Bao nhiêu tuyệt vọng, bao nỗi hoang mang, bao điều khó xử, trong khoảnh khắc này đều hóa thành gào khóc và hờn giận. Lâm Yêu Yêu khóc như một oán phụ, không phân biệt trắng đen. Thậm chí có thể nói cô gần như đã gào lên điên cuồng để biểu đạt hết bao đau khổ vẫn kìm nén những ngày qua, sau đó chuyển hóa thành phẫn nộ, trút hết cả vào Diệp Uyên.
Diệp Uyên đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, mặc cho cô đánh vào người mình như đánh một bao cát. Việc duy nhất anh có thể làm là ôm cô thật chặt.
“Anh đã đi đâu?” Tới khi thật sự thấm mệt, cuối cùng cô mới khóc ngất trong vòng tay Diệp Uyên, nghẹn ngào hỏi.
Diệp Uyên sợ tâm trạng của cô quá kích động mà làm bị thương đứa trẻ, bèn bế ngang người cô, đi thẳng vào phòng khách. Sau khi hai người ngồi xuống sofa, anh mới giải thích với cô: “Người chết trên chiếc xe đó không phải là anh. Khoảng thời gian này anh vẫn ở tại nhà Niên Bách Ngạn.”
Lâm Yêu Yêu tròn xoe đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Diệp Uyên ghé sát vào cô, dịu dàng hỏi nhỏ: “Em đã bình tĩnh lại chưa?”
Lâm Yêu Yêu nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy, Diệp Uyên bèn kể lại tường tận mọi việc cho Lâm Yêu Yêu.
Trong cả quá trình ấy, Lâm Yêu Yêu luôn cuộn chặt tay lại. Sau khi nghe được chuyện chiếc xe phát nổ và Diệp Hạc Thành giết người diệt khẩu, đầu ngón tay cô sắp đâm sâu vào lòng bàn tay tới nơi.
Kể xong mọi chuyện, Diệp Uyên nhẹ nhàng kéo tay cô lại, mở từng ngón tay của cô ra: “Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi!”
Lâm Yêu Yêu nhìn anh, rất lâu sau vẫn hỏi một cách không chắc chắn: “Em… thật sự không nằm mơ đấy chứ?”
Diệp Uyên nghe vậy, lập tức ghé sát mặt lại, hôn nhẹ lên môi cô.
Anh cười hỏi: “Có cảm nhận được không?”
Lâm Yêu Yêu ngây ngốc nhìn anh.
Diệp Uyên bèn áp thẳng mặt xuống, trao cô một nụ hôn dài. Rất lâu sau, anh mới buông ra. Anh lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Gò má Lâm Yêu Yêu hơi đỏ, đôi mắt vừa kích động lại vừa e thẹn. Cô khẽ lắc đầu, nói: “Không biết!”
“Không biết?” Diệp Uyên nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười xấu xa. Cả cơ thể của anh đè cô xuống sofa, bàn tay cũng bắt đầu trở nên thiếu nghiêm túc. Anh thì thầm: “Vậy anh sẽ giúp em làm ấm lại sự nhiệt tình tối qua.”
Lâm Yêu Yêu lập tức có phản ứng, vội đẩy anh ra. Đôi mắt sưng húp tỏ ra không vui, ngữ khí cũng có phần quở trách: “Sao con người anh lại như thế hả? Bác sỹ nói trong vòng ba tháng không được sinh hoạt? Anh quên mất chuyện em có bầu rồi phải không?”
Diệp Uyên dính chặt lấy cô như một con sâu keo, ôm cô rất chặt: “Sao anh quên được chứ? Thế nên tối qua anh mới nhẹ nhàng như vậy!”
Nghe xong, gương mặt Lâm Yêu Yêu càng đỏ bừng.
Anh xoay mặt cô lại, nghiêm túc nhìn cô: “Yêu Yêu!”
Lâm Yêu Yêu ngước mắt lên.
“Em rất buồn phải không? Vì nghe được tin anh chết?” Diệp Uyên hỏi rành mạch.
Bờ môi Lâm Yêu Yêu hơi động đậy nhưng cô không nói gì.
