Cuối cùng Tố Khải đã gặp được Diệp Lan.
Nó gầy đi rất nhiều, gương mặt vẫn chẳng mấy hồng hào.
Sau khi thấy Tố Khải tới, nó lập tức nhào vào lòng Tố Khải, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Tố Khải đau lòng ôm chặt lấy nó.
Tố Diệp thấy vậy, lùi ra ngoài phòng khách, ngồi trên sofa đợi Tố Khải, tâm trạng càng ngày càng lo lắng, bất an. Cô cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Trong phòng ngủ.
Diệp Lan nghẹn ngào không thành tiếng. Tố Khải hết lòng an ủi. Sau khi đợi cho tâm trạng của cô bình tĩnh lại, Tố Khải mới nhắc lại chuyện hôm đó. Cảm xúc của Diệp Lan lập tức lại trở nên căng thẳng, kể rằng hôm ấy có một kẻ mạo nhận là đồng nghiệp của anh, thế nên cô mới đi cùng hắn. Kết quả sau khi lên xe đã chẳng biết gì nữa.
Tố Khải hỏi cô sau khi tới Vân Nam đã xảy ra chuyện gì.
Cả người Diệp Lan run lên. Cô nói, đó là một nơi rất tối tăm. Tay chân cô đều bị người ta trói lại, không biết đối phương là người nào, nói tiếng gì cô cũng không hiểu. Cô rất sợ hãi, cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Chỉ có người mang thức ăn tới cho cô. Bọn chúng cũng không làm hành vi gì hạ lưu đối với cô. Chỉ có điều, ngày nào cũng tiêm vào người cô một thứ gì đó không rõ.
Sau đó thì cô không còn biết gì nữa.
Tới khi thực sự tỉnh lại thì đã quay về Bắc Kinh rồi.
“Tố Khải! Có phải em bị nhiễm ma túy rồi không?” Diệp Lan không ngừng run lên.
Diệp Lan không biết có phải mình đã bị nhiễm ma túy hay không. Trong thế giới của cô bé đơn thuần này, ma túy đối với cô mà nói quá xa vời, mãi mãi không thể nào gặp gỡ với thế giới của cô. Tuy rằng khi tới đội chống ma túy tìm Tố Khải, cô thấy không ít những người nghiện hút, nhưng cô mãi mãi không thể tưởng tượng ra khi chất gây nghiện phát tác sẽ đau khổ đến mức nào.
Tố Khải thì cực kỳ lo lắng. Từ tình hình hôm đó ở bệnh viện của cô, có thể thấy một trăm phần trăm cô đã bị nhiễm ma túy. Hôm ấy, anh đã phải phối hợp cùng bác sỹ, tốn rất nhiều công sức mới có thể giúp cô ổn định trở lại. Bác sỹ tiêm cho cô thuốc an thần. Có lẽ Nguyễn Tuyết Cầm không thể chịu nổi con gái chịu đau khổ lớn đến vậy nên nói thế nào cũng phải đón cô về nhà.
Vì vậy, Tố Khải chỉ biết lo suông.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Lan, Tố Khải nhất thời không biết nên mở lời thế nào. Anh phải nói sự thật với cô thế nào đây? Một lúc sau, anh nhìn cô và hỏi: “Lan Lan! Mấy hôm nay ở nhà em có cảm thấy trong người bứt rứt không? Giống như hôm ở bệnh viện ấy?”
Anh quả thực không nhẫn tâm nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Diệp Lan. Nỗi đau như bị một lưỡi dao cứa qua da thịt.
Ánh mắt Diệp Lan ánh lên một sự hoảng loạn cùng một chút bất lực.
Như một cô bé không tìm được đường ra trong rừng rậm. Hàng mi dài run lên từng cơn như cánh ve.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng. Bờ môi khô khốc bật ra một chữ: “Ừm!”
Như có một cây gậy sắt đập thẳng vào đầu Tố Khải. Anh chỉ còn nghe được những tiếng ầm ầm vang lên bên tai, não bộ nhất thời trống rỗng như chập mạch.
Diệp Lan nhìn thấy biểu cảm đó của anh, đôi mắt lại càng thêm sợ hãi và hoảng hốt.
Tố Khải kìm nén nỗi đau trong lòng xuống, khàn giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Diệp Lan ngập ngừng.
