Tô Ánh Vân thảng thốt, "Cậu nói gì?"
Lệ Minh Vũ nhìn bà, lạnh lùng nơi đáy mắt dần rút đi, cười nói:
Tiểu Nhiễm, cháu sẽ chăm sóc tốt cô ấy, cháu không thể để cô ấy rời đi lần nữa."
"Cậu..."
"Cũng đã trễ, cháu còn có việc, xin phép cô đi trước." Lệ Minh Vũ hết sức lế phép, nói xong anh liền xoay người bỏ đi.
Tô Ánh Vân dõi theo bóng lưng anh càng đi càng xa, cảm thấy lạnh rùng mình. Rốt cuộc bà từng gặp anh trước đây hay chưa?
Bên này, Lệ Minh Vũ đi về phía xe đang đậu, nụ cười trên môi lặng lẽ biến mất, ý lạnh lan tràn đáy mắt...
***
Về Bán Sơn, vừa vào cửa, Tô Nhiễm liền muốn lên lầu...
"Đứng lại." Giọng đàn ông quát lạnh như mệnh lệnh đến từ phía sau.
Tô Nhiễm khựng người, đứng yên tại chỗ, bàn chân đạp lên bậc thang chầm chậm thả xuống.
Lệ Minh Vũ ngồi trên sofa, bực bội nhìn cô chằm chằm, sự trầm mặc suốt dọc đường biến thành giận dữ, loáng cái bùng nổ, "Em qua đây cho tôi!"
Tô Nhiễm thấy sắc mặt anh khó chịu, không dám dây vào, cắn môi, buộc lòng đi tới, ngồi ở sofa đối diện anh.
"Điện thoại em đâu?" Lệ Minh Vũ nhìn thấy cô ngồi xuống, anh bình tĩnh hỏi,
đưa tay tháo cravat xuống, ác ý ngầm ẩn vào thần sắc của anh.
Cô
gãi đầu, gượng gạo trả lời: "Điện thoại hình như đã mất..." Không đúng
nha, sao anh lại nhanh chóng đến thị trấn Hoa Điền tìm cô?
Cơn
giận trong mắt Lệ Minh Vũ bốc cháy nhưng cố gắng nhẫn nhịn, từ túi áo
trước ngực cầm ra điện thoại, ném sang bên, "Tô Nhiễm, có phải em chán
sống không? Tôi nói thế nào với em, một câu cũng không nhớ?"
Điện thoại trên sofa thu hút sự chú ý của Tô Nhiễm, nheo mắt nhìn, cô hết
sức ngạc nhiên, là điện thoại của cô. Đúng rồi, anh nhất định xem nhật
kí cuộc gọi mới biết cô đi đâu đây mà, vậy cô khỏi lo điện thoại mất.
"Không cho em nheo mắt." Lệ Minh Vũ gầm lên.
Tô Nhiễm hoảng sợ, lật đật mở mắt, nhưng hết sức khó chịu, mọi thứ đều lờ
mờ, cô vặn lại anh, "Nhưng không nheo mắt, tôi nhìn không rõ mà."
Lệ Minh Vũ nghe vậy càng giận, đập mạnh bàn một cái, cốc nước trên bàn
chấn động lảo đảo, "Em còn biết bản thân nhìn không rõ? Tôi cứ tưởng em
là siêu nhân, vừa phẫu thuật là em khôi phục thị giác bình thường, chạy
một mạch đến thị trấn Hoa Điền? Tô Nhiễm, em giỏi lắm đúng không?" Anh
quát càng lúc càng to.
Tô Nhiễm đau nhói tai, sợ hãi quan sát cốc nước lung lay trên bàn. Cô sợ người đàn ông này giận dữ nện cốc nước
vào mặt cô. Cái đập bàn này của anh nếu đánh cô, chắc chắn cô sẽ tàn
phế.
"Lúc đó nhận điện thoại của mẹ nên tôi lo lắng. Thực tế, Diệp Lỗi cũng rất thê thảm..."
"Liên quan gì tới em?"
"Diệp Lỗi là em trai tôi, đương nhiên liên quan tới tôi!" Tô Nhiễm nóng nảy tranh luận.
Lệ Minh Vũ nhìn cô chăm chú, nghiến răng tức tối, anh lạnh lùng cất giọng, "Tô Nhiễm em không phải ngốc nghếch bình thường đâu." Kẻ ngu si cũng
nhìn ra được thằng nhóc đó có tình ý với cô, cô thật sự không biết hay
thực sự hồ đồ?
