Một đêm này Mạt Lị cảm giác như ở ngoài biển rộng, mà Đường Nhiễm Mặc chính là cái phao duy nhất, cô chỉ có thể gắt gao bắt lấy hắn mới không chìm vào đáy biển...
Ngày hôm sau, gần giữa trưa cô mới tỉnh lại, hơi hơi vừa động, cả người đau nhức đến không chịu được, theo bản năng cô nhìn bên cạnh, bên người cô đã không có bóng người. Mạt Lị trong lòng có điểm mất mát, quả nhiên đã ngủ qua liền không còn là bảo bối, trước kia ngày nào mà hắn không chạy tới hôn tỉnh cô... Hừ, đàn ông quả nhiên đều một dạng.
Cô xoa xoa đôi mắt còn mơ hồ, lại phát hiện tay giơ lên có cái gì không đúng... Trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Cô chớp chớp mắt, lại dùng cái tay kia dụi dụi mắt, đang nghĩ có phải mình hồ đồ còn chưa tỉnh, sau khi thần trí tỉnh lại, chiếc nhẫn kia vẫn còn trên tay, cô như cá chép lộn mình ngồi dậy, giơ tay đặt trước mắt mình, nhìn nhìn rồi nhịn không được cười ra.
Đường Nhiễm Mặc đứng ở cửa, bàn tay đặt trên môi ho nhẹ một tiếng, thành công làm tiểu cô nương đem ánh mắt đặt lên người hắn.
"Thúc thúc!"
Tầm mắt hắn đảo qua trước ngực cô một chút, "Tuy rằng anh thừa nhận thích em không mặc quần áo, nhưng như vậy em sẽ cảm mạo."
Mạt Lị sửng sốt, lúc này mới chú ý tới giống như có hơi lạnh, cô lập tức rúc vào trong chăn, bọc mình thành một khối cầu, chỉ lộ ra một đối mặt trừng hắn, "Thúc đi ra ngoài! Cháu muốn mặc quần áo!"
"Nếu em không thoải mái, tôi có thể hỗ trợ."
"Cút!" Cô trực tiếp ném qua một cái gối đầu.
Đường Nhiễm Mặc ôm gối đầu, tự biết mất mặt đi ra ngoài.
Uớc chừng mười phút trôi qua, Mạt Lị mới từ trong phòng đi ra, xoa xoa lên eo, cô vốn đang tính toán ra vẻ sắc mặt không tốt với Đường Nhiễm Mặc, kết quả nhìn thấy một bàn phong phú màu sắc, cô cũng bất chấp sắc mặt, mà là không thể tưởng tượng nhìn nhìn đến người đàn ông đang tiến đến gần.
Đường Nhiễm Mặc bế cô lên hướng đến bàn ăn, thấy cô một bộ dáng ngay ngốc, vừa buồn cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Mấy thứ này...... là ai làm?"
"Ngoài anh ra, còn ai vào đây?" Hắn ngồi ở ghế trên, thuận tiện đem cô ngồi ở trong lòng ngực.
"Thúc thúc, hóa ra thúc còn biết nấu cơm!"
"Bằng không em cho rằng lúc anh sống một mình là như thế nào, mỗi ngày gọi cơm hộp gặm bánh mì sao?"
Đường Nhiễm Mặc duỗi tay xoa eo cô, làm cô cảm thấy thật thoải mái, cô tỉnh lại không thấy hắn còn cảm thấy mất mát, thì ra là do hắn đi chuẩn bị bữa sáng... À không, là cơm trưa.
"Cháu cho rằng loại sự tình như nấu cơm này, thúc sẽ gọi thư ký Thẩm làm."
"Thẩm Thiên Thu...... À, đây là một ý kiến không tồi." Hắn cảm thánsâu sắc, Thẩm Thiên Thu chỉ ở công ty quản lý cấp dưới, như vậy lãnh tiền lương cao thì thật quá an nhàn.
