Em vẫn sẽ yêu anh sâu sắc, cho dù năm tháng dần trôi.
Đừng trách em ích kỷ, vì chỉ trong khoảnh khắc này em mới có thể cảm nhận được, anh và em lại gần nhau đến thế. So với những phù phiếm lướt qua, em chỉ muốn được thật sự nắm lấy tay anh, cùng anh ăn một bữa sáng bình dị, ngồi hóng mát dưới tán hòe cành lá xào xạc, sau đó yên lặng ngắm hoàng hôn buông xuống. Cuộc đời vì có những điều vụn vặt ấy, mới càng trở nên chân thực.
Thứ hai, một ngày rối loạn.
90% những nhân viên công sở có tâm lý chán ghét ngày thứ hai, vì hai ngày nghỉ cuối tuần khiến người ta trở nên lười biếng. Cũng vì sắp phải đối mặt với năm ngày làm việc áp lực và đầy rẫy những biến hóa khôn lường nên càng khiến lòng người bất an.
Nơi nhốn nháo chính là Tinh Thạch.
Buổi công bố sản phẩm mới của Kỷ Thị quả thực đã trở thành một quả bom hạng nặng của giới doanh nghiệp. Cả mẫu thêu tung ra bên ngoài cũng trở thành sản phẩm chính nhận được những lời ngợi khen của mọi người. Niên Bách Ngạn ngồi đó, trầm mặc theo dõi buổi công bố của Kỷ Thị. Ánh đèn có rạng rỡ thế nào, địa điểm xa hoa đến đâu cũng đã không còn là trọng điểm mà anh quan tâm.
Anh chỉ nhìn trân trân vào sản phẩm chính trong bộ sưu tập thêu mùa thu đông của Kỷ Thị. Viên đá chính trong đó chính là món hàng áp chót, quan trọng hơn hết thảy mà Kỷ Đông Nham đã công bố.
Kiểu dáng của mỗi sản phẩm thêu năm nay của Kỷ Thị, cho dù Niên Bách Ngạn không xuất hiện tại đó cũng biết rất rõ. Thậm chí có thể nói, bắt anh nhắm mắt lại anh cũng có thể vẽ ra một cách chuẩn xác tới từng chi tiết.
Phải, Niên Bách Ngạn biết quá rõ, vì mỗi một thiết kế sản phẩm trong đó đều do anh đích thân kiểm nghiệm, nhất là thiết kế của trang sức chính. Sản phẩm trong màn hình đang được Kỷ Đông Nham đứng trên sân khấu bày ra cho các phóng viên, nhà báo xem chính là thành quả hơn nửa tháng trời Niên Bách Ngạn gần như không được nghỉ ngơi, còn không tiếc công chạy tới tận Giang Nam bàn bạc với các nghệ nhân.
Thời gian công bố sản phẩm mới của Kỷ Thị, không phải Niên Bách Ngạn không biết.
Lúc trước có nghe phong thanh, thiết kế sản phẩm mới lần này của Kỷ Thị nhìn chung sẽ thiên về cảm giác kim loại theo xu hướng thời thượng hiện đại, hoàn toàn không ngờ lại thành ra thế này.
Đoạn băng lễ công bố sản phẩm mới, Niên Bách Ngạn đã xem đi xem lại không dưới năm lần.
Mỗi lần xem, sắc mặt của anh lại u ám thêm một phần.
Ngón tay gầy gõ từng nhịp lên mặt bàn, hình ảnh dừng lại ở cảnh Kỷ Đông Nham cầm trang sức chính bước vào.
Sắc mặt của giám đốc bộ phận quan hệ cũng cực kỳ khó coi.
Sau khi đoạn băng dừng lại, cô ta trào dâng căm phẫn: “Kỷ Thị ăn cắp bản quyền! Sản phẩm mới công bố của họ sao chép hoàn toàn ý tưởng của chúng ta!”
Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại. Tuy trông anh vẫn khá bình tĩnh, nhưng mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh.
“Không có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh Kỷ Thị ăn cắp bản quyền!” Giọng anh rất trầm.
“Nhưng chúng ta có bản thiết kế, bản thiết kế mỗi một giai đoạn!” Giám đốc bộ phận quan hệ gấp gáp nói.
Niên Bách Ngạn nhìn chằm chằm vào màn hình, nói rành mạch: “Đối phương cũng có thể cắn lại rằng bản thiết kế của chúng ta sao chép của họ!”
Cô ta cảm thấy lửa giận trong lồng ngực như đang đấm vào bịch bông vậy, không có chỗ nào trút giận. Cô ta biết Niên Bách Ngạn nói đúng. Ai có thể chứng minh Kỷ Thị sao chép ý tưởng của Tinh Thạch đây? Mẫu thiết kế sản phẩm thêu thu đông là do Niên Bách Ngạn cất công chuẩn bị. Ngành này có khả năng rò rỉ thông tin cơ mật, thế nên Niên Bách Ngạn đã cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn. Trước khi sản phẩm mới chưa chính thức được đưa ra thị trường, công tác bảo mật của anh vẫn luôn được thực hiện rất tốt.
Trên dưới trong công ty chưa ai được xem bản thiết kế, đến cả các cán bộ cấp cao cũng không có cơ hội. Vì chuyện này, giám đốc bộ phận thị trường đã nhiều lần tỏ ra bất mãn. Tất cả các tài liệu về sản phẩm mới của họ vẫn luôn không rõ ràng nên không thể tiến hành đặt hàng trước trên thị trường, vì thế mà nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn với bộ phận quan hệ. Mà ngay bộ phận quan hệ cũng cảm thấy rất oan uổng, vì họ cũng không được lấy thông tin chi tiết về sản phẩm mới, chỉ biết rằng nó sẽ là một loạt các mẫu thiết kế hoàn toàn mới.
Tới tận một tuần trước khi quyết định sản phẩm mới lần cuối cùng, cũng chỉ có bộ phận quan hệ lấy được một phần tài liệu, sau đó bắt đầu tiến hành những hoạt động chuẩn bị rầm rộ cho buổi công bố sản phẩm mới.
Còn đối với việc bảo vệ sản phẩm mới, khi tới Giang Nam học hỏi các nghệ nhân thêu thùa, Niên Bách Ngạn cũng chỉ hỏi các vấn đề về mặt kỹ thuật, còn về chuyện sản phẩm được thiết kế ra sao thì họ hoàn toàn không hay biết.
Bảo vệ đến mức đó mà vẫn có thể để phía Kỷ Thị ăn cắp một cách triệt để, sạch sẽ!
“Tổng giám đốc! Giữa chúng ta nhất định là có nội gián.” Giám đốc bộ phận quan hệ nghiến răng nghiến lợi.
Niên Bách Ngạn trầm tư suy nghĩ.
“Tổng giám đốc! Tôi dám đứng đây bảo đảm với anh tôi tuyệt đối không phải người bán đứng anh!”
Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Tôi không nghi ngờ cô. Kỷ Thị vẫn chưa tài giỏi tới mức có thể thay đổi ý tưởng thiết kế trong vòng một tuần.”
“Anh nghi ngờ ngay từ đầu Kỷ Thị đã lên kế hoạch cho chuyện này?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc không nói.
Có người gõ cửa.
Đẩy cửa bước vào là Hứa Đồng.
Cô ấy vẫn còn kéo theo một chiếc vali, câu đầu tiên khi đi vào là: “Tổng giám đốc! Xin lỗi, tôi quay về rồi! Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không còn tâm trạng ở nước ngoài ăn uống vui chơi.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô ấy một cái, ngữ khí nhẹ nhàng: “Về rồi cũng tốt, chuyện này sớm muộn gì cô cũng biết.”