Tô Nhiễm bực mình nhíu mày, "Lệ Minh Vũ, anh thích mắng người lắm phải không? Được, anh ở đây tự mắng mình cho đã đi!" Cô
phớt lờ anh, đứng dậy muốn đi.
"Ngồi xuống!" Lệ Minh Vũ quát to: "Tôi cho em đi chưa?"
Tô Nhiễm bất đắc dĩ chớp mắt một cái, vùi người vào sofa, ôm gối. "Anh
muốn nói gì thì nói đi." Phiền chết cô, đi cả chặng đường dài cô rất
mệt, cho cô nghỉ ngơi một lát được không?
Trông thấy vậy, Lệ Minh Vũ bật cười, thoáng chốc cơn giận tan biến hết. Vốn dĩ tâm trạng anh
hôm nay rất tốt, sáng sớm dẫn cô đi phẫu thuật, định bụng phẫu thuật
xong sẽ chở cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng vừa
sẩy một chút là
không thấy cô. Nghe bác sĩ nói, anh sợ vô cùng. Mắt cô vừa phẫu thuật,
sao có thể tiếp xúc ánh mặt trời chói chang? Hơn nữa thị lực không thể
phục hồi trong chốc lát, cô lại liều lĩnh rời khỏi bệnh viện, điện thoại đánh rơi trên giường nên không liên lạc được. Tình cảnh lần trước ở
nghĩa trang bất giác hiện lên trong đầu anh, ngộ nhỡ cô lạc đường...
Nhìn thấy số điện thoại của Tô Ánh Vân, anh chạy thẳng đến thị trấn Hoa
Điền, tiện thể ghé mua kính nữ cho cô. Ai ngờ vừa đến thị trấn Hoa Điền, anh bắt gặp cô đang ở cạnh Tiêu Diệp Lỗi. Mà cô lại vì Tiêu Diệp Lỗi,
không màng đoái hoài đến anh.
"Được rồi, vậy em muốn đến thị trấn Hoa Điền chí ít cũng phải gọi báo cho tôi một tiếng chứ."
Thấy thái độ anh dịu bớt, Tô Nhiễm thở dài, "Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy."
Lệ Minh Vũ vừa nghe, ánh mắt kiền sa sầm, "Đường đến thị trấn Hoa Điền rất xa, em cũng không nghĩ nên báo cho tôi một tiếng?"
Ơ...
"Cái này..." Tô Nhiễm suy tư, thì thào, "Không phải tôi quên điện thoại ở bệnh viện sao?"
"Tài xế có điện thoại thì phải?" Lệ Minh Vũ cố nén giọng nói của bản thân
nghe dịu dàng, nhưng mấy chữ này lại được anh nghiến răng nói ra.
Tô Nhiễm siết chặt tay, cả buổi sau mới "Ừm" một tiếng.
Lệ Minh Vũ hơi nhích người, "Vậy tại sao không gọi điện thoại?"
"Bởi vì..." Tô Nhiễm liếm môi, tự suy xét câu nói kế tiếp có chọc giận anh
hay không, hít một hơi thật sâu, lên tiếng, "Tôi...tôi không nhớ số điện thoại của anh."
Cô kiên trì nói hết, Tô nhiễm sớm chuẩn bị đón
cơn giận của anh, nhưng không ngờ đợi hồi lâu, anh vẫn trầm lặng như
trước. Cô vô thức ngẩng đầu quan sát, phát hiện anh đang dán mắt vào cô. Tuy cô không thấy rõ ánh mắt anh có cuồn cuộn lửa hay không, nhưng vẫn
cảm nhận rõ áp lực tỏa ra từ phía đối diện. Câu nói của cô chắc chắn
khiến anh khó chịu, dẫu sao rất nhiều người muốn biết số điện thoại của
anh, ai dám quên cơ chứ?
Mãi lâu sau, anh cũng lên tiếng, giọng
anh có vẻ bình thường nhưng xa cách. Lúc này, cô hận bản thân chỉ thấy
lờ mờ. Nếu cô thấy vẻ mặt của anh, ít nhất cô còn biết đường chuẩn bị
tâm lý.
"Em rất dũng cảm." Anh cong môi, thật không ngờ ánh mắt
cũng có thể giết người. Anh biết cô thấy không rõ, nhưng chẳng sao cả,
anh sẽ giúp cô biết bản thân anh phẫn nộ như thế nào. Dám quên số điện
thoại của anh, muốn chết!
Tô Nhiễm ngốc hơn cũng nhận ra nguy
hiểm dao dộng trong không khí, cô lúng túng húng hắng giọng, bối rối
nói, "Chúng ta... Chúng ta không có tư cách, cũng không cần thiết nhớ số điện thoại đối phương."