Tố Khải đợi cô nói tiếp.
“Em rất khó chịu, khó chịu muốn chết. Cảm giác này duy trì khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau đó em ngất đi, bất tỉnh nhân sự.”
Tố Khải ngẩn người.
“Em ngất ư?”
Diệp Lan gật đầu.
Tố Khải nhíu mày. Đây là loại ma túy gì? Sao cô có thể ngất trong lúc đang lên cơn nghiện chứ?
“Sau khi tỉnh lại em còn khó chịu nữa không?”
Diệp Lan lắc đầu khe khẽ.
Tố Khải cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tại sao lại như vậy nhỉ?
Vạt áo anh bị Diệp Lan kéo nhẹ mấy cái. Anh nhìn cô, ánh mắt cô vô tội đến đáng thương.
“Tố Khải! Rốt cuộc em bị làm sao rồi?”
Lồng ngực Tố Khải khó chịu. Anh khẽ ôm lấy cô, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ nghiêm túc.
“Lan Lan! Em cần phải cùng anh đi tới trung tâm cai nghiện!”
Đầu tiên Diệp Lan sững sờ, sau đó trợn tròn mắt, rồi lập tức đẩy Tố Khải ra, chạy tới sofa, co ro vào một góc, lắc đầu nguầy nguậy.
“Không! Em không đi!”
Không phải cô chưa từng tới nơi đó. Dáng vẻ điên cuồng của Khaki khi ấy tới giờ vẫn còn hiện lên trong đầu cô, va đập vào não bộ của cô. Cô nhớ Khaki đã từng đau khổ tột cùng, nhớ rằng Khaki thậm chí còn từng cầu xin được chết trong những cơn đau thống khổ.
Trước đây, cô không hề biết con người ta phải đối mặt với một nỗi đau như thế nào mới muốn lấy cái chết để giải thoát, nhưng bây giờ cô có thể hiểu được rồi.
Nhưng cô sợ hãi cái nơi lạnh lẽo ấy, sợ những nhân viên để ngăn chặn việc cô cắn lưỡi tự sát hoặc tự hành hạ mình sẽ trói chân tay cô lại, thậm chí còn dùng tới cả núm vú.
Cô cảm thấy nơi ấy, một khi người ta bước vào sẽ không còn là người nữa.
Đó chính là địa ngục!
Tố Khải biết cô đang nghĩ gì, cũng hiểu cô đang bài xích điều gì. Trung tâm cai nghiện có rất nhiều lúc hệt như một bệnh viện tâm thần bị mọi người ghét bỏ. Một khi bước vào đó, những người xung quanh sẽ nhìn bạn bằng ánh mắt gì?
Nhưng tình trạng của Diệp Lan bây giờ cứ ở nhà mãi sẽ rất nguy hiểm.
Tuy rằng Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành vẫn ở nhà chăm sóc cô, nhưng vẫn sẽ có lúc ra ngoài, lẽ nào bắt người làm trông coi sao? Một khi Diệp Lan lên cơn nghiện, người làm cũng hoàn toàn hết cách.
Anh bước lên, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lan, giơ tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Hãy tin anh, anh sẽ ở bên cạnh em!”
Diệp Lan vẫn lắc đầu không ngừng, sống chết cũng không đồng ý.
“Em cứ như vậy sẽ khiến những người lo lắng cho em càng thêm đau khổ.” Tố Khải nói.
Diệp Lan thở gấp gáp: “Em không muốn… không muốn!”
“Lan Lan! Anh tin là độc tố trong người em không quá nặng. Nghĩ mà xem, Khaki đã hút chích ma túy bao nhiêu năm nay, vậy mà bây giờ cũng đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, huống hồ là em?”
“Không! Như vậy anh sẽ càng thêm chán ghét em!”
Diệp Lan bịt chặt tai lại. Cô căm ghét biểu hiện điên rồ của mình, căm ghét những lúc mình chỉ muốn hút ma túy như một kẻ thần kinh.
Hình ảnh ấy, cô không muốn Tố Khải chứng kiến.
“Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh!” Bỗng nhiên, cô dùng sức đẩy anh, tâm trạng trở nên kích động.