Hứa Đồng đặt hành lý sang một bên, lập tức tập trung vào công việc: “Chuyện này muốn giấu cũng không giấu được. Hành vi của Kỷ Thị đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới buổi công bố sản phẩm mới sắp tới của chúng ta. Bây giờ hóc búa nhất có hai chuyện, một là buổi công bố, hai là đám cổ đông vướng chân kia!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô ấy.
Cô ấy bổ sung thêm một câu: “Cổ đông đều đang đợi anh.”
Đám cổ đông đâu phải kẻ ngốc. Từ những lần Niên Bách Ngạn liên tục xuống Giang Nam, gặp gỡ mấy nghệ nhân thêu thùa là họ có thể đoán ra sản phẩm mới lần này có lẽ sẽ liên quan tới thêu thùa. Đương nhiên, việc hợp tác vượt ngành không phải chuyện gì mới mẻ. Rất nhiều sản phẩm cũng đan cài yếu tố thêu thùa. Việc kết hợp với vấn đề văn hóa Trung Quốc lại càng là chuyện thường thấy.
Lùi một bước mà nói, cho dù Kỷ Thị cũng áp dụng ý tưởng thêu thùa để tiến hành lập kế hoạch cho sản phẩm mới thì cũng không có gì. Chỉ cần không giống y như đúc là họ không có quyền can dự vào cách làm của Kỷ Thị.
Nhưng đám cổ đông rất nhạy cảm. Họ sợ nhất là lợi ích bị tổn hại. Thế nên tuy rằng họ hoàn toàn chưa được nhìn thấy bản thiết kế, nhưng vừa mới nghe được chuyện sản phẩm mới của Kỷ Thị đan xen yếu tố thêu là cũng đủ để khiến họ căng thẳng tột bậc.
Niên Bách Ngạn đứng dậy.
Giám đốc bộ phận quan hệ lo lắng nói: “Có phải họ đã biết rồi không?”
“Sớm muộn gì họ cũng biết thôi!” Nói rồi, anh ra khỏi phòng làm việc.
Hứa Đồng vội vàng đi theo…
Khi sản phẩm mới của Kỷ Thị được công bố, Tố Diệp đang trên đường vội tới gặp mặt Tố Khải. Hôm nay Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm đều tới Tinh Thạch. Nhân cơ hội này, Tố Khải quyết định tới thăm Diệp Lan. Cậu nhất định phải xác định rõ cả quá trình xảy ra chuyện mới được.
Trên đường đi, Tố Diệp nhìn thấy cảnh tượng này trên màn hình tivi lớn*.
*Ở Trung Quốc, tại các ngã tư thường treo một màn hình tivi cực đại để chiếu tin tức thời sự.
Lúc đó có phóng viên đang phỏng vấn Kỷ Đông Nham.
Anh ta ăn mặc vô cùng nghiêm túc, áo vest quần Âu là lượt. Ngoại hình tuấn tú quả thực có thể khiến các cô gái có mặt ở đó đỏ mặt la hét.
Nhớ lại hành vi hôm đó của anh ta, tim Tố Diệp chợt co rụt lại. Vào lúc cô muốn lập tức rời khỏi nơi ấy thì nghe thấy có phỏng viên hỏi: “Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn, trước đây đã rất có rất nhiều cuộc gặp mặt kín với các nghệ nhân hàng đầu Giang Nam. Vì thế có người trong ngành đã suy đoán, sản phẩm mới mà Tinh Thạch sắp công bố tới đây có lẽ sẽ liên quan tới yếu tố thêu thùa. Nhưng hôm nay sản phẩm mới của Kỷ Thị đã thêm vào một lượng lớn nghệ thuật thêu Trung Quốc. Xin hỏi, anh không lo thiết kế này sẽ đụng hàng với Tinh Thạch ư?”
Tố Diệp sững sờ.