“Anh đã nghe Tiểu Diệp nói rồi, ngày nào em cũng khóc.” Diệp Uyên nhìn cô xót xa: “Em đã khóc vì anh.”
“Anh biết vậy mà vẫn còn giấu em?” Lâm Yêu Yêu ấm ức.
“Lần sau sẽ không thế nữa!”
“Còn có lần sau?” Lâm Yêu Yêu trừng đôi mắt long lanh nước, nhìn anh.
Thấy cô lại khóc, Diệp Uyên hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: “Đúng đúng đúng! Không có lần sau nữa! Vợ yêu, đừng khóc nữa!”
“Làm gì có người chồng nào như anh chứ? Đã làm bố đến nơi rồi mà cư xử vẫn khiến người ta ghét như vậy!”
Diệp Uyên ghì chặt cô vào lòng: “Đều là lỗi của anh! Bà xã, anh sai rồi!”
“Lúc kết hôn, anh đã thề sẽ chăm sóc tốt cho em, anh chăm sóc cho em như thế sao?” Lâm Yêu Yêu nghiến răng.
Nghe được câu ấy, lòng Diệp Uyên sướng rơn. Anh kéo đầu cô lại, áp lên ngực mình, khẽ nói: “Bà xã ơi bà xã! Cả đời này anh sẽ làm trâu làm ngựa bù đắp lại cho em, không được sao?”
“Ai thèm!” Lâm Yêu Yêu phát một cái vào lưng anh.
Diệp Uyên bật cười, vòng tay càng thêm chắc chắn.
Rất lâu sau, anh hỏi: “Em nhớ anh phải không?”
Lâm Yêu Yêu im lặng.
Diệp Uyên nâng mặt cô lên, hỏi nhỏ: “Có nhớ anh không?”
“Còn lâu mới nhớ!” Lâm Yêu Yêu cố ý không nhìn anh.
“Còn nói không nhớ? Cứng miệng! Anh nghe thấy trong lòng em nói nhớ anh rồi.” Diệp Uyên mỉm cười.
Lâm Yêu Yêu nóng mặt, quay đi chỗ khác: “Kiêu căng!”
Diệp Uyên còn định nói gì đó thì đúng lúc ấy cửa phòng bật mở. Nguyễn Tuyết Mạn từ Ung Hòa Cung trở về, trong tay xách theo thức ăn mua ở siêu thị. Vừa vào cửa bà đã nhìn thấy hai người ngồi trên sofa.
Sau khi nhìn rõ người đàn ông ngồi trên ghế, Nguyễn Tuyết Mạn ngẩn người, sau đó hét lên một tiếng, thức ăn trong tay rơi cả xuống đất.
Diệp Uyên chẳng biết làm sao…
***
Tinh Thạch đang bị một thế lực thần bí thu mua hết cổ phiếu.
Đương nhiên đó là đánh giá của người bên ngoài.
Chỉ có một số ít người biết được, thế lực bí ẩn này rốt cuộc là người nào.
Mấy hôm nay, Tố Diệp ngại ngần không dám giáp mặt giáo sư Đinh. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ cung kính, lễ phép của ông ấy đối với mẹ của Dương Nguyệt, cô lại càng cảm thấy chua xót trong lòng.
Không cần biết Đinh Tư Thừa là hạng người gì thì trong mắt Tố Diệp, giáo sư Đinh luôn là một người thanh cao. Vậy mà vì nghiên cứu, ông cũng không thể không khúm núm, khép nép.
Tuy rằng tình trạng của Dương Nguyệt đã thuyên giảm nhưng cô ấy vẫn nằm mơ như trước.
Mỗi lần tới chỗ của Tố Diệp, cô lại dốc hết sức có thể để giúp Dương Nguyệt giảm nhẹ áp lực tâm lý. Nhưng không hiểu sao, càng trị liệu lâu cho Dương Nguyệt, thời gian càng kéo dài, giấc mơ của cô lại càng trở nên kỳ lạ.
Lần nào cũng vậy.
Tố Diệp luôn mơ thấy cậu bé đó, nắm lấy tay cô, đi qua con ngõ dài.
Tận cùng của con ngõ chỉ có bóng đêm.
Ánh sao trên đỉnh đầu dường như cũng rất ảm đạm.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Còn có một số hình ảnh cô chưa từng mơ thấy.
