hết cách..."
Điện thoại ở bệnh viện chính là Tô Ánh Vân gọi Tô Nhiễm, báo chuyện này với cô, mong muốn cô về thị trấn Hoa Diền một chuyến.
Tô Nhiễm nhẹ giọng an ủi mẹ "Mẹ cứ giao ở đây cho con. Mẹ, con thấy chú Tiêu hút nhiều thuốc lắm, mẹ khuyên chú đi."
Tô Ánh Vân gật đầu đi ra ngoài.
Nhìn cửa phòng khép kín trước mắt, tô Nhiễm hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa phòng, nhưng không ai trả lời. Cô chưa có ý định từ bỏ lại gõ thêm
lần nữa, tiếng gào thét giận dữ từ bên trong truyền ra, "Đừng làm phiền
tôi!"
Tuy cách cánh cửa phòng nhưng cô vẫn cảm nhận được cơn giận của anh không tầm thường.
"Diệp Lỗi là tôi đây. Cậu mở cửa được không?" Giọng Tô Nhiễm hết sức dịu dàng, kể cả âm thanh gõ cửa cũng vậy.
Trong phòng vắng lặng không động tĩnh.
Cô áp tai sát cửa, định nghe tiếng động trong phòng. Ai ngờ vừa đến gần,
Tiêu Diệp Lỗi mở toang cửa, cả người cô lảo đảo, bỗng một sức mạnh to
lớn kéo cô vào lòng.
Tiếng cửa phòng bật mạnh vọng đến từ đằng sau.
"Diệp Lỗi..." Tô Nhiễm vội ngóc đầu dậy từ lòng anh, thấy sắc mặt anh tái
nhợt, râu dưới cằm mọc dài, ánh mắt nổi đầy tơ máu. Cô ngạc nhiên nhìn
bộ dạng sa sút của anh.
Hai tay Tiêu Diệp Lỗi ôm chặt eo cô, thấy ánh mắt cô lo âu, đáy mắt anh dần dâng trào bi thương khó nói thành
lời. Anh càng siết tay ôm chặt cô không nói gì.
Diệp Lỗi, không sao, không sao..." Anh ôm Tô Nhiễm chặt đến mức cô nghẹt thở, nhưng cô vẫn cố gắng vỗ nhẹ lưng anh an ủi.
Tiêu diệp Lỗi cảm thụ được sự dịu dàng của cô, bi thương trong lòng anh đột
nhiên dâng cao, bất ngờ đẩy cô ra, sau đó loạng choạng đi đến sofa bên
cạnh, chán chường ngồi xuống, vung tay với cô, "Không cần cô thương hại
tôi. Cô đi đi,tôi không muốn gặp cô."
"Diệp Lỗi..." Lúc này, Tô
Nhiễm mới đảo mắt nhìn quanh phòng, cô không thấy rõ những vật nằm xa,
nhưng bia rượu rải đầy từ chỗ cô đứng đến sofa anh ngồi. Khắp phòng ngổn ngang, sực nức mùi rượu. Giống y chang lời hàng xóm kể, đồ đạc vỡ nát
tan tành.
Tô Nhiễm xoay người hít một hơi thật sâu. Trời ạ, Diệp Lỗi uống bao nhiêu rượu đây ư?
Thấy cô vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, Tiêu Diệp Lỗi cười nhạt, "Ngay cả cô cũng muốn dạy dỗ tôi phải không?"
"Diệp Lỗi, cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Tô Nhiễm híp mắt, cẩn thận tránh né các đồ đạc ngổn ngang trên nền nhà, đi đến cạnh Tiêu Diệp Lỗi ngồi
xuống, "Mẹ gọi kể tình hình của cậu, tôi lo lắng chạy đến đây ngay, nên
sao tôi lại đến đây dạy cậu được nhỉ? Tôi lo lắng cho cậu, không biết
chuyện gì xảy ra với cậu nữa."
Tiêu Diệp Lỗi quay đầu, liếc cô,
"Nghe Tiểu Đóa nói, cô lại sống chung với Lệ Minh Vũ. Trong lòng cô, còn có thể chứa người khác à? Cô còn để ý đến tôi sống hay chết ư? Khi tôi
xuất viện, tôi đợi cô suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc đó cô đang ở đâu?"
"Tôi..." Cô muốn kể với anh rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, sống chung với Lệ
Minh Vũ không phải do cô tự nguyện, ngày anh xuất viện vừa lúc Hòa Vy
tìm cô, sau đó cô đến nghĩa trang thăm mộ ba, sau đó nữa cô lạc đường,
nhưng nếu kể ra chắc chắn sẽ càng rắc rối.