Kỷ Đông cười rất tự nhiên, nói: “Kết hợp với các yếu tố thêu thùa là dự tính đã có từ mấy năm trước của Kỷ Thị chúng tôi nhưng cần phải có một bước ngoặt mới có thể tung ra thị trường một cách tốt nhất để mọi người chấp nhận. Đối với sản phẩm mới mùa thu đông năm nay của Tinh Thạch, tôi quả thực không rõ lắm. Nhưng nếu họ cũng áp dụng cách thiết kế thêu, thì cũng coi như hai tập đoàn có thần giao cách cảm. Tôi không cho rằng đây là chuyện xấu, cả hai công ty cùng nhắm chuẩn vào yếu tố thêu thùa của Trung Quốc là một chuyện tốt, có thể thúc đẩy văn hóa Trung Quốc phát triển, kích phát lại những hiểu biết và hứng thú của mọi người đối với văn hóa Trung Quốc. Đương nhiên, tôi cũng rất chờ đợi sản phẩm mới của họ được công bố, muốn xem xem trong việc vận dụng thêu thùa, Tinh Thạch có ý tưởng thiết kế nào mới mẻ hơn không.”
Sau đó đám phóng viên còn hỏi gì nữa, Tố Diệp không còn quan tâm nữa, chẳng qua chỉ là mấy câu tâng bốc theo.
Trong lòng cô dâng lên một sự bất an mơ hồ.
Tuy rằng cả cô cũng chưa từng được nhìn thấy bản thiết kế mới, nhưng cứ cảm thấy buổi công bố lần này của Kỷ Đông Nham có điều kỳ lạ. Áp dụng thêu thùa thì không quan trọng, nhưng sao Tố Diệp cảm thấy Kỷ Đông Nham không phải là người thích hùa theo. Sao lại trùng hợp đến vậy, lần này cũng áp dụng thêu thùa?
Nhìn món trang sức bằng kim cương lấp lánh, rực rỡ trên màn hình, chẳng hiểu sao, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Tố Khải gọi điện tới, hỏi cô đang ở đâu.
Lúc này Tố Diệp mới tạm đè những lo lắng ấy xuống, nói với nó địa điểm.
Tố Khải bảo cô đứng yên đó, đừng đi đâu, nó sẽ tới đón cô…
Phòng họp, tập đoàn Tinh Thạch.
“Niên Bách Ngạn! Đây chính là những gì cậu trả lời cho chúng tôi sao? Thế nào gọi là lấy sản phẩm cũ thay thế sản phẩm mới?” Một cổ đông già nắm cổ phần nhà họ Diệp trong tay nổi trận lôi đình, đập bàn trợn mắt nhìn Niên Bách Ngạn, tựa như chỉ muốn lật tung nóc nhà lên.
Ngồi trên ghế chủ tịch, nét mặt Diệp Uyên nặng nề.
Mà sắc mặt của Diệp Hạc Thành cùng Nguyễn Tuyết Cầm cũng chẳng khá hơn.
Niên Bách Ngạn vẫn bình tĩnh như mọi khi. Có lẽ như vậy lại càng kích động các cổ đông.
Hứa Đồng ngồi bên cạnh vừa nhìn vừa lo lắng. Nhưng trong đại hội cổ đông này, cô ấy chỉ là trợ lý của Niên Bách Ngạn. Ở đây, cô ấy không có quyền phát ngôn.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Uyên lên tiếng, xoa dịu tâm trạng của mọi người: “Các vị, chúng ta nghe tổng giám đốc Niên nói nốt đã.”
Buổi công bố sản phẩm mới của Kỷ Thị làm cả Tinh Thạch hoang mang, vì trong mơ hồ mọi người đều ngửi thấy có mùi không ổn. Nhất là những người trong nội bộ Tinh Thạch. Đối với những gì họ hiểu về Kỷ Thị, họ càng lo sắp có một cơn bão dự dội ập tới.
Họ không hẹn mà cùng đồng thời muốn gặp Niên Bách Ngạn.