Hình như không chỉ có một mình cô. Bị nhốt trong một căn phòng đa phần đều là trẻ con…
Cô còn thực sự mơ thấy lúc cùng Niên Bách Ngạn ở trấn Thiên Đăng.
Cô và anh bị ngăn cách bởi đám đông, đứng ở hai đầu con ngõ dài. Cái bóng cao lớn của anh bị kéo dài. Các cô gái xung quanh đều không nhịn được nhìn cả về phía anh. Khóe môi anh mỉm cười, trong mắt chỉ có mình cô.
Cảnh ấy luôn là khung cảnh đẹp nhất. Nếu cô có bản lĩnh như Dương Nguyệt, chắc chắn đã vẽ nó lại.
Trấn Thiên Đăng.
Tố Diệp nhớ lại tết Trung Nguyên năm ngoái, trên con thuyền ấy, khúc nhạc mà cô mơ hồ nghe được, chậm rãi mà huyền bí. Nhưng sau đó Lý Thánh Đản nói cho cô biết, khúc nhạc ấy cô đã từng nghe bên phòng của Phương Bội Lôi.
Sau này cô cũng không quá trăn trở về chuyện đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại cô bỗng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Bác sỹ Tố?”
Tố Diệp bất chợt bừng tỉnh, đối mặt là đôi mắt nghi hoặc của Dương Nguyệt.
“Chị không sao chứ?” Dương Nguyệt rất hiếm khi thấy cô bần thần nên không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Tố Diệp thu lại những suy nghĩ đang tung hoành trong đầu, kiềm chế cảm xúc, mỉm cười nói: “Không có gì! Thời gian trị liệu của em hôm nay hết rồi, lần sau nhớ tới đúng giờ nhé!”
Dương Nguyệt gật đầu rồi đứng dậy.
Khi gần ra tới cửa, cô ấy bỗng quay phắt lại hỏi Tố Diệp: “Bác sỹ Tố! Thật ra em luôn cảm thấy Hải Sinh thật sự tồn tại ở trên đời này.”
“Dương Nguyệt!” Tố Diệp khó xử.
“Em hiểu chị muốn em phân biệt rõ giấc mơ và hiện thực nhưng không hiểu vì sao em luôn cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy.” Nói xong câu ấy Dương Nguyệt mới rời đi.
Tố Diệp ngồi trên ghế, suy nghĩ rất lâu.
Buổi chiều, khi Tố Diệp tới tìm Phương Bội Lôi, đúng lúc chị ta vừa chữa xong cho một khách hàng. Thấy Tố Diệp, chị ta hơi ngạc nhiên. Phải biết rằng hai người họ ngoại trừ những việc cần thiết trong công việc, nếu không chẳng ai bước chân vào văn phòng của ai. Dẫu sao thì họ cũng không quá thân thiết.
Tố Diệp đi thẳng vào vấn đề: “Trước đây có phải tôi đã từng nghe một bản nhạc ở phòng chị, trong lời bài hát có cầm ngọn đèn xanh, con ngõ dài gì đó không?”
Phương Bội Lôi nhìn cô một cái, ánh mắt đó rất kỳ quặc.
Chị ta đứng dậy, rót cho hai người hai cốc cafe, một cốc đưa cho cô.
“Đã bao lâu cô không nghỉ ngơi rồi?” Phương Bội Lôi hỏi một vấn đề không đầu không cuối.
Tố Diệp đón lấy cafe, nhíu mày nhìn chị ta với vẻ khó hiểu.
Phương Bội Lôi ngồi xuống, đối diện với cô, tao nhã gác chân phải lên chân trái. Đôi chân nhỏ nhắn dưới lớp váy ngắn trắng trẻo và sạch sẽ. Mùi nước hoa loại mới cùng đôi giày cao gót mũi nhọn vô cùng nổi bật.
“Hay là trí nhớ của cô thật sự như những gì bên ngoài đồn thổi… có vấn đề?” Dứt lời, chị ta cười khẩy uống một ngụm cafe, nhìn Tố Diệp.
Tố Diệp nghe mà chẳng hiểu chuyện gì. Cô đặt cốc cafe xuống mặt bàn: “Chị nói thế là có ý gì?”