A... Ngày hôm qua hắn bị Phương lão gia rót nhiều rượu như vậy, Thẩm Thiên Thu ấy vậy mà lập tức trốn đến không thấy bóng dáng đâu cả. Nói đến việc hắn bị lôi kéo uống rượu, chuyện này... Đường Nhiễm Mặc cúi đầu liếc liếc Mạt Lị một cái, cảm thấy vẫn là không cần nói đến đề tài này thì tốt hơn. Nhưng mà, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
"Thúc thúc." Mạt Lị thanh âm sâu kín vang lên, "Thúc ngày hôm qua uống say có nói gì, thúc còn nhớ rõ sao?"
"...... Anh nói cái gì sao?"
"Thúc nói, thúc bị ông lão kéo đi uống rượu... Cũng thật kỳ quái, còn có người mà thúc không thể thoái thác sao?"
"Cháu nên ăn cơm."
"Kỳ thật thúc không nói cháu cũng có thể đoán được là ai, nhất định là ông lão ở bệnh viện kia, kỳ thật ông ấy chính là cháu..."
"Tiêu Mạt Lị." Hắn đem cái muỗng đưa tới cô bên miệng, "Ăn cơm."
"A......"
Hắn không muốn cô nói, vậy cô không nói, cô biết ở bệnh viện gặp được ông lão kia chính là ông ngoại của cô, cái này đoán thật chính xác, nhìn xem thái độ Phương Dự đối với ông lão kia sẽ biết, cũng chỉ có Đường Nhiễm Mặc cùng Phương Dự mới có thể lo lắng cô biết chuyện này, nhưng cô căn bản không cần nhắc nhở.
Bởi vì thân thể không khỏe, Mạt Lị ngày hôm nay vẫn ở trong nhà, Đường Nhiễm Mặc đi rồi cô liền gọi điện thoại cho Thu Bạch Bạch.
"Chào, Mạt Lị......"
"Chuyện tớ cần cậu tra, như thế nào?"
"A, việc kia nha, mẹ tôi đã tra qua rồi, Bạch Kiều bà ấy xác nhận có vấn đề, hàng xóm trước của bà ấy nói, bà ấy trước kia có người tình đầu, còn nghe nói đã hoài thai..."
Thu Bạch Bạch đem kết quả điều tra nhất nhất nói ra, Mạt Lị lẳng lặng mà nghe, chỉ là càng nghe, sắc mặt càng trầm xuống. Bản lĩnh điều tra của An Nhiên, cô tin được, mà hiển nhiên, chuyện quá khứ của Bạch Kiều, An Nhiên cũng không tính toán giấu cô, Mạt Lị cảm thấy An Nhiên trao quyền quyết định cho cô.
An Nhiên vốn dĩ đã điều tra chuyện trước đây, hiện tại Bạch Kiều muốn chủ động đứng ra, nếu không điều tra đến trên người Bạch Kiều sẽ là kỳ quái.
Sau khi khai giảng một tháng, cô không vội vã về nhà mà ngồi ở quán cà phê trước đây gặp mặt Bạch Kiều, cô chủ động hẹn Bạch Kiều lại đây.
Hai người gặp mặt, đều là mang theo nụ cười khéo léo.
Bạch Kiều hỏi: "Tiêu tiểu thư lần này hẹn tôi ra là có việc gì?"
"Lần đó bởi vì Minh thúc thúc xuất hiện nên chúng ta nói chuyện không xong, đã nhiều ngày đi qua, tôi còn tò mò ngày đó dì Bạch rốt cuộc là muốn nói với tôi cái gì?"
"Vậy ra là chuyện này." Bạch Kiều cười cười, "Tiêu tiểu thư, Phong Nhã nhà chúng tôi là đứa con tốt, tôi cũng luôn cảm thấy cô là một cô gái rất hiểu chuyện, cho nên tôi mới nói chuyện với cô như một người ngang hàng, tôi muốn nói chính là, cô nguyện ý ở bên Phong Nhã sao?"
Mạt Lị tươi cười càng sáng lạn, "Ý dì Bạch là, nghĩ đến tương lai gả tôi cho An Phong Nhã?"
"Tuy nói tương lai sự tình