Sau khi xuất hiện, câu đầu tiên Niên Bách Ngạn nói với mọi người là: Buổi công bố sản phẩm mới sắp tới sẽ có thay đổi. Tất cả các sản phẩm mới được thay bằng các sản phẩm cũ trước đây chưa công bố với bên ngoài.
Con người có phương án dự phòng là đúng, nhưng đối với các cổ đông đây lại là chuyện khó hiểu. Sắp tới ngày công bố sản phẩm mới rồi, nhưng Niên Bách Ngạn lại thay đổi kế hoạch, đẩy các sản phẩm lên? Chuyện này quả thực là nực cười.
Các sản phẩm cũ sở dĩ không tuyên truyền ra ngoài vì trong một khâu thiết kế nào đó không phù hợp lắm với Tinh Thạch. Thế nên chúng vẫn luôn được bảo quản trong showroom D. Mấy sản phẩm này bản thân chúng vốn chẳng có gì đáng kể, nói chi tới chuyện đối chọi lại bộ sản phẩm thêu của Kỷ Thị.
Niên Bách Ngạn làm vậy, không còn nghi ngờ gì, chắc chắn là lấy trứng chọi với đá.
Cuối cùng mọi người cũng yên tĩnh trở lại. Ai nấy đều trừng mắt nhìn Niên Bách Ngạn đầy phẫn nộ.
Anh nhìn họ với vẻ bình thản rồi nói: “Trên thực tế, các sản phẩm mới mùa thu đông lần này của chúng ta đều nằm trong tay Kỷ Đông Nham. Ý tưởng thiết kế và các mẫu thiết kế năm nay của Kỷ Thị đều giống y hệt của chúng ta. Dùng sản phẩm
cũ thay thế sản phẩm mới ít nhất buổi công bố vẫn có thể diễn ra một cách bình thường. Lỡ như chúng ta bỏ ngang buổi công bố, chuyện này mới khiến các khách hàng thân thiết của Tinh Thạch nảy sinh nghi ngờ.
Cái gì?
Lời nói của Niên Bách Ngạn vừa dứt đã làm chấn động tất cả mọi người.
Rất lâu sau, Diệp Uyên mới hỏi: “Ý cậu là, Kỷ Thị đã ăn cắp ý tưởng thiết kế sản phẩm mới của Tinh Thạch?”
“Nói chính xác hơn là ăn các mẫu thiết kế của sản phẩm.”
Nếu không, không thể nào giống y như đúc cả về kiểu dáng sản phẩm.
Mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng, sửng sốt.
“Có thể tố cáo Kỷ Thị hay không?” Diệp Hạc Thành im lặng đã lâu giờ mới lên tiếng. Trông ông ta có vẻ rất tiều tụy. Có lẽ vì chuyện của Diệp Lan. Trong ánh mắt chi chít những tia máu.
“Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Kỷ Đông Nham đã ăn cắp thiết kế của Tinh Thạch.”
“Niên Bách Ngạn! Vậy lúc đầu tại sao cậu không công bố bản thiết kế với bên ngoài?” Một cổ đông bất ngờ hỏi.
Niên Bách Ngạn từ tốn đáp: “Để tránh bị người ngoài bắt chước.”
Chẳng có công ty nào lại ngu ngốc tới mức công bố thiết kế trước cho mọi người biết, mục đích là không để người ngoài bắt chước. Nhưng Kỷ Đông Nham rốt cuộc đã dùng cách gì để ăn cắp được thiết kế một cách trắng trợn như vậy?
Đây cũng là việc Niên Bách Ngạn nghĩ không ra.
Cổ đông đó phẫn nộ: “Cậu vì muốn ngăn ngừa người khác bắt chước nên tất cả các công đoạn thiết kế đều tiến hành bảo mật. Bây giờ xảy ra chuyện, Niên Bách Ngạn, lẽ nào cậu không cần giải thích gì sao?”
Câu nói ấy chứa đầy chất vấn, thậm chí là nghi ngờ.