Phương Bội Lôi khẽ nhướng mày: “Quên rồi à?”
Tố Diệp nhìn chị ta đầy cảnh giác.
Phương Bội Lôi lại cười khinh bỉ, đặt cốc nước xuống, đứng dậy, đi tới trước máy vi tính. Sau khi gõ mấy cái lên bàn phím, chị ta đứng dựa bên cạnh bàn, nhìn Tố Diệp.
Chẳng mấy chốc, trong loa phát lên một bài hát.
“Tam Hà dẫn dắt linh hồn, nước mắt lã chã rơi
Châm lên ánh đèn xanh âm u le lói
Đi qua ngõ sâu dài dằng dặc
Phẩy nhẹ vạt sương sáng sớm
Hỏi thăm kiếm tìm trong đêm tối
Ghé tới ngàn vạn cung điện tòa thành
Giấc mơ của kiếp trước…”
Ngón tay Tố Diệp chợt khựng lại.
Sau khi bài hát kết thúc, Phương Bội Lôi ấn nút tắt, rồi quay trở lại ngồi đối diện với cô, lười biếng hỏi: “Là bài này phải không?”
Tố Diệp gật đầu.
Phương Bội Lôi từ tốn nhấm nháp cafe: “Cộng cả lần này thì cô đã hỏi tôi ba lần rồi!”
“Hả?” Tố Diệp sững sờ.
Phương Bội Lôi cũng lấy làm lạ: “Thật sự không nhớ gì sao? Cô đã chạy tới phòng làm việc hỏi tôi ba lần rồi.”
“Khi nào vậy?”
Cô… không nhớ gì cả!
Tố Diệp có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, thình thịch, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Vào tầm này năm ngoái cô đã hỏi tôi một lần.” Phương Bội Lôi nhìn cô chằm chằm: “Còn một khoảng thời gian trước, có lẽ là khi Dương Nguyệt vừa tới chỗ cô trị liệu, cô cũng đã hỏi tôi một lần. Hôm nay là lần thứ ba rồi.”
Tim Tố Diệp không ngừng rớt xuống. Đồng thời lúc này, cô bắt đầu mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Sao cô có thể quên được chứ?
Một chút ấn tượng cũng không có, cho dù là những ký ức vụn vặt.
Liệu có khi nào là Phương Bội Lôi nói dối không?
Nhưng nghĩ lại, chị ta cũng đâu cần phải làm vậy.
“Cô không sao chứ?” Phương Bội Lôi cảm thấy sắc mặt của cô không ổn.
Tố Diệp đứng dậy: “À! Tôi nhớ ra rồi. Không sao! Chỉ là tôi cảm thấy bài hát này hơi kỳ lạ thôi. Nó cứ vang lên trong đầu!”
Phương Bội Lôi nhún vai.
“Làm phiền chị rồi!” Tố Diệp định rời khỏi.
“Này…”
Phương Bội Lôi gọi giật cô lại.
Tố Diệp dừng bước, quay đầu nhìn chị ta.
Phương Bội Lôi mệt mỏi nói: “Nếu như cô thật sự cảm thấy mình có vấn đề lại không thể giải quyết được thì tôi có thể làm thôi miên giúp cô, giảm 30%!”
Tố Diệp cười nhạt: “Nếu có một ngày chị bị ác mộng quấy nhiễu cũng có thể tìm tôi, tôi giảm hẳn 40%!”
“Bác sỹ Tố! Chúng ta đều làm bác sỹ tâm lý, hiểu quá rõ có lúc ngay cả tâm trạng của bản thân cũng bị một trường hợp nào đó dẫn dắt và ảnh hưởng. Cô đừng có chữa trị cho Dương Nguyệt đến nỗi chính mình cũng có vấn đề đấy. Đây là lời nhắc nhở của tôi dành cho người cùng ngành.” Phương Bội Lôi cười khẩy: “Ông trời không yêu chiều cô đến thế đâu. Không có nhiều án của Dương Nguyệt để cứu lại cô đâu!”
Tố Diệp cong môi, từ tốn đáp: “Tôi nghĩ, dựa vào bản lĩnh của chị và bác sỹ Hà, e là tôi có vào bệnh viện tâm thần, nếu gặp phải một trường hợp như Dương Nguyệt, giáo sư Đinh vẫn phải mời tôi về thôi.”