"Diệp Lỗi, tôi không có thật..."
"Không có gì? Cô đừng nói với tôi, Tiểu Đóa nói dối." Tiêu Diệp Lỗi bỗng hét
to với cô, "Có phải cô tình nguyện sống chung với Lệ Minh Vũ, hay xa
chạy cao bay với bác sĩ ngoại khoa não, cô cũng không muốn tôi gánh vác
tất cả thay cô phải không?"
Tô Nhiễm căng thẳng, có vẻ như cô không hiểu anh đang nói gì.
"Diệp Lỗi, chuyện không như cậu tưởng tượng đâu. Cậu là người thân của tôi,
tôi làm sao có thể quên cảm thụ của cậu chứ?" Cô vội vàng nói: "Diệp
Lỗi, khoan nhắc việc của tôi được không? Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Cậu biết không, chú Tiêu ở ngoài sân hút rất nhiều
thuốc, cậu bây giờ không còn là con nít nữa, có thể đừng làm việc khiến
tôi lo lắng được không?"
"Cô lo lắng? Cô lo lắng cho tôi?" Tiêu Diệp Lỗi nghe cô nói vậy, ngữ điệu thoáng hòa hoãn hơn.
Tô Nhiễm thở dài, nhìn anh chăm chú, "Diệp Lỗi, cậu nhớ cho kĩ, trên đời
này người quan tâm cậu rất nhiều, gồm cả tôi trong đó, dù cậu gặp vấn đề gì, hay sai chuyện gì, tôi đều lo lắng cho cậu, quan tâm cậu, tha thứ
cậu."
Tiêu Diệp Lỗi cảm động, không kìm được ôm chầm lấy cô, đầu
vùi vào gáy cô, khốn khổ cất giọng: "Tôi không còn gì nữa, tôi không thể mất luôn cả cô."
Mọi lực chú ý của Tô Nhiễm đều tập trung vào
câu nói đầu tiên của anh, hơi đẩy anh ra, nghi hoặc hỏi: "Diệp Lỗi, cậu
nói gì? Cái gì mà không còn gì nữa?"
Tiêu Diệp Lỗi nhìn cô chăm
chú, lát sau cười khổ, vỗ vỗ chân của mình, "Cô biết không, vì thành
tích học tập của tôi tốt nên danh sách nhà trường chọn đi du học trước
đây có tôi trong đó. Thời điểm trước khi đi thực tế nước ngoài, tôi cũng được một tập đoàn của nước ngoài ký hợp đồng làm việc, nhưng không
ngờ..." Anh dừng một chút, khốn khổ nuốt nước bọt.
"Không ai ngờ
cái chân này hủy hoại hết tiền đồ của tôi. Tối hôm qua tôi vừa biết,
ngay lúc tôi nằm viện nhà trường đã chuyển suất học của tôi sang người
khác. Cơ hội du học không còn, tập đoàn mướn tôi làm việc biết tôi gãy
chân cũng hủy luôn hợp đồng, họ lo lắng bệnh của tôi ảnh hưởng công
việc. Cô thấy nực cười không?"
Tại sao có thể như vậy?...
Rốt cuộc Tô Nhiễm cũng hiểu vì sao anh suy sụp như vậy, Tiêu Diệp Lỗi học
rất giỏi, một người kiêu ngạo như anh gặp hai đả kích nặng nề trong học
tập và nghề nghiệp cùng lúc, nếu không vì nằm viện, chắc chắn bây giờ
anh đang thuận lợi, một bước lên mây. Mọi chuyện tồi tệ diễn ra quá
nhanh, đừng nói Tiêu Diệp Lỗi không thể chấp nhận, ngay cả người nghe
như cô cũng thấy việc đời trêu ngươi, đau đớn khôn nguôi.
"Diệp Lỗi, cậu đừng cam chịu, cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội vô cùng..."
"Đừng an ủi tôi." Tiêu Diệp Lỗi cười khổ, lắc đầu, "Không cơ hội du học,
không cơ hội nghề nghiệp, tôi còn có thể thế nào đây? Lẽ nào ở đây trồng hoa cả đời?"
"Làm sao thế được? Diệp Lỗi, thành tích học tập của cậu rất tốt, đừng vội chối bỏ bản thân." Tô Nhiễm không biết nên an ủi
anh như thế nào. Con người khi đối mặt với khó khăn, dù người khác an ủi nhiều hơn cũng chỉ là xoa dịu cơn đau nhất thời.