Niên Bách Ngạn trước nay vẫn rất thông minh, đương nhiên hiểu ra được ý của ông ta.
Anh hỏi ngược lại: “Ý ông muốn nói tôi là kẻ tiết lộ bí mật?”
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Cổ đông đó nheo mắt lại: “Nếu không, còn có người khác sao?”
Diệp Uyên nhíu mày: “Đây là một suy luận rất buồn cười!”
“Buồn cười ư? Nhưng tôi cảm thấy Niên Bách Ngạn mới là đối tượng đáng nghi nhất.” Ông ta hùng hổ: “Từ trên xuống dưới trong công ty, đến cả cán bộ cấp cao cũng mới được biết tình hình của sản phẩm mới vào những lúc sát nút. Trong cả quá trình này, chỉ có mình Niên Bách Ngạn là hiểu rõ sản phẩm mới nhất, không phải cậu ta thì ai vào đây?”
Niên Bách Ngạn thấp giọng hỏi: “Động cơ của tôi?”
“Phải! Tinh Thạch là tâm huyết của tổng giám đốc Niên, anh ấy để lộ thiết kế ra ngoài chẳng phải là lấy đá đập vào chân mình sao? Đúng là nực cười!” Một cổ đông khác nói.
“Mọi người nghe mà xem! Cậu ta nói gì? Cậu ta nói Tinh Thạch là tâm huyết của tổng giám đốc Niên.” Vị cổ đông kia vẫn không chịu thôi: “Xin hỏi mọi người, Tinh Thạch này là của ai? Sao bỗng dưng trở thành tâm huyết của Niên Bách Ngạn rồi? Không sai! Cậu có cổ phần trong Tinh Thạch, nhưng không có nghĩa cậu là chủ nhân của nó. Cậu hỏi tôi động cơ của cậu là gì phải không? Vậy thì tôi nói rõ cho cậu biết. Niên Bách Ngạn! Tôi nghi ngờ cậu lợi dụng Kỷ Đông Nham để trả thù Tinh Thạch, khiến Tinh Thạch không thể trở mình được nữa!”
“Đổng sự Từ! Ông nói vậy là không đúng rồi. Bao năm nay ở Tinh Thạch, tổng giám đốc đã làm những gì mọi người đều được chứng kiến. Làm người đừng coi mọi chuyện là lẽ dĩ nhiên. Không có tổng giám đốc, túi tiền của ông dày lên được sao? Bây giờ xảy ra chuyện rồi, ông lại đổ hết lên đầu tổng giám đốc, quá hài hước rồi đấy!” Hứa Đồng không nhịn nổi nữa, phải nói mấy lời này.
Ai cũng biết Hứa Đồng là trợ lý của Niên Bách Ngạn bao năm nay, luôn là một người biết chừng mực, nhất là trong những hoàn cảnh như thế này. Vậy mà hôm nay, đến cô ấy cũng chịu không nổi phải lên tiếng, có thể thấy tức giận đến mức nào.
Đổng sự Từ vừa nghe đã thẹn quá hóa giận. Ông ta đập bàn “rầm” một cái rồi quát: “Ở đây có chỗ cho cô nói à? Cô chỉ là một trợ lý, có lý lẽ gì mà ra mặt cho sếp của mình? Còn nữa, Tiểu Hứa, tôi cho cô hay, thời gian tôi ở trong Tinh Thạch lâu hơn Niên Bách Ngạn, chịu nhiều khổ cực hơn mấy người. Những chuyện các người nhìn thấy tôi cũng đã nhìn thấy, những chuyện các người chưa được thấy, tôi đây cũng thấy cả rồi. Mẹ kiếp! Đừng có coi mấy ông già này là kẻ mù!”
Sắc mặt Hứa Đồng cực kỳ khó coi.
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho Hứa Đồng đừng lên tiếng: “Cứ để đổng sự Từ nói tiếp.”