“Tố Diệp! Cô đừng có ngậm máu phun người!” Phương Bội Lôi tức giận.
Nụ cười của Tố Diệp càng thêm đậm: “Làm bác
sỹ tâm lý, tố chất tâm lý là rất quan trọng. Đừng kích động như thế!”
Dứt lời, cô xoay người bỏ đi.
Phương Bội Lôi giận đến tím tái mặt mày…
***
Buổi tối họ ra ngoài ăn cơm.
Niên Bách Ngạn vẫn tới đón cô về như mọi ngày, sau đó, anh lái xe tới một nhà hàng gần đường Nhật Đàm.
Ở đây người nước ngoài nhiều hơn người Trung Quốc, bên đường đại sứ quán cũng nhiều hơn nhà dân. Chỉ qua một ô cửa kính sát sàn, Tố Diệp cứ ngỡ mình đang ở nước ngoài.
Không gian ở nhà hàng này rất đẹp, quan trọng nhất là rất yên tĩnh.
Đây là kiểu không khí mà Niên Bách Ngạn rất thích.
Người dùng cơm không nhiều. Khoảng cách giữa bàn này và bàn kia cũng rất xa. Mặt bàn trải khăn trắng và bày hoa hồng trắng, đến cả ghế ngồi cũng một màu trắng, cùng ánh nến trắng đung đưa. Nếu không phải ánh đèn đường bên ngoài, người ta sẽ ngỡ mình đang dùng bữa tại biển Angean lãng mạn.
“Nghĩ gì vậy?” Niên Bách Ngạn lái xe nên không uống rượu. Trước mặt anh đặt một cốc nước. Phản chiếu ánh nến, ngón tay mảnh khảnh chống nhẹ lên mép ly cũng hứng một màu ánh sáng nhạt nhòa.
Tố Diệp hoàn hồn lại, nhìn Niên Bách Ngạn đối diện mình. Ánh nến nhào nặn cùng ánh đèn, khiến gương mặt anh trở nên không chân thực, hệt như gương mặt trong giấc mơ của cô. Cứ đung đưa rồi vỡ vụn.
Sau khi thu lại tâm tư của mình, cô khẽ cười: “Em đang nghĩ sao mình có thể quyến rũ được một người đàn ông đẹp trai như anh?”
Nghe thấy mấy lời trêu đùa của cô, bờ môi mỏng của Niên Bách Ngạn ẩn hiện một nụ cười, rất nhạt, rất khẽ, nhưng mang một sự cưng chiều rõ ràng. Anh giơ tay gắp thức ăn cho cô rồi nói: “Ăn nhiều một chút!”
“Cả anh và em trai đều di truyền từ bố à?” Tố Diệp ăn một miếng, bỗng nhớ lại bức ảnh lúc trước.
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ: “Chắc vậy!”
Lúc ăn cơm anh không thích nói chuyện, Tố Diệp biết chuyện này.
Cô cắn đũa, ngẫm nghĩ làm sao để tìm hiểu được chuyện bức ảnh.
Có một nhân viên phục vụ bước tới. Là một cô gái, có vẻ như là trưởng kíp. Cô ta dừng bước trước mặt Niên Bách Ngạn, hơi khom người, hỏi: “Thưa anh! Sao không thấy anh động đũa vào món này ạ? Vì ăn không được ngon miệng ạ?”
Những nhà hàng cao cấp luôn có sự điều tra.
Chỉ có điều, ánh mắt của cô trưởng kíp này quá nồng nhiệt rồi.
Niên Bách Ngạn đặt dao dĩa xuống, hỏi Tố Diệp: “Em thích ăn không?”
Trưởng kíp quay sang phía cô.
Tố Diệp khẽ lắc: “Cho hơi nhiều dầu một chút!”
Nghe xong, cô nhân viên mỉm cười lịch thiệp: “Dạ vâng! Phiền chị đợi một lát, tôi sẽ đổi cho chị một món khác.” Dứt lời, cô ta gọi người phục vụ khác tới bê món đó đi.
“Không cần đâu, đổi thành một món ngọt đi.” Tố Diệp nói.