Tố Khải giơ tay định kéo cô nhưng bị cô hất ra, sau đó đứng dậy cách anh một khoảng rất xa, nước mắt ứa ra: “Anh đi đi! Đến em còn ghét hình ảnh này của mình!”
Suy nghĩ đầu tiên của Tố Khải là cô lên cơn nghiện. Anh vội vàng đứng dậy, lại gần cô.
Cô hét lên: “Anh đi đi!”
Một không gian vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng bị phá vỡ, Diệp Lan bật khóc trong đau khổ.
Tố Diệp nãy giờ ngồi ngoài phòng khách nghe thấy động tĩnh bèn vội vàng đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh ấy lập tức chết sững.
“Chị! Em không muốn nhìn thấy Tố Khải nữa, không muốn nữa. Chị đưa anh ấy đi đi!” Diệp Lan van nài trong đau đớn.
Tố Diệp nhìn về phía Tố Khải, dùng ánh mắt hỏi ý nó. Cô cũng lo không biết có phải Diệp Lan lên cơn nghiện không.
Nhưng Tố Khải cho cô một ánh mắt không cần lo lắng. Cậu
cảm thấy, bây giờ Diệp Lan chỉ đang kích động, tư duy vẫn còn rất rõ ràng, không giống như lên cơn nghiện.
Tố Diệp yên tâm hơn phần nào.
Rồi cô nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lan Lan! Tố Khải cũng chỉ quan tâm tới em thôi, em phải nghe lời nó.”
“Không! Hai người đi đi! Em không muốn gặp ai hết!” Diệp Lan bất lực che chặt tai lại, ngồi sụp xuống sàn nhà.
Tố Khải không nhịn được, bước lên trước, ngồi sụp xuống rồi ôm chặt lấy con bé, mặc cho Diệp Lan đánh thế nào cũng không buông.
“Lan Lan! Anh sẽ không bỏ mặc em đâu, không bao giờ!”
Cậu áy náy vô cùng. Diệp Lan ra nông nỗi như ngày hôm nay đều là vì cậu. Đám người đó rõ ràng là nhằm vào cậu, vì cậu đã bắt người của chúng, phá hoại mối làm ăn của chúng, vì cậu vẫn luôn theo dõi chúng sát sao!
Thế nên chúng muốn trả thù cậu.
Nhưng chúng trả thù lên người cậu là được rồi, tại sao lại dùng cách thức này? Tại sao phải giày vò những người vô tội?
Bọn chúng là lũ ma quỷ, một đám ma quỷ hủy diệt ý chí của con người.
Bây giờ chúng đang dùng một cách tàn nhẫn nhất để trả thù cậu, ăn mòn lý trí của cậu.
Lúc này tâm trạng của Diệp Lan rất kích động, liên tục đánh cậu: “Em không cần anh áy náy. Anh đi đi, đi đi!” Diệp Lan sợ nhất là như thế này.
Tố Khải lập tức nâng gương mặt Diệp Lan lên, ánh mắt chân thành: “Lan Lan! Anh yêu em, vẫn luôn yêu em!”
Diệp Lan bất chợt yên tĩnh lại.
Con bé nhìn Tố Khải, rồi chẳng mấy chốc, từng giọt nước mắt lăn đều xuống.
Tố Diệp lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Sống mũi cô cũng cay xè, khóe mắt đỏ ửng.
Cô hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng thở ra.
Cô cảm thấy càng ngày càng áp lực.
Cô không hiểu quãng thời gian gần đây bị làm sao? Dường như số phận của tất cả mọi người đều đang trượt dốc. Một cuộc sống tươi đẹp hình như mỗi ngày một xa vời đối với họ. Cô muốn giơ tay mà không thể bắt được nó.
Tố Diệp nhất thời rơi vào mê muội.
Những áp lực này bắt nguồn từ đâu?
Tâm lý của con người hình thành luôn có căn nguyên. Giống như cuộc đời có nhân có quả.
Sự uất ức của tâm hồn chẳng bao giờ có từ lúc mới sinh, nhiều khi là sau này mới hình thành. Tố Diệp hiểu rõ nên luôn nhắc nhở mình phải lạc quan, tích cực. Thế mà gần đây, cô thường xuyên khủng hoảng như sắp phải đối mặt với một tai họa.
Vì chuyện của Diệp Lan ư?