Hứa Đồng trước nay không kiêng dè gì những cổ đông này. Sếp trực tiếp của cô ấy là Niên Bách Ngạn, thế nên cô ấy vốn không sợ đắc tội với họ. Nhưng sếp đã có lời, cô ấy cũng đành chọn cách nhẫn nhịn.
Đổng sự Từ hừ lạnh: “Niên Bách Ngạn! Đừng tưởng tôi không nhìn ra mưu đồ của cậu. Ở đây có rất nhiều cổ đông mới nắm giữ cổ phần, đương nhiên không biết dây mơ rễ má giữa hai gia đình Niên Diệp. Năm đó Tinh Thạch mới khởi nghiệp, quả thực có những phần có lỗi với nhà họ Niên trong đó. Nhưng bao nhiêu năm nay, nguyên chủ tịch Diệp vẫn luôn coi hai cậu con trai của nhà họ Niên như con mình, hơn nữa khi cậu có năng lực quản lý công ty, ông ấy đã cho cậu chức tổng giám đốc. Còn Niên Bách Ngạn cậu thì sao? Bao năm nay cho dù có là một viên đá thì cậu cũng nên bị ủ ấm rồi chứ? Cậu một lòng muốn nuốt gọn Tinh Thạch, thậm chí lợi dụng hai cô con gái của nhà họ Diệp làm cầu nhảy cho mình! Cậu vẫn luôn căm hận ông Diệp. Trước khi ông ấy qua đời, người cuối cùng gọi vào phòng chính là cậu. Cậu đã nói gì với ông ấy không ai hay biết, nhưng ông ấy ra đi không hề nhắm mắt, chứng tỏ cậu đã nói gì kích động tới ông ấy. Nhà họ Kỷ và nhà họ Diệp xưa nay chưa bao giờ cạnh tranh trong chuyện làm ăn, nhưng từ khi cậu tới Tinh Thạch, Kỷ Thị lại luôn đối đầu với Tinh Thạch. Nhưng có thật là như những gì thể hiện bên ngoài hay không? Phóng viên rất nhiều lần chụp được cảnh cậu và Kỷ Đông Nham xuất hiện cùng một nơi. Thử hỏi những đối thủ cạnh tranh đích thực e là tránh mặt còn không kịp, cậu thì sao? Thế nên tôi rất nghi ngờ cậu và Kỷ Đông Nham chẳng qua chỉ đang diễn một màn kịch cho mọi người xem. Cậu đưa bản thiết kế cho Kỷ Đông Nham, khiến cho Tinh Thạch ốc không mang nổi mình ốc. Trước đó cậu lại tiến hành bỏ mỏ và hòa vốn, lẽ nào đây không phải hành vi làm tan rã Tinh Thạch hay sao? Niên Bách Ngạn! Những động cơ tôi nói quá đủ rồi chứ?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Niên Bách Ngạn.
Anh không giải thích gì nhiều, chỉ nhìn sang Diệp Uyên: “Chuyện bản thiết kế bị ăn cắp đúng là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Vấn đề bây giờ là, anh phải lập tức sắp xếp vận chuyển những sản phẩm cũ từ showroom D ra để thay thế, như vậy chí ít còn có thể giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.”
“Là giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất hay làm Tinh Thạch tiêu đời hoàn toàn?” Lại một cổ đông khác công kích: “Niên Bách Ngạn! Tôi chưa bao giờ phủ nhận năng lực quản lý của cậu, nhưng lần này sai lầm của cậu quá rõ ràng hơn nữa còn khiến người ta ngờ vực. Thiết kế sản phẩm cũ chúng tôi ngồi đây ai cũng nắm rõ, làm sao có thể đối chọi lại Kỷ Thị? Từ sau khi Kỷ Đông Nham lên nhậm chức, hai tập đoàn luôn cắn xé, tranh giành định mức trên thị trường, ai cũng có giang sơn của người ấy. Bây giờ cậu chuẩn bị lấy sản phẩm cũ ra để đối phó với sản phẩm mới của người ta, người bên ngoài sẽ coi Tinh Thạch của chúng ta ra gì? Không những khách hàng nghĩ như vậy mà cả báo đài cũng sẽ cho rằng các nhà thiết kế của Tinh Thạch đã hết thời rồi. Như vậy, danh tiếng của Tinh Thạch sẽ bị hủy hoại.”