“Dạ vâng!”
“Chồng à! Anh thích ăn món gì?” Tố Diệp nũng nịu nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Anh theo em!”
Tố Diệp cười rạng rỡ, tùy ý chọn một món ngọt.
Ánh mắt người trưởng kíp ngập tràn ngưỡng mộ. Cô ta vội vàng lệnh cho nhân viên sắp xếp.
Đợi người trưởng kíp đi khỏi, Niên Bách Ngạn khẽ cười hỏi: “Em thấy anh ăn đồ ngọt bao giờ thế?”
“Ăn món ngọt là chuyện nhỏ. Quan trọng là, em phải khiến mấy người phụ nữ nhòm ngó anh biết rằng em là vợ anh, để họ biết anh đã kết hôn rồi.” Tố Diệp nói với vẻ quang minh lỗi lạc.
Niên Bách Ngạn mím môi cười, rồi giơ giơ bàn tay trái lên: “Mọi người có mắt cả mà!”
“Cũng chưa chắc đâu! Cho dù anh có đeo nhẫn cưới, người ta chắc gì đã cho rằng anh đang ăn cơm với vợ.” Nói tới đây, cuối cùng Tố Diệp cũng đã tìm được cớ để đổi chủ đề: “Em chợt nghĩ, lúc bố chồng còn sống cũng đẹp trai như thế, mẹ chồng chắc là lo lắng lắm.”
Niên Bách Ngạn đặt phần thịt bò đã được cắt xong vào đĩa của cô, rồi nói: “Theo như anh biết thì bố chồng em chưa bao giờ khiến mẹ chồng em lo lắng.”
“Bố đúng là người đàn ông tốt!”
“Anh cũng là người đàn ông tốt mà, tại em quá nhạy cảm thôi!” Niên Bách Ngạn có ý ám chỉ.
“Thời đại khác biệt, tạo ra những người phụ nữ khác biệt.” Tố Diệp khẽ cười, tươi như hoa trước mặt anh: “Anh yêu! Anh kể thêm nhiều chuyện của bố mẹ đi!”
“Chuyện của họ á? Có gì để kể đâu!”
“Thế nào là không có gì để kể?” Tố Diệp bất mãn, nhưng trong lòng thì đang hồi hộp. Có thể nhận ra trong nụ cười của Niên Bách Ngạn có chút bài xích: “Anh rất ít khi kể cho em nghe chuyện trước đây.”
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói.
Thấy vậy, Tố Diệp suy nghĩ: “Vậy thì… kể chuyện anh hồi nhỏ đi!”
“Em muốn nghe gì?” Niên Bách Ngạn cúi đầu gắp thức ăn, cười hỏi.
“Mấy chuyện vui vui, chắc chắn là có chứ!” Tố Diệp truy hỏi.
Niên Bách Ngạn vờ như đang suy tư rồi lắc đầu: “Không nhớ nữa!”
Tố Diệp nhướng mày: “Lừa em!”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn có phần khó xử: “Thật ra lúc nhỏ cuộc sống của anh rất đơn độc, cũng không có gì thú vị cả.”
“Anh chán thật đấy!” Tố Diệp lẩm bẩm: “Lúc nhỏ anh đâu có khó hiểu như bây giờ.”
Bàn tay đang cầm đũa của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Anh ngước lên nhìn cô: “Làm sao em biết được lúc nhỏ anh thế nào?”
Tố Diệp uể oải đáp: “Em đã nhìn thấy ảnh anh hồi bé, đáng yêu chết đi được. Vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ hoạt bát.”
Cô không ngước mắt nhìn anh thế nên cũng không nhìn thấy một sự cảnh giác lướt qua đôi mắt Niên Bách Ngạn, cùng với nét mặt hơi sững sờ trong giây lát khi anh nghe thấy cô nói câu đó.
Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới hỏi với vẻ điềm nhiên: “Em từng nhìn thấy ảnh anh hồi nhỏ?”
“Đúng vậy! Ở Sanlitun, trong cuốn album Bách Tiêu luôn đem theo người!” Lúc này Tố Diệp mới ngước mắt lên nhìn anh: “Anh chỉ có một tấm ảnh hồi nhỏ thôi sao?”
Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt nhưng vẫn lặng im.