Tiêu Diệp Lỗi chán nản dựa vào một bên, nhìn cô, "Biết vì sao hồi trước tôi chọn ngành này không?"
Tô Nhiễm lắc đầu.
"Là vì cô." Anh nói thẳng thắn.
"Tô Nhiễm, cô là nhà điều chế hương trời sinh, ông trời định sẵn nghề này
dành riêng cho cô. Tôi hay nghĩ phải làm thế nào mới theo kịp nhịp chân
của cô? Hết sức đơn giản, đó là chọn một nghề phù hợp với tài năng trời
phú của cô, tôi muốn nghiên cứu ra nguyên vật liệu tốt nhất, hoàn mỹ
nhất, trải đường cho cô điều chế hương. Bây giờ, bao nhiêu khát vọng của tôi đều tan biến hết. Cô biết không, điều kiện công ty nước ngoài kia
đề ra với tôi rất tốt với tôi, rất hậu hĩnh. Phòng nghiên cứu dưới quyền bọn họ sẵn lòng cung cấp hoa cỏ và thực vật giống mới nhất để tôi tìm
tòi học hỏi, tài trợ một khoản tiền kếch sù hỗ trợ tôi nghiên cứu, nhưng bây giờ..."
Tô Nhiễm
choáng váng, mãi lâu sau mới thì thào: "Cậu học ngành này vì tôi ư? Diệp Lỗi sao cậu có thể mang hết tiền đồ bản
thân khoác lên người khác?" Bất chợt cô nhớ dến vài cuốn sách kinh tế
của anh mà cô vô tình nhìn thấy, lúc này cô thấy bỗng bừng tỉnh, giọng
cô đề cao, "Diệp Lỗi, ngành cậu thích thức sự là quản trị kinh doanh,
phải không?"
Anh vì cô nên sửa chuyên ngành?
"Cô không
phải người khác." Tiêu Diệp Lỗi không trả lời, nhìn cô trân trân, "Cô là Tô Nhiễm...của tôi." Anh thoáng dừng một lát. Anh muốn quang minh chính đại nói với cô một câu "em là người phụ nữ của tôi" biết bao. Anh cho
rằng lời này có thể nói ra khỏi miệng thật nhanh, có thể mang hạnh phúc
cho cô thật nhanh, nhưng bây giờ không thể được nữa rồi.
Tiêu
Nhiễm nhìn anh xót xa, lòng cô nghĩ đến vấn đề khác. Diệp Lỗi vì cô, vì
muốn giúp cô, ngay cả ngành anh thích nhất cũng từ bỏ. Phần tình thân
này khiến cô cảm động không thôi, thấy anh âu sầu, chán nản, cô kéo anh
khẽ nói: "Diệp Lỗi, sao cậu ngốc như vậy chứ? Vì sao lại ngốc như vậy."
Tiêu Diệp Lỗi cảm nhận được sự dịu dàng của cô, lòng anh chợt đau nhói, chốc lát sau anh đứng dậy, nhìn cô, "Tôi bây giờ đi đến đường cùng rồi, cô
giúp tôi được không?"
"Được, cậu nói đi, chỉ cần có thể làm, tôi nhất định sẽ giúp." Cô gật mạnh đầu.
"Giúp tôi vào Hòa Thị." Tiêu Diệp Lỗi nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt chợt vụt qua một tia u tối.
Tô Nhiễm ngây ngẩn cả người, "Vào Hòa Thị?"
"Đúng, tôi muốn vào Hòa Thị. Không phải Hòa Thị mua nước hoa của cô ư?
Nếu tôi vào Hòa Thị có thể theo dõi hạng mục hợp tác này, đó chính là
hợp tác với cô. Cô là nhà điều chế hương chuyên nghiệp, còn tôi có thể
đưa ra nguyên vật liệu tốt nhất cho cô lựa chọn. Trong Hòa Thị vẫn chưa
có người chuyên về mảng này,vừa vặn hợp với tôi." Tiêu Diệp Lỗi phân
tích hết sức lý trí.
Tô Nhiễm nghe xong liền suy tư, phân tích của Diệp Lỗi thật không sai, nhưng...
"Diệp Lỗi , tôi tin chuyên ngành của cậu nhất định sẽ mang đến hiệu quả và
lợi ích cho Hòa Thị. Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, nhưng cậu đừng vội
vàng, dù sao quan hệ của tôi với Hòa Vy bây giờ cũng không tốt."