“Không sai, chủ tịch!” Đổng sự Từ tiếp lời, nhìn Diệp Uyên: “Bây giờ Tinh Thạch đã bị Niên Bách Ngạn chia năm xẻ bảy rồi. Cậu có thể tới nội bộ tập đoàn mà xem. Tất cả các bộ phận nòng cốt từ trên xuống dưới trong Tinh Thạch đều là người của Niên Bách Ngạn, bây giờ ngay cả bộ phận khai thác và bộ phận thiết kế cậu ta cũng nhúng tay vào. Đây là âm mưu của cậu ta. Hơn nữa cậu đừng quên, cái chết của nguyên chủ tịch Diệp tới giờ vẫn còn là một nghi vấn. Lẽ nào cậu không nghi ngờ chút nào sao? Chúng tôi tình nguyện hủy buổi công bố sản phẩm mới lần này cũng không thể để Niên Bách Ngạn tiếp tục làm mưa làm gió nữa.”
Thường những người có ý kiến đều là những cổ đông già hiếm hoi. Diệp Uyên cũng không thể không quan tâm tới cảm xúc của họ. Còn một số người tán đồng cách làm của Niên Bách Ngạn đa phần đều là cổ đông trẻ. Tuy rằng ý kiến của họ đúng trọng tâm, nhưng thời gian tới Tinh Thạch chưa lâu, thế nên vẫn luôn bị các cổ đông già chèn ép.
Cứ như vậy, hội đồng quản trị chia thành hai phe.
Rất lâu sau, Diệp Hạc Thành mới phát biểu ý kiến, tạm xoa dịu sự tranh cãi của mọi người: “Ý của tôi là tạm thời tạm dừng buổi công bố sản phẩm mới.” Nói xông, ông ta nhìn sang Niên Bách Ngạn: “Bách Ngạn! Cậu đừng hiểu lầm! Tôi không có ý đối đầu với cậu. Tôi chỉ cảm thấy lúc này tung sản phẩm cũ ra quả thực không phải là sự lựa chọn sáng suốt.”
Rồi ông ta lại nhìn sang Diệp Uyên: “Chú cảm thấy, con cần phải nghe ý kiến của các cổ đông lão thành một chút. Họ cũng suy nghĩ cho công ty cả thôi.”
Diệp Uyên tiến thoái lưỡng nan.
Thật ra anh ấy không hiểu mấy về cách thức vận hành của công ty, nhưng nói gì đi nữa Tinh Thạch cũng là tâm huyết của bố mình, anh ấy ít nhất cũng phải thể hiện thái độ mới được.
Suy nghĩ rất lâu, anh ấy mới ngước lên.
Niên Bách Ngạn và các vị cổ đông đều đang đợi quyết định của Diệp Uyên.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn trầm tĩnh, vững vàng, vẫn là một vẻ sâu xa khiến người ta không thể đọc hiểu. Ánh mắt các cổ đông sốt sắng, bất an. Tâm tư của họ rất dễ lý giải, chỉ sợ lợi ích bị thiệt thòi.
Sau khi cân nhắc, Diệp Uyên đành nói: “Bách Ngạn! Tôi cảm thấy chuyện sản phẩn mới cứ tạm gác lại đã, nhất định phải lôi ra được kẻ gián điệp trong nội bộ công ty.”
Các cổ đông lão thành thở phào nhẹ nhõm.
Còn Niên Bách Ngạn thì khẽ chau mày, những vẫn cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng rồi gật đầu…