“Lúc nhỏ anh đẹp trai lắm mà, còn ảnh nào khác không? Bách Tiêu nói đều bị anh cất hết rồi!” Tố Diệp hỏi riết.
Niên Bách Ngạn có vẻ gượng gạo, nhưng vẫn che giấu rất tốt. Anh lãnh đạm nói: “Ảnh hồi nhỏ thì có gì để xem!”
“Thế rốt cuộc anh còn hay không?”
“Hết rồi!” Niên Bách Ngạn đáp rất tự nhiên.
Tố Diệp nhìn anh hồ nghi.
“Mau ăn cơm đi tiểu tổ tông, đừng hỏi đông hỏi tây nữa.” Niên Bách Ngạn dịu giọng khuyên nhủ.
Tố Diệp không hỏi nữa mà cúi đầu ăn.
Nhưng trống lòng lại đang dồn dập.
Ai cũng có quá khứ, nhưng quá khứ của Niên Bách Ngạn cô lại biết rất ít. Trước đây cô không hỏi, nhưng bây giờ cô hỏi, anh lại tuyệt nhiên không nói. Rốt cuộc là vì sao?
Hay những gì anh từng trải qua khiến anh giữ kín như bưng?
Tố Diệp càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ…
***
Chớp mắt thứ hai đã lại tới.
Ngày bắt đầu phiên giao dịch.
Không còn cái thoải mái của những ngày cuối tuần. Bực bội, phiền phức lại một lần nữa trùm lên thành phố Bắc Kinh.
Cổ phiếu của Tinh Thạch được thu mua với mức độ cao nhất. Tất cả mọi người lại bắt đầu quan sát. Rất nhiều nhà báo cũng nhận ra điều bất thường, tranh nhau viết bài về hiện tượng này.
Ngày hôm ấy, Niên Bách Ngạn đưa Tố Diệp đi làm. Sau khi về nhà, anh phát hiện một chiếc hộp trước cửa, bên trên có dòng chữ: Niên Bách Ngạn tự tay mở.
Nét chữ này anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Niên Bách Ngạn không đỗ xe xuống tầng hầm, mà đứng ở trước cửa rất lâu. Anh nhìn hình ảnh mình trên chiếc hộp. Có một tia sáng rực rỡ lướt qua mắt, khiến anh nhức nhối.
Anh vẫn đang chờ đợi, chờ đợi xem liệu đối phương có hành động kế tiếp hay không.
Xem ra đối phương nắm rõ hành tung của anh trong lòng bàn tay, nếu không sao lại biết anh đưa Tố Diệp đi làm rồi sẽ về nhà?
Niên Bách Ngạn cau mày rất sâu, cúi người nhặt chiếc hộp lên rồi đi vào cửa, ôm chiếc hộp vào phòng sách.
Trên máy tính là tình hình giao dịch cổ phiếu của Tinh Thạch. Một biểu đồ chi chít, nhằng nhịt.
Anh nhìn chiếc hộp chằm chằm, rất lâu sau mới từ từ mở ra.
Bên trong có một bì thư bằng giấy dai rất lớn, cầm lên tay cũng rất nặng.
Niên Bách Ngạn cầm lên, mở bì thư ra. Không còn là mảnh giấy nữa mà là một xấp ảnh dày cộp!
Anh bàng hoàng, rút một bức ở trong ra.
Nhưng chỉ mới nhìn cái đầu tiên, anh đã đứng bật dậy, cả người kinh hãi!
Một giây sau, anh đổ tất cả ảnh trong bì thư ra ngoài. Trong phút chốc, vô vàn những nội dung trong đó ngập tràn đôi mắt anh. Anh thảng thốt, sau đó gần như nổi khùng!
Điện thoại đột ngột vang lên vào lúc này, thời gian nắm bắt vô cùng chuẩn xác.
Niên Bách Ngạn liếc nhìn, là một dãy số xa lạ.
Anh khẽ nheo mắt lại rồi bắt máy.
Đầu kia là một giọng nói đã được xử lý qua máy móc, réo rắt, lạnh giá, còn mang theo một nụ cười mỉa mai: “Tổng giám đốc Niên! Cơ thể của vợ cậu thật là khiến người ta khó quên…”