"Cô lại quên rồi, người đứng đầu Hòa Thị thực sự là Lệ Minh Vũ, không phải
Hòa Vy, cô chỉ cần nói với anh ta, xuất phát từ khía cạnh kinh doanh,
anh ta nhất định đồng ý." Tiêu Diệp Lỗi kiên định mở lời.
Tô Nhiễm khó xử, vậy có nghĩa...muốn cô nhờ vả Lệ Minh Vũ.
Tiêu Diệp Lỗi thấy vẻ mặt cô khác thường, chán chường dựa lưng vào sofa,
"Tôi sẽ không gây khó dễ với cô. Nói thật lòng, tôi cũng không muốn cô
nhờ cậy Lệ Minh Vũ."
Tình hình khó xử chính là như lúc này.
Cô trầm ngâm, hồi lâu sau khẽ nói, "Diệp Lỗi, thực ra ngành này còn nhiều
cơ hội lực chọn, cậu muốn nghiên cứu chuyên sâu được mà, tôi có thể giúp cậu hỏi thăm vài giáo sư tôi quen biết. Họ chắc..."
"Tô Nhiễm,
cô không hiểu tâm tư của tôi." Tiêu Diệp Lỗi cười chua xót, nhìn chăm
chú vào mắt cô, "Tôi muốn bước vào thế giới của cô, chỉ đơn giản vậy
thôi."
Tô Nhiễm khó hiểu, vừa muốn hỏi rõ, lại nghe một giọng lạnh lùng nhưng tràn ngập uy nghiêm truyền đến từ cửa...
"Tiêu Diệp Lỗi, cậu có thể đến Hòa Thị làm việc, với điều kiện cậu phải có khả năng."
Hai người theo tiếng nhìn qua, đứng ngoài cửa chính là Lệ Minh Vũ!
Tô nhiễm sững sờ, nhìn trân trân người đàn ông từ trên trời rơi xuống đứng cách đó không xa, thân hình cao lớn che khuất toàn bộ ánh sáng. Cô
không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng nghe giọng anh không mấy thân thiện.
Tiêu Diệp Lỗi phản ứng trước tiên, cười nhạt đáp trả, "Đương nhiên tôi có
khả năng, ít ra ở lĩnh vực chuyên môn này, tôi vượt xa trợ lý của anh."
"Vậy à?" Lệ Minh Vũ phản bác, quét mắt qua sàn nhà đầy rác, "Phòng ở còn
chưa quét dọn, lấy gì đòi quét gom thiên hạ? Theo tôi biết, trợ lý của
tôi hình như không có thói xấu này."
"Anh đừng lôi thôi nhiều lời, tôi phải làm thế nào mới được vào Hòa Thị?" Tiêu Diệp Lỗi giải thích.
"Phỏng vấn, dù cậu là em trai Tô Nhiễm, thì trình tự vẫn vậy," Lệ Minh Vũ nhàn nhạt trả lời.
Tiêu Diệp Lỗi tiếp thu khiêu chiến, "Được."
Lệ Minh Vũ lúc này mới bước vào dừng chân trước Tô Nhiễm.
Đầu Tô Nhiễm ngẩng cao đến sắp đứt ra rồi.
"Theo tôi về được chưa?" Anh nhìn cô từ trên cao xuống, gằn từng chữ, giọng anh lạnh buốt.
Tô Nhiễm nhìn anh rất lâu, buộc lòng gật đầu.
***
Khi chuẩn bị rời đi, Tiêu Quốc Hào kéo Tô Nhiễm sang một bên, thấp giọng hỏi: "Diệp Lỗi đến Hòa Thị làm việc không sao chứ con?"
Ông và Tô Ánh Vân đều không ngờ Lệ Minh Vũ sẽ bất ngờ đến đây, lại vô tình nghe cuộc nói chuyện ban nãy, ông thấy là lạ.
Tô Nhiễm xoay đầu nhìn lướt qua Lệ Minh Vũ đứng ở đằng xa, hình như đang
dập đầu thuốc lá, cô lại nhìn Tiêu Quốc Hào, nhẹ giọng an ủi, "Không có
việc gì đâu ạ. Chú Tiêu đừng lo lắng."
"Tiêu Nhiễm, lần này...
gây nhiều phiền phức cho con rồi." Con trai ông xảy ra chuyện như vậy,
người làm ba đương nhiên thấy hổ thẹn. Diệp Lỗi là niềm tự hào của ông,
nhưng không ngờ có ngày phải nhờ cậy Tô Nhiễm.