Hay còn vì những điều sắp xảy tới mà cô không thể lường trước?
Người làm của nhà Diệp Lan sau khi đặt điện thoại xuống vội vàng đi về phía Tố Diệp, căng thẳng nói: “Cô hai! Ông bà sắp về tới nhà rồi, cô xem…”
Người làm là một bác lớn tuổi rất dễ thương lượng. Tuy rằng trước khi đi Nguyễn Tuyết Cầm đã dặn dò không được phép cho bất kỳ ai vào nhà nhưng bác ấy biết rõ Tố Diệp nên vẫn lén lút bật đèn xanh cho cô.
Tố Diệp hiểu sự khó xử của bác ấy. Hơn nữa lúc này cô cũng không muốn nảy sinh thêm xung đột với Nguyễn Tuyết Cầm, vì về cơ bản mà nói, lần này Tố Khải mắc nợ Diệp Lan, nói thế nào cũng là lỗi của nó.
Cô gật đầu rồi quay người gõ cửa mấy tiếng và đẩy ra.
Cô nhắc Tố Khải tới lúc đi rồi.
Nhưng Tố Khải không nỡ, hết lòng khuyên Diệp Lan đi cùng nó.
Diệp Lan nghe tin bố mẹ sắp về, bèn đẩy Tố Khải bảo nó đi ngay. Tính ương bướng của Tố Khải phát tác, nói thế nào cũng phải đợi Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành trở về, thuyết phục họ đồng ý cho Diệp Lan đi theo nó.
Tố Diệp lo lắng, bước tới kéo Tố Khải, thấp giọng quát: “Em điên rồi hay não bị kẹp cửa thế hả? Bây giờ không phải lúc em làm căng. Cho dù em muốn đưa Diệp Lan đi cũng phải tìm một thời điểm thích hợp đã. Bây giờ em vào nhà người ta chưa có sự đồng ý của họ. Em là cảnh sát, người ta sẽ tố cáo em tội tự ý xâm phạm chỗ ở công dân đấy!”
“Tố Khải! Anh mau đi đi! Em xin anh đấy!” Diệp Lan khóc rất dữ.
Tố Khải đau lòng nhìn Diệp Lan. Nước mắt của Diệp Lan như sợi dây thít chặt khiến cậu không thở nổi, cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng. Trái tim nhói lên từng cơn. Cậu cuộn chặt tay lại.
Người làm vội vàng gõ cửa đi vào nói: “Tôi nhìn thấy xe của ông bà đi vào gara rồi. Hai người mau đi đi, để bà nhìn thấy hai người là không xong đâu!”
Tố Diệp giục giã: “Mau đi thôi!”
Tố Khải tuy quyến luyến nhưng quả thực chịu không nổi sự công kích bởi nước mắt của Diệp Lan. Không còn cách nào khác, cậu đành để Tố Diệp kéo đi khỏi nơi ấy…
Khi Tố Diệp về tới nhà, hoàng hôn đã lan tràn khắp bầu trời.
Cả một dải mây đỏ rực miên man nơi đường chân trời, như một ngọn lửa đốt cháy bầu trời.
Không hiểu sao, màu sắc hùng vĩ ấy khiến Tố Diệp liên tưởng tới máu.
Tim cô chợt run lên.
Mây kia cứ tầng tầng lớp lớp, đậm nhạt không đều, trải khắp nền trời.
Thời tiết này dự báo ngày hôm sau sẽ mưa tầm tã.
Cô về tới nhà, đi vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Nhã đâu.
Cô nhìn đồng hồ rồi nghi hoặc.
Giờ này đáng nhẽ Tiểu Nhã đang nấu cơm mới phải, sao không có chút động tĩnh nào?
Cô thay giày đi vào nhà, thì bỗng phát hiện Niên Bách Ngạn đã ở trong đó từ lâu.
Cô sững người. Sao hôm nay anh về nhà sớm vậy?
Trong phòng sách có một giọng nói trầm trầm vọng ra từ một khe cửa hẹp.
Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ, đi từng bước tới trước cửa, liền nghe thấy giọng của Niên Bách Ngạn, kiềm chế và trầm thấp, khiến người ta bất an. Cô nghe anh nói: “Kỷ Đông Nham! Để đối phó với tôi, cậu hao công tốn sức quá đấy!”