"Chú Tiêu, sao lại phiền phức hay không phiền phức ạ. Chúng ta đều là người một nhà, Diệp
Lỗi là con trai chú, con cũng là con gái chú, không phải sao?" Giọng Tô
Nhiễm rất dịu dàng. Trước nay cô đều không muốn thừa nhận điều này,
nhưng hành vi và lời nói của ông từ lần trước ở bênh viện, khiến cô ý
thức rõ ràng, đôi khi người quan tâm thực sự chưa hẳn là người nói nhiều nhất. Tiêu Quốc Hào chính là như vậy, ông không phải kiểu đàn ông giỏi
biểu đạt, ông thích giấu mọi thứ trong lòng. Quả thực ông là một người
đàn ông rất tốt.
Tiêu Quốc Hào không ngờ Tô Nhiễm sẽ nói như vậy, mắt ông dâng tràn xúc động, nhưng mau chóng giấu đi, gật đầu liên tục,
"Được, được, phải, phải rồi." Một người đàn ông chất phát chỉ biết biểu
đạt như thế này.
Tô Ánh Vân và Tiêu Quốc Hào tiễn họ rất xa, gần đến nơi đậu xe, Tô Ánh Vân bỗng gọi Tô Nhiễm...
"Tiêu Nhiễm..." Bà đi lên trước, nhìn Lệ Minh Vũ một cái, rồi nhìn Tô Nhiễm,
"Mẹ có việc muốn nói với cậu ta, hai người ra trước đi."
Tô Nhiễm biết nỗi lo của mẹ, dọc đường cô luôn muốn nói nhưng lại thôi.
"Em lên xe trước chờ anh." Lệ Minh Vũ quay đầu nhìn cô, bình thản nói.
Tô Nhiễm gật đầu, nhìn mẹ rồi lên xe.
"Qua kia nói chuyện." Tô Ánh Vân nói, dẫn đường đi trước.
Lệ Minh Vũ theo sau, cách xa vị trí đậu xe, hai người mới dừng chân.
Ánh nắng dịu dàng chiếu sáng gương mặt Tô Ánh Vân, đôi mắt bà trầm tĩnh,
bình lặng như một người đã trải qua bao sóng gió cuộc đời, "Tôi nói
thẳng, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Không phải cậu đã kết hôn với Tiểu Vy
ư? Vì sao muốn sống chung với Tiểu Nhiễm?"
Ánh mắt Lệ Minh Vũ đồng dạng trầm tĩnh, "Cô Tô, cô định nói những chuyện này với cháu?"
Một câu cô Tô thể hiện sự xa lạ, Tô Ánh Vân hiển nhiên nghe thấy khó chịu,
"Nếu cậu đã kết hôn với Tiểu Vy, theo lý nên gọi một tiếng mẹ vợ."
Lệ Minh Vũ cười nhàn nhạt, đáy mắt bất giác u ám, "Việc của Hòa Vy không
liên quan đến cháu." "Cậu có ý gì?" Tô Ánh Vân nghe ra ngụ ý của anh,
"Tiểu Vy không liên quan, vậy Tiểu Nhiễm thì sao? Cậu muốn nói với tôi,
việc đã qua của Tiểu Nhiễm liên quan đến cậu?"
Lệ Minh Vũ không trả lời, hờ hững, "Cô còn việc gì khác không?"
Tô Ánh Vân sửng sốt, bà có thể cảm nhận rõ thái độ lạnh nhạt và không phối hợp của anh, cau mày, "Còn một việc."
"Mời cô nói." Anh lễ phép nhưng vô cùng xa cách đáp trả.
"Tránh xa Tiểu Nhiễm, trả lại cuộc sống bình yên cho Tiểu Nhiễm, giống bốn năm trước Tiểu Nhiễm lựa chọn từ bỏ cậu." Tô Nhiễm là đứa con bà đứt ruột
sinh ra, thần sắc con bà lo âu sao bà không phát hiện được Tiểu Nhiễm
không tự giác nhắc đến chuyện bản thân, nên bà không biết tại sao Lệ
Minh Vũ lại xuất hiện lần nữa trong cuộc đời Tiểu Nhiễm, nhưng dự cảm
không lành mãi quẩn quanh trong lòng bà.
Tiểu Nhiễm, bà hiểu đứa
con này, một khi đã từ bỏ, tuyệt đối sẽ không chạm vào lần thứ hai, khả
năng muốn Tiểu Nhiễm chủ động lại gần Lệ Minh Vũ không cao.
Lệ Minh Vũ không giận chỉ cười, nhưng nụ cười lạnh giá khiếp sợ, "Không có